CHƯƠNG 13 - Người yêu bốn mươi tám tiếng đồng hồ...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Kể từ hôm nhìn thấy Vương Tuấn Khải hôn Vương Nguyên. Trần Lâm đã suy nghĩ rất lâu về vấn đề này.

"Lâm Ca, anh để em đi gặp Nguyên Nguyên được không?" Triệu Ưu Ninh vừa chụp hình xong liền bám dính lấy Trần Lâm.

"Nguyên Nguyên gọi cho anh nói, em đừng tìm nó nữa..." Trần Lâm thờ ơ, lời nói không nên nói vung ra mà không biết.

"Ý anh là sao?" Ưu Ninh có chút hoảng loạn.

"À... Tiểu Nguyên dạo này bận nên nhờ anh chăm sóc em..." Trần Lâm nhìn Ưu Ninh cười thương tâm.

"Vậy khi nào anh ấy làm xong việc, em sẽ tìm anh ấy..." Ưu Ninh cầm túi sách rồi rời đi.

.....

"Ra đây đi...!" Trần Lâm nhìn Triệu Ưu Ninh đã rời đi liền cất giọng lên.

"...."

"Giờ em tính sao, trong vòng một tháng đã để người ta dắt mũi... còn cô ấy..." Trần Lâm đập bàn khiển trách.

"Chuyện của em... anh đừng xen vào..." Vương Nguyên dứt khoát nói, ném sang bên Trần Lâm một tập ảnh.

"Dẹp cái này trước đi!" Vương Nguyên dứt câu liền bỏ đi.

Trần Lâm cầm tập ảnh lên, bên trong là những bức ảnh của y và Ưu Ninh đi ra từ một khách sạn. Trên các trang báo cũng bắt đầu đưa tin... do Lộc Hàm cao tay đã chặn ngay từ khi mới phát tán.

....

Trong tiểu khu nhà Vương Tuấn Khải, bóng người cao gầy càng ngày càng tiến gần cánh cửa chính.

Đây là ngày thứ hai mươi tám Vương Nguyên ở cùng Vương Tuấn Khải... vậy chỉ còn duy nhất hai ngày nữa, hai người sẽ không dính líu gì đến nhau nữa.

"Nguyên Nguyên, tay tôi hoàn toàn không sao nữa rồi!" Vương Tuấn Khải ngồi đối diện cậu trên chiếc sô pha. Giọng trầm thấp, vọng vang truyền đến tai cậu.

"Ừm..."

"Chỉ còn hai ngày nữa...em có thể yêu tôi trong hai ngày này không?" Vương Tuấn Khải thốt ra câu này khiến cậu có chút thẫn thờ mà nhìn vào mắt anh.

.....

"Nguyên Nguyên, ăn cơm thôi..." anh đặt một vài món ăn đơn sơ xuống bàn rồi vui vẻ gọi cậu.

"Được!" cậu từ trên phòng phi xuống như cơn gió, ngồi ngay vào bàn cầm bát cơm Vương Tuấn Khải vừa xới cho mà thản nhiên ăn. Đây là cậu tự phá đi cái gọi là "hình tượng" của mình!

"Ngon không?"

"Rất ngon!"

Đôi mắt chứa đựng ngàn vì sao, ôn nhu mà nhìn vào Vương Tuấn Khải. Vương Nguyên càng như vậy, Vương Tuấn Khải càng không nỡ xa con thỏ đáng yêu này.

"Nguyên Nguyên, em phải ăn cả rau nữa. Như vậy mới ổn định dinh dưỡng."

"Anh là đang nuôi heo sao? Tôi không thích ăn rau!" Vương Nguyên nhìn mấy sợi rau nhăn mặt.

"Vậy nên em mới gầy như vậy đó, cao chưa tới ngực tôi." Vương Tuấn Khải cười ôn nhu.

"Đồ tự mãn."

"Nguyên Nguyên, em mắng tôi sao cũng được. Thời gian không còn dài, một ngày nữa... chúng ta sẽ không còn được thân thiết như bây giờ. Cho nên, em đừng gieo thêm hy vọng cho tôi...!"

Ánh sáng mặt trời đập nát thời gian, bây giờ cũng sắp khuya. Anh nhẹ nhàng ôm eo người yêu bốn mươi tám tiếng của mình. Nếu như sau này hai người có quên nhau mãi mãi, nhưng trong thời khắc đẹp đẽ này cũng đủ khiến anh thỏa mãn mong ước lâu nay.

"Nguyên Nguyên, ngủ ngon!"

Vương Tuấn Khải ôm trọn cậu vào lòng trên chiếc giường êm ái, đêm nay có một điều khác là: Xuất hiện một đôi tay gầy gầy nhỏ nhỏ, siết chặt lấy eo Vương Tuấn Khải.

Đêm mộng đẹp đẽ, lần đầu Vương Nguyên tự nguyện rúc vào lồng ngực Vương Tuấn Khải., lần đầu cậu chủ động ôm Vương Tuấn Khải., lần đầu cậu cảm nhận được... Mình đã có thói quen, thích ở cạnh Vương Tuấn Khải.

Sau quang ảnh đêm mộng, ánh mặt trời lan tỏa khắp gian phòng, một vài tia nắng không biết phép tắc mà dám chọi thẳng vô mắt Vương Nguyên khiến cậu tỉnh giấc.

"Hôm nay là ngày cuối em ở cùng tôi." thanh âm trầm thấp mà mang theo hàng ngàn sự ôn nhu của Vương Tuấn Khải.

"Mấy giờ rồi?" Cậu ngại ngùng rụt tay mình khỏi eo của Vương Tuấn Khải

"Bảy rưỡi, em ngủ thêm đi!" anh nhìn đồng hồ rồi nói.

"Tôi muốn dậy." cậu khẽ cử động mình, muốn thoát khỏi vòng tay anh... nhưng lại không muốn đứng dậy.

"Để tôi ngắm em thêm một chút." anh cúi gáy thật sâu và dừng lại khi môi mình và môi cậu tiếp xúc.

"Vương Tuấn Khải, sau này anh có nhớ tôi không?" Câu nói của Vương Nguyên thật bá đạo, Vương Tuấn Khải bỗng phì cười, nhìn người yêu bốn tám tiếng của mình sao lại ngây thơ vậy chứ.

"Có... sẽ rất nhớ. Em cũng phải nhớ, em là người con trai đầu tiên tôi yêu và cũng là người yêu cuối cùng của tôi." Vương Tuấn Khải vuốt ve sườn má cậu. Đôi mắt thâm túy nhìn cậu.

"Ừm..."

"Nguyên Nguyên, em là bảo bối đầu tiên cũng như cuối cùng của anh, anh mãi yêu em... yêu em... đến hết đời..."

Ở một nơi khác, người đàn ông lão niên tay chống gậy, nhìn dáng vẻ vô cùng cao sang nhưng chứa khá nhiều tâm sự.

"Gia Gia!" Triệu Ưu Ninh run run lên tiếng.

"Tiểu Ninh...qua đây..." ông quay lại nhìn Ưu Ninh.

"Dạ...."

"Chuyện của cháu ta đã biết, Vương Nguyên.... cậu ta thật sự rất xuất sắc. Tuy môn đăng hộ đối, nhưng cậu ta không có ba mẹ vả lại ông nội cậu ta cũng đã mất... không có ông không sao nhưng ba mẹ thì...đã vi phạm vào điều luật mà tổ tiên để lại... cho nên hai đứa mau chấm dứt. Nếu không ta buộc phải ra tay.... Cháu nhớ Hà Minh* chứ, đừng để Vương Nguyên giống cậu ta." ông rót hai chén trà, cầm một chén để trước mặt cô, chén còn lại một hơi hết sạch.

"Gia gia, người..." Triệu Ưu Ninh hiểu ý ông, cô thật sự yêu cậu. Cô không quan tâm cậu là người như thế nào cô chỉ cần biết cậu là 1 người đáng để nương tựa.

"Ta đã chuẩn bị Visa và đồ cho cháu... bất cứ lúc nào, chỉ cần ta lên tiếng tức khắc có người tới đón cháu qua Pháp phát triển sự nghiệp..." quản gia đỡ ông đứng dậy, dìu ông ra khỏi phòng. Cô một điểm không kịp phản ứng, trên má lăn dài hai giọt nước.

"Alo, Nguyên Nguyên, em muốn gặp mặt..." cô nức nở gọi ngay cho cậu. Lúc này, cô vẫn đang khóc, cậu bắt đầu lo lắng, lấy áo khoác chạy nhanh xuống lầu.

"Vương Tuấn Khải, Ninh Ninh cô ấy có chuyện, tôi ra ngoài một chút sẽ về..." cậu chạy nhanh như tia sét, rạch qua phía Vương Tuấn Khải. Khiến anh chưa kịp phản ứng mà đã chạy đi mất.

"Nguyên Nguyên, cuối cùng... em cũng chỉ là thương hại tôi..."

Tại Quán cafe X Triệu Ưu Ninh khóc đến mức kêu không ra tiếng. Vương Nguyên vừa đến cô liền nhào tới mà ôm thật chặt.

"Ninh Ninh, em sao vậy?" Vương Nguyên ôn nhu vuốt tóc người con gái ôm mình. Giọng bạc hà nhẹ dịu cất lên bên tai cô.

"Nguyên Nguyên, em muốn đi dạo cùng anh..." cô nghẹn ngào buông cổ cậu, hai mắt sưng tấy phải dùng kính râm che lại hướng lên cậu.

"Được... vậy sao em lại khóc...?" Cậu khẽ hỏi, đan mười ngón tay lại với nhau dắt cô trên đường phố.

"Em... em chỉ là quá nhớ anh..." cô cà lăm một hồi không dám nói thẳng việc của Gia Gia mà chỉ lảng tránh sang một bên.

"Vậy sao?"

"Ừm"

Không gian như dừng lại, cô và cậu đều im lặng, không khí càng thêm nặng, bỗng cô lên tiếng phá tan bầu không khí căng thẳng ấy.

"Nguyên Nguyên, nếu một ngày không xa em rời đi, anh có níu em không?" Triệu Ưu Ninh bỗng dừng lại, cậu xoay lại nhìn người yêu. Hai mắt cô lại đỏ ửng lên, nước mắt cứ thế xuối xả xả xuống.

"Anh sẽ không! Anh tôn trọng quyết định của em. Nếu em đã muốn đi, anh có níu cũng không được." câu nói này như tát thẳng 1 cái vào mặt cô, khiến cô bất giác đứng yên.

"Vậy, chúng ta chia tay đi... em muốn qua Pháp để phát triển..." Vương Nguyên chợt chôn miệng tại chỗ, ngón tay cô như càng nới lỏng khỏi bàn tay cậu.

"Ninh Ninh, em đùa kì vậy, sắp chiều rồi anh đưa em đi ăn đã..." cậu nắm lại bàn tay cô cố ý tỏ ra vui vẻ.

"Vương Nguyên, anh đã nói tôn trọng quyết định của em mà... em muốn đi... em không đi anh sẽ gặp nguy hiểm. Ông nội em là con người tàn nhẫn, ông ta nói là sẽ làm. Em muốn anh được sống. Vậy nên, cầu anh hãy buông tay em đi!" Cô hất mạnh tay 1 cái, dựt mạnh sợi dây truyền trên cổ trả lại cho cậu. Cứ thế xoay mặt bỏ đi.

*Hà Minh: cậu ta là 1 gia tử nhà nghèo. Năm 18 tuổi ngỏ ý với cô rất nhiều lần, nhưng đều bị Gia Gia của cô cấm. Cậu ta quyết định đưa cô đi trốn kết cục bị Gia Gia cô bắt được và chết không toàn thây.

#Ji

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro