CHƯƠNG 12 - Tôi bị thương... em cũng phải bị như vậy.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cốc... cốc..."

Tiếng cửa lớn truyền đến tai người đàn ông đang ngồi đọc báo. Vương Tuấn Khải buông tờ báo xuống rồi đi ra mở cửa. Trong lòng thầm thán:

"Sáng sớm đã làm phiền!"

"Vương Tổng" là Triệu Ưu Ninh, còn có Trần Lâm...

"...."

"Chúng tôi có thể vào không..." Trần Lâm cười cười.

Tiếng bước chân của cậu dừng lại ở phía gần sô pha, Triệu Ưu Ninh thấy cậu bước xuống liền chạy qua Vương Tuấn Khải nhào vào mà ôm lấy Vương Nguyên.

"Ninh Ninh, sao em lại ở đây...." cậu bám vào vai cô, tính đẩy ra nhưng bị cô khóa lại.

"Là Trần Lâm đưa em tới." Ưu Ninh cười ngọt ngào, rất lâu rồi chắc khoảng một tuần cô không được gặp người yêu.

Thật nhớ nha!

-"Hôm qua không đón anh xuất viện được! Thật xin lỗi!"

"Không sao."

...

Trần Lâm cùng Vương Tuấn Khải mặt đen cùng đi vào. Hai con người kia vẫn níu dính lấy nhau, cầm tay cầm chân...

"Vương Nguyên!" Vương Tuấn Khải liếc xéo Vương Nguyên một cái, đứng dậy quay đi: "Mau theo tôi đi làm nước."

"Anh đi mà làm!"

"Nhanh!"

"Được...vậy... hai người đợi tôi." Vương Nguyên hừ hừ buông tay Triệu Ưu Ninh sải bước nhanh nhẹn vào bếp cùng Vương Tuấn Khải.

Vừa bước vào thì Vương Tuấn Khải đột nhiên dang tay kéo eo cậu lại, ép sát vào tường. Một phút hoảng hốt toan kêu lên thì bị anh che miệng lại.

"Em kêu lên, tôi lột đồ em ngay tại đây." Vương Tuấn Khải nói xong liền dán chặt lên môi cậu một nụ hôn điên cuồng, tay ghì chặt vào gáy, môi tham lam mút mát hai cánh môi nhỏ của cậu.

Cả khuôn mặt Vương Nguyên ửng hồng, tay cậu run run vô lực mà buông thõng. Trần Lâm chợt nhớ hôm qua Vương Nguyên nhờ mua hộ pin điện thoại loại mới liền vào trong tìm... tiện thể nói chuyện với Vương Tuấn Khải một chút.

Nhưng..... Đập vào mắt Trần Lâm là hình ảnh Vương Tuấn Khải đang say đắm hôn Vương Nguyên, còn Vương Nguyên nhắm tịt mắt lại phối hợp theo.

Y vừa bàng hoàng vừa tức giận tay nắm thành quyền đẩy cửa lao vào đẩy Vương Tuấn Khải ra.

Vung tay nện mạnh một cú vào mặt Vương Tuấn Khải. Anh theo quán tính lùi về sau va vào tủ chứa bát rơi xuống đất, nghe tiếng ồn ào Triệu Ưu Ninh vội vàng chạy vào.

Vương Nguyên sợ hãi đỡ Vương Tuấn Khải đứng dậy, Trần Lâm tức giận thở hồng hộc.

"Có chuyện gì?" Triệu Ưu Ninh hoảng hốt hỏi.

"Tiểu Nguyên, em nên suy nghĩ lại hành động của mình...."Trần Lâm cau mày chỉ vào mặt cậu, mạnh bạo kéo Triệu Ưu Ninh ra khỏi nhà Vương Tuấn Khải.

"Nguyên Nguyên!" Triệu Ưu Ninh cơ hồ đoán ra vấn đề ở chỗ Vương Tuấn Khải. Quay mặt nhìn Vương Nguyên...

....

"Lâm Ca, có chuyện gì?" Triệu Ưu Ninh khẽ nói, bầu không khí trong xe thật ngột ngạt, cô liền lên tiếng.

"...." Trần Lâm im lặng lái xe. Đứa em trai này thật ngốc. Sao lại bước vào con đường này?

Triệu Ưu Ninh cũng ngồi yên không nói gì nữa, chỉ là vừa cầm điện thoại lên thì thấy Vương Nguyên gọi.

"Alo, Ninh Ninh, Trần Lâm đâu...." bên đầu dây cậu hốt hoảng nói

"Ảnh đang lái xe....sao vậy?" cô nhìn y một cái rồi thắc mắc.

"Không sao....vậy thôi nha." cậu nhẹ nhàng đáp.

"À... Nguyên..."

"Tút ... tút ..."

....

Vương Tuấn Khải ngồi trên sofa còn Vương Nguyên đi lấy hộ y tế, khuôn mặt sợ hãi của cậu ngày càng rõ nét.

Trần Lâm liệu có nói cho Ưu Ninh không?

Với lại Vương Tuấn Khải là ai cơ chứ, lại để một tên minh tinh đấm một cú đến bầm cả khoe miệng thế này. May mà sắc mặt vẫn bình thường, không giận cũng không gì... nhưng vẫn khiến Vương Nguyên lạnh sống lưng. Vết thương tuy không tím cho lắm nhưng chiếc nhẫn trên tay Trần Lâm đã rạch một đường nhỏ nhưng sâu trên gần khóe miệng anh.

"Anh ngồi yên nhé." Vương Nguyên lại gần rồi khẽ nói. Đặt hộp y tế xuống cậu lấy một lọ thuốc sát trùng rồi lấy thêm vài sợi bông. Đổ một ít thuốc sát trùng ra bông cậu khẽ chấm vào miệng vết thương.

"Đau!" Vương Tuấn Khải khẽ nói, tay nắm chặt eo Vương Nguyên, cậu liền nhón lên gần mặt anh thổi nhẹ vào vết thương.

Hương bạc hà trên miệng cậu phả vào mặt anh thật sự rất dễ chịu, hiện tại môi Vương Nguyên chỉ cách môi Vương Tuấn Khải vài xen ti mét, Vương Nguyên nhận ra ánh mắt nóng của Vương Tuấn Khải liền ngừng hành động, định lui xuống thì tay người nọ kéo mạnh eo một cái.

Môi Vương Nguyên dán ngay vào môi anh, chạm vào vết thương trên khóe miệng Vương Tuấn Khải.

Là ai vừa nói đau mà giờ hôn môi người ta như không bị thương vậy?

Thành công tách môi Vương Nguyên ra đưa lưỡi vào dò xét một lượt rồi thu lại, cắn mạnh một cái lên khóe miệng cậu. Máu loang đầy khoang miệng Vương Nguyên mạnh bạo đẩy Vương Tuấn Khải ra.

Lấy tay quẹt đi vết máu, Vương Tuấn Khải liền ôm Vương Nguyên lại lại hôn lên khóe miệng đồng thời chèn cậu nằm xuống sô pha.

"Tôi bị thương, em cũng phải như vậy...." Vương Tuấn Khải lạnh lùng nói, mắt hiện lên ý cười. Vương Nguyên liếc xéo anh một cái...

"Bị người ta đánh như thế mà vẫn còn đùa bỡn biến thái"

Vương Tuấn Khải nhìn hành động của cậu thật đáng yêu, nếu ngày nào cũng như thế này thì tốt biết bao.

"Em là đang lo cho tôi sao?" Vương Tuấn Khải nắm lấy tay Vương Nguyên đặt ở tim rồi nhìn cậu ôn nhu.

"Đồ ngốc!"

"Em nói tôi ngốc?"

"Không phải sao?"

"Chiều em quá rồi đúng không?"

"...."

Ngày hôm ấy Vương Tuấn Khải lấy lí do bị thương mà hành hạ Vương Nguyên. Ép cậu học nấu ăn, giặt quần áo bằng tay, dọn dẹp phòng ngủ...

..... còn ép Vương Nguyên học kĩ năng hôn môi... rồi lấy mình cho cậu thử nghiệm....

Một nu hôn ngọt ngày xuyên qua ánh cửa vẫn quan sát rõ... Vương Tuấn Khải một tay xoa má tai Vương Nguyên, một tay mơn trớn eo cậu.

Vương Nguyên si đần bị dính bẫy, hai tay ôm lấy khuôn mặt nam nhân nằm trên...

Vương Tuấn Khải hé hò mắt quan sát Vương Nguyên dưới thân say đắm hưởng thụ thành quả buổi học.

"Nguyên Nguyên.... tôi yêu em...sao em lại yêu cô ấy chứ....nếu tôi xuất hiện sớm hơn thì em có yêu tôi không?"

#Ji

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro