CHƯƠNG 11 - Một chút hường phấn (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ai nha, vừa sáng trong phòng bệnh Vương Nguyên đã lại có khách rồi. Cô gái Triệu Ưu Ninh thật phiền, làm Trần Lâm hủy cả buổi diễn chụp phim mới... cũng may Á Luân bay đêm nên không bị lôi lại...

"Nguyên Nguyên, còn đau ngực nữa không?" Triệu Ưu Ninh ghé sát tai Vương Nguyên hỏi. Trần Lâm e dè nhìn Vương Tuấn Khải vẫn lãnh đạm ngồi múa phím sau đó mới hỏi nhỏ:

"Sao tự nhiên lại phát bệnh?"

Vương Nguyên vuốt tóc Triệu Ưu Ninh lắc đầu. Quay sang Trần Lâm khẽ trả lời.

"Ban sáng em không mang theo thuốc ra ngoài, lúc trưa quên uống!"

"Ngốc!"

Trần Lâm gõ trán Vương Nguyên một cái. Ai dè toàn bộ hành động ban nãy của y lại lọt hết vào mắt ai kia. Vương Nguyên xoa xoa trán liếc Vương Tuấn Khải...

Ánh mắt đó là ý gì?

Triệu Ưu Ninh lôi trong túi sách lọ thuốc nhét vào tay Vương Nguyên.

"Em mới lấy thêm. Gần khỏi rồi. Chú em nói anh họ em kê hết hộp cũ với hộp này nữa chắc là khỏi hẳn."

Vương Nguyên gật đầu. Thấy Vương Tuấn Khải tắt điện thoại xong rồi đi ra ngoài, cơ thể có chút hứn lên miệng muốn hỏi "Anh đi đâu?"

Nhưng chưa kịp phun ra người đã mất dạng đâu rồi?

Vương Nguyên gỡ cánh tay Triệu Ưu Ninh ra khỏi ngực, nhìn Trần Lâm và cô gái nhẹ giọng nói:

"Em tự nhiên sao nhức đầu quá." Vương Nguyên kéo chăn qua ngực, khẽ nhăn mặt nói.

Trần Lâm và Triệu Ưu Ninh đã mặt trắng bệch vì hành động ban nãy của Vương Nguyên giờ nghe câu này còn sợ hơn. Vội lấy một viên thuốc nhét vào miệng Vương Nguyên.

Vương Tuấn Khải bước vào thấy kịch hay ban đầu sợ đến mềm nhũn, thoạt nhiên nhìn cái vẻ mặt ngây thơ của Vương Nguyên đến đáng ghét liền nhếch môi cười một cái rồi lại gần.

"Sao rồi? Đỡ hơn chưa?" Trần Lâm vuốt tóc Vương Nguyên, Triệu Ưu Ninh vừa hoảng vừa sợ nắm lấy góc chăn.

"Em buồn ngủ quá!"

-"Vậy ngủ đi. Anh mau ngủ đi."

-"Nghỉ đi. Mai anh sẽ tới tiếp."

-"Ưu Ninh đi thôi em."

Hai người gật đầu với Vương Tuấn Khải rồi nhanh chóng li khai.

Vương Nguyên nhắm một mắt hé một mắt nhòm thử rồi thờ đến "Thài" một tiếng.

Bất chợt Vương Tuấn Khải tháo giày, cứ thế mà chống tay bên vai Vương Nguyên. Từ trên nhìn Vương Nguyên cười châm chọc:

"Quả nhiên, diễn trò thật giỏi. Có người yêu và bạn bè là nghệ sĩ cũng bị ảnh hưởng sao?"

Vương Nguyên đen mặt muốn cãi nhưng rồi lại cúi đầu.

"Thôi! Họ đi rồi. Có gì mau nói." Vương Tuấn Khải bây giờ mới nhẹ dãn lông mày đẹp, Vương Nguyên nhẹ hỏi tiếp.

"À, lúc tối qua. Tôi có nghe thấy anh nói chuyện với một người. Anh còn để loa ngoài... cố ý sao?"

-"Ừ. Bạn tôi."

"Giọng anh ấy... rất quen."

-"Cậu ta là Bác Sĩ Quang Bằng."

"À... không phải anh họ Ninh Ninh."

-"Còn gì nữa?"

"Hết rồi!"

-"Thật?"

"Ừm!"

-"Thuốc ban nãy em uống?"

"Thuốc.... đau đầu loại thường thôi."

-"Mang ra đây."

Vương Nguyên lắc đầu, hai mắt to tròn chớp chớp. Vương Tuấn Khải chính thức sụp đổ.

Thật dễ thương nha!

Như đọc được suy nghĩ của người nọ. Vương Nguyên liền giơ tay khúa vào trán Vương Tuấn Khải một cái. Sau đó lấy chăn trùm một cái kín đầu.

Vương Tuấn Khải hung hăng nắm hai tay Vương Nguyên đè ra.

Cách qua lớp chăn Vương Nguyên cơ hồ vẫn cảm nhận được bờ môi mỏng ấm áp của Vương Tuấn Khải bao lấy môi mình.

....Việc hôn như vậy, còn thân mật hơn hôn môi như mọi lần....

Vương Tuấn Khải vẫn nằm yên trên người Vương Nguyên, cậu nháy nháy mắt, tên này chết trên người cậu rồi sao?

Nhẹ nhàng nhắm mắt cảm nhận bờ môi ấm thổi khí vào miệng. Vương Nguyên không bài xích mà thổi lại một ngụm.

"Nguyên...."

Vương Tuấn Khải hồi mới rời môi Vương Nguyên, khẽ mở chăn ra... thiếu niên ở trong hai má phấn hồng, bờ môi vẫn như cũ hơi mím lại.

.... chỉ là....

Ngủ mất con mẹ nó rồi!

Vương Tuấn Khải còn muốn chơi tráo khí với Vương Nguyên nha. Cúi xuống đặt hai viền môi trong lên môi Vương Nguyên. Cảm nhận từng luồng khí đều đều từ miệng cậu thả ra... cứ thế mà cũng gục xuống hõm cổ Vương Nguyên mà ngủ luôn.

....

"Áaaa... Vương Tổng.... anh...."

Tiếng hét vô y tá A Li đánh thức hai người một trên một dưới kia. Vai áo bên trái Vương Nguyên bị lêch ra. Không biết con mỗi hỗn láo nào còn đốt lấy một nốt đỏ ửng...

Chăn lại có tâm che toàn bộ ngoài chỗ hở ấy...

Vương Tuấn Khải vội chỉnh quần áo ngồi dậy!

Vương Nguyên dụi mắt, giật mình mà chui vào chăn tiếp.

A Li mở to mắt, nội tâm nhảy dựng lên sắp xếp suy nghĩ...

-Vương Tổng nằm trên Cậu Vương.

-Còn dụi mặt vào xương quai xanh cậu ấy.

-Vai áo Cậu Vương bị lệch, còn vết đỏ kia.... dấu hôn chủ quyền!

-Khi ngồi dậy Vương Tổng vội chỉnh quần áo...

-Aaaaaa! Hai người họ...

-Cũng thật may, Vương Tổng nằm trên, hihi!

"Cô đang nghĩ cái gì?" Vẻ mặt Vương Tuấn Khải nghiêm trọng. A Li giật thót mình lắp lắp hỏi:

"Hai người.... có phải...."

"Phải/ không phải" Vương Nguyên đột nhiên chui ra khỏi chăn đồng thanh cùng Vương Tuấn Khải.

A Li ngăn miệng cười: công thẳng thắn, thụ ngại ngùng.... thật ám muội ...chắc chắn là làm rồi.

Hai vị không cần ngại, tôi hiểu rõ mà... nhân vật trong truyện của tôi từ nay sẽ thành hai người!

"A!" A Li vội chạy ra ngoài...

Ban nãy cô thấy Vương Tuấn Khải nắm cằm Vương Nguyên cúi xuống mà hôn lấy...

Thật không ngờ! Hihi may quá điện thoại cô do sợ hãi ấn loạn xoạng cũng chụp được vài tấm hai người họ.... giữ làm kỉ niệm cũng được a...

Tung tăng chạy về phòng làn việc mà chợt nhớ: giấy xuất viện của Cậu Vương.

Nhưng giờ quay lại có bị giết chết diệt khẩu không?

A Li quyết định nhờ A Lí cùng phòng đi đưa hộ.

Khi A Lí quay về vẻ mặt khá sợ, cô ấy nói: Vương Tổng và Cậu Vương hình như đang cãi nhau. Mặt cậu Vương đỏ ửng. Vương Tổng tay cầm lọ gì đó. Hình như là thuốc... bôi...sau khi...

Ah! Không được nghĩ linh tinh nha.

Đấy là gel bôi mụn bị côn trùng cắn thôi.

Đừng để đầu óc mấy cô y tá ảnh hưởng.

A Li với A Lí cười cả một tuần, cứ đến khi A Li cần điện thoại lên lại cười khúc khích với nhau....

Ngày thứ bảy Vương Nguyên ở bệnh viện, cũng là ngày cầu xin Vương Tuấn Khải cho cậu xuất viện.

Đứng trong phòng trông ngóng Triệu Ưu Ninh và Trần Lâm... nhưng.... chả thấy ai. Á Luân biệt tích từ hôm qua....

Vương Nguyên cầm túi đồ đi sau Vương Tuấn Khải đến văn phòng thanh toán viện phí.

"Thẻ đây!" Vương Nguyên vươn tay rút trong túi quần Jean một chiếc thẻ đặt lên chỗ nhân viên.

Vương Tuấn Khải đen mặt nhìn Vương Nguyên.

-"Tôi giúp em trả?"

"Tôi tự trả!"

-"Để tôi trả!"

"Tôi tự trả!"

-"Tôi trả!"

-"Tôi tự trả!"

....

Nhân viên hai mắt nhói đau. Mặt cúi xuống lôi ra tờ thanh toán rồi nói:

"À, hai vị thiếu gia. Tiền viện phí của Cậu Vương Trần Lâm thiếu gia đã trả rồi ạ!"

"Trần Lâm!"

-"Đúngvậy ạ!"

"....."

-"Tạm biệt hai vị!"

.....

"Tôi đã nói là tự sách rồi mà!"

-"Tôi sách giúp em!"

"Tôi tự sách!"

-"Ngoan chút đi!"

.....

"A Li nói đúng thật. Có gian tình..."

#Ji

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro