CHƯƠNG 10 - Anh muốn làm Lão tử sặc chết sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm sau Vương Nguyên đã đòi xuất viện, trong này một ngày như cả một năm không bằng:

"Tôi muốn về nhà mà, anh mau đồng ý đi!" Vương Nguyên bên cạnh lải nhải câu này khoảng trục lần rồi nha.

Vương Tuấn Khải khó chịu gập Laptop lại, quay sang nhìn Vương Nguyên nói:

"Bác sĩ nói em xuất hiện một vấn đề, đợi lấy kết quả xong chúng ta sẽ về nhà được chứ?"

Vương Tuấn Khải bỗng chốc nhìn ra vẻ mặt Vương Nguyên xám lại.

"Có chuyện gì?"

"Không!"

Vương Tuấn Khải xoa đầu cậu không hỏi nhiều, Vương Nguyên quay lại giường liền lấy chăn chùm kín đầu lại.

Lần này, thật sự bị phát hiện sao?

Buổi chiều hôm ấy, Vương Tuấn Khải phải đi họp quan trọng. Bọn người kia bận túi bụi với nhau.

Vương Nguyên trong phòng liền khó chịu. Cậu đi loanh quanh trong khuân viên bệnh viện, chỗ này... tại gốc cây phong này... năm ba tuổi mẹ Vương ôm cậu bé ấy trong lòng khóc đến tâm hoa phế liệt.

Năm ấy, cậu phát bệnh đột xuất, nếu hôm ấy, không đến bệnh viện kịp có lẽ hai chữ Vương Nguyên vốn không còn tồn tại.

Nước mắt bỗng lăn, cậu nhớ hình dáng người phụ nữ nhu mỹ kia quá.

"Mẹ...."

Vương Nguyên không kiềm lòng mà gọi một tiếng. Cậu khẽ run run hai bàn tay lạnh nắm chặt lấy nhau.

Một chiếc áo khoác dài khẽ choàng vào vai cậu. Vương Nguyên ngẩn đầu nhìn bóng dáng cao ráo kia mà nhanh nhẹn lau nước mặt.

Vương Tuấn Khải họp xong liền về bệnh viện còn mua tôm cho cậu nữa. Nhưng vừa bước vào cổng chính thấy Vương Nguyên cứ đứng lặng không nói gì. Hai vai liên tục run rẩy. Vội tiến tới choàng áo cho cậu.

"Em là vì cái gì mà khóc?" Vương Tuấn Khải xót thương nhìn hai mọng mắt phiếm hồng, ôn nhu mà xoa lên chúng rồi hỏi.

"Tôi..." Vương Nguyên né tránh bàn tay anh, tay trái đột nhiên đặt lên ngực khẽ nắm lấy phần áo bệnh nhân. Khi thả ra thì nhúm lại một cụm....

"Sao vậy?" Nhìn Vương Nguyên mặt đột nhiên nhăn nhó, Vương Tuấn Khải luống cuống nâng cằm cậu lên hỏi....

"Vương... Tuấn Khải... thật đau.... khó thở...!"

Vương Nguyên nắm lấy vạt áo Vương Tuấn Khải, cậu dần mất đi ý thức, hai mắt lưu luyến nhắm hờ...

Tim..... thật đau!

Phổi.... thật khó thở!

Đầu óc quay cuồng một trận, tay buông lõng xuống... cơ hồ còn nghe được vài tiếng...

"Vương Nguyên, Nguyên Nguyên... em làm sao thế này? Mau tỉnh lại... Nguyên Nguyên..."

....

"Vương Tổng, đây là kết quả của Cậu Vương. Anh xem qua đi rồi chúng ta nói chuyện."

Trong văn phòng bác sĩ A, Vương Tuấn Khải mặt mày khó chịu ngồi đối diện với y. Khẽ nhấc bộ hồ sơ lên đọc kĩ từng câu từng chữ. Thoáng miệng kinh ngạc nói:

"Không phát hiện ra?"

-"Bệnh viện chúng tôi có một vị bác sĩ tên X chuyên khoa về bệnh kín... nhưng đáng tiếc anh ta đi nước ngoài rồi..."

"Có liên quan sao?"

-"Cậu ấy chỉ cần khám qua, xem biểu hiện của bệnh nhân ngay đó liền chuẩn đoán ra bệnh. Tự điều chế kê đơn... trong vòng hai đến ba tháng liền đỡ hoặc khỏi hẳn!"

"Nước ngoài?"

"Phải!"

Vương Tuấn Khải li khai, người khi nãy, anh biết rõ là ai, đi về phía phòng bệnh Vương Nguyên. Nơi kia, bóng dáng xinh đẹp sắc mắt ít huyết, đôi môi thô bạc... nhìn thật xót!

Vương Tuấn Khải lại gần, xoa đôi môi thô bạc kia ngay đó liền cúi xuống hôn lấy môi cậu.

Nhẹ nhàng buông ra đôi môi kia có chút đỏ đỏ... hồng hồng... hai má phấn phấn... thật đáng yêu nha!

Vương Tuấn Khải mở điện thoại, chọn vào dãy số:

Quang Bằng: xxxxxxxxxxx.

-"Alo, Vương Tuấn Khải, gọi tôi có việc gì?"

"Tôi muốn cậu về nước!"

-"Tôi không về đâu! Đại nhân ngày nào cũng ép tôi lấy vợ thật sự không sống nổi. Tôi còn trẻ, còn muốn đi chơi."

"Hừ...Tôi cần cậu giúp!"

-"Ê hế, Vương Tổng mà cũng cần tên bác sĩ quèn như tôi giúp sao?"

"Về hay không về nói một câu? Tiền gọi ngoại quốc đắt lắm"

-"Hả... tiền ngoại quốc? Từ bao giờ cậu lại kiệt sỉ đến thế chứ???"

"Bây giờ? Nói!"

-"Tôi...."

"Ngày mai tôi sẽ đi tìm mẹ cậu tố dì cậu đang ở đâu!"

-"Được.... được về. Khi về ngay khắc sẽ đến bệnh viện cũ. Có gì cứ gọi Diệc qua đón tôi."

"Ừ!"

-"Tạm biệt!"

"Tút... tút..."

-"Tên kiệt sỉ này! Thêm hai chữ nữa mất cả gia tài chắc!"

Chả là Vương Nguyên lắc mình một cái, vết thương trên đầu liền nhói... cậu hít khí lạnh một ngụm nhìn Vương Tuấn Khải quay lưng đang nói điện thoại.

Nghe thấy tiếng động quay lại nhìn. Vương Tuấn Khải tắt ngay tức khắc, đặt điện thoại xuống liền tới chỗ Vương Nguyên.

"Tỉnh rồi! Còn đau không? Đầu với ngực cái nào đau hơn?"

Nhìn bộ dạng lo lắng của Vương Tuấn Khải thật buồn cười. Vương Nguyên nhoẻn cười một cái, đôi môi kia nãy không phải vừa hồng sao? Mà giờ đã bạc lại rồi?

Vương Tuấn Khải cúi xuống hôn môi Vương Nguyên lần nữa. Thiếu niên liền trừng mắt...

"Buông... "

Vương Tuấn Khải anh bị điên rồi sao? Người ta khó thở còn hôn lâu như vậy. Muốn giết người bằng miệng à?

"Ân... thật xin lỗi. Tôi chỉ muốn làm môi em hồng lên..."

Làm môi hồng bằng cách này?... nhưng dạng luống cuống của tên này thật đáng yêu nha.

Vương Nguyên vươn tay xoa xoa phần tóc trán anh. Hai mắt không hề tức giận ngược lại có chút lãnh hiền...

"Em có biết... em là người đầu tiên ngoại trừ mẹ chạm vào tóc tôi?" Vương Tuấn Khải mỉm cười, cầm lấy bàn tay Vương Nguyên áp vào má nhẹ nhàng nói.

"Ờ!" Á khẩu không biết làm sao, Vương Nguyên khẽ gật đầu.

"Em phải chịu trách nhiệm!" Vương Tuấn Khải mặt dày lại cố ý chêu cậu nha. Nhìn mặt Vương Nguyên vừa đen vừa đỏ thật buồn cười.

Cười cái gì? Đắc ý cái gì? Vương Nguyên cậu chỉ là bụng đột nhiên 'ọt' một tiếng mới ngại nha.

"Tôi... muốn ăn cái đó." Biết Vương Nguyên đánh trống lảng, nhưng từ sáng cậu chiều cậu chưa ăn gì...

Lại gần túi cháo và tôm ban nãy, Vương Tuấn Khải nhăn mặt kiểm tra nhiệt độ.

Lạnh hết rồi!

"Không sao! Ăn vào cũng không chết!" Vương Nguyên mỉm cười ôn hòa. Vương Tuấn Khải nghe thấy từ chết liền nheo mày, lôi theo túi cháo lại gần Vương Nguyên.

"Không được nhắc đến từ ấy một lần nào nữa." Khẽ khúa trán cậu một cái. Vương Nguyên cười ngu gật đầu.

Miệng cậu cũng đâu có thiêng đến thế!

"Lạnh thật!" Vương Nguyên ăn cháo khẽ than. Là ai ban nãy nói không sao chứ? Vương Tuấn Khải gập Laptop đi qua giật lấy hộp cháo từ tay Vương Nguyên đã gần nửa.

"Ân... tôi muốn ăn nữa!"

"Tôi làm nóng cho em."

Nhận thấy Vương Tuấn Khải cười gian, Vương Nguyên lùi lại một khoảng.

Vương Tuấn Khải ngậm một thìa cháo. Túm lấy gáy Vương Nguyên, hôn môi cậu thật lâu rồi mới đẩy cháo sang...

Vương Nguyên cứ thế nuốt đến ực một cái mà không nhai.... bị sặc đến kinh người....

"Khục... khục...."

Vương Tuấn Khải luống cuống lấy nước đút cho cậu liền bị Vương Nguyên đẩy ra... còn mắng cho một trận...

"Con mẹ nó.... khụ... khục... Vương Tuấn Khải... anh muốn làm lão tử... sặc đến teo cả mạng sao? Lại còn uống nước.... khục..."

Vương Tuấn Khải đen mặt vỗ lưng cho cậu. Sau đó gật đầu một cái, rút ra bài học mới:

"Đang sặc không được uống nước!"


#Ji

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro