CHƯƠNG 14 - Thất tình, phát bệnh.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời cũng không thương cậu, mây kéo theo gió và mưa bắt đầu xối xuống trực diện đầu cậu. Bóng Triệu Ưu Ninh ngày càng khuất xa, cô leo lên ô tô Triệu Gia rồi đi hẳn.

Kết thúc sao? Vương Nguyên còn chưa phản ứng, ngước mặt lên trời cậu cảm thấy từng hạt mưa cũng nặng trĩu theo tâm trạng.

Nghĩ lại mấy câu nói ám ảnh :"Nguyên Nguyên, chúng ta chia tay nhé!", "Nguyên Nguyên, em muốn anh được sống..", "Vậy hãy buông tay em đi"....
Vương Nguyên bất giác lùi lại một bước rồi gụt hẫng mà ngồi bệt xuống thềm mưa. Sợi dây chuyền trên ray cậu rơi xuống xối theo chiều nước chảy bị cuốn đi mất.

Cả con phố chìm trong mưa, chỉ có mình cậu ngồi dưới đất thẫn thờ!

...

Bỗng không còn thấy tiếng mưa rơi vào người,tạnh mưa nhanh vậy sao? Cậu không cảm thấy sự rát của hạt mưa rớt vào người nữa, xoay đầu lên nhìn. Không phải tạnh mưa mà là Vương Tuấn Khải!.

Anh đứng sau lưng cậu, tay cầm một chiếc ô màu lam. Ánh mắt trầm ngâm đau lòng nhìn cậu.

"Vương Tuấn Khải!" Cậu đứng thẳng dậy, tiến lên một bước ôm chặt lấy cổ anh. Mặt dụi sâu vào cổ Vương Tuấn Khải.

Anh không nói gì, im lặng một tay vuốt tóc cậu, một tay cầm ô che mưa cho cậu.

"Sẽ không sao đâu!" Thanh âm dịu dàng mang âm điệu an ủi ôn nhu cực độ của Vương Tuấn Khải truyền qua tai xuyên vào tim cậu.

Vương Nguyên khẽ run lên một chút, một giọt nước trượt từ khóe mắt cậu chảy thẳng xuống thấm qua lớp áo anh.

"Cô ấy nói chia tay tôi sẽ không chết!" lúc này đáy mắt cậu xuất hiện một tia lạnh lẽo lạ thường.

Vương Tuấn Khải cảm nhận Vương Nguyên đang khóc liền siết chặt vòng tay ở eo cậu, hôn nhẹ lên mái tóc thơm mùi Hoa cẩm chướng đặc trưng cỉa cậu.

"Về thôi!" Nói xong anh thuận tay cõng cậu lên lưng. Cậu quả thật nhẹ, kéo vù một cái đã lên lưng, có lẽ phải chăm cậu nhiều hơn mới được.

....

Người ta nói sau cơn mưa trời lại sáng, cậu ngồi trong căn phòng thẫn thờ nhìn ra cửa sổ. Tay cậu nắm chặt điện thoại.

"Em chờ cô ấy?" Vương Tuấn Khải bê khay thức ăn vào phòng, bắt gặp cái bộ dạng tiều tụy đáng thương này của cậu.

Vương Nguyên im lặng nhìn vào điện thoại, không một chút phản hồi, cậu bất giác nhoẻn cười. Cầm chiếc điện thoại đập mạnh một cái xuống sàn, đụng thẳng vào chân anh.

Vương Tuấn Khải cúi xuống nhìn chiếc điện thoại. Một bài báo gây sock.

"Nữ siêu mẫu Triệu Ưu Ninh đã chính thức tuyên bố sẽ kết hôn với công tử Phương Gia sống tại Pháp. Nghe nói ngày đính hôn sẽ diễn ra trong khoảng vài tuần sau...."

Vương Tuấn Khải cúi đầu đặt khay cơm xuống, ngồi cạnh cậu trầm ngâm.

"Còn mười tiếng nữa, chúng ta sẽ không liên quan gì nhau nữa!" Giọng nói trầm trầm của Vương Tuấn Khải phá tan bầu không khí chật hẹp giữa hai người.

.....

Tiếp tục im lặng quãng lâu, Vương Nguyên xoay mặt nhìn anh:"Anh có thể nuôi tôi thêm một vài ngày được không?"

Vương Tuấn Khải bất ngờ mà hai chân mày nhíu chặt vào nhau. Anh hiểu cái cảm giác bị bỏ rơi rất đáng sợ! Giang tay ôm trọn Vương Nguyên vào lòng. Xoa tấm vai gầy của cậu mà an ủi.

"Em đói rồi, ăn chút đi đã." Vương Tuấn Khải buông lõng cậu, lấy khay cơm đưa đến trước mặt cậu.

"Anh để ở đó đi, chút nữa tôi ăn, bây giờ tôi muốn yên tĩnh." Vương Nguyên nhìn anh, anh hiểu ý cậu liền xoay người bước ra ngoài. Một tiếng "cạch" cánh cửa khép lại.

Cậu nhìn khay cơm toàn là món cậu yêu thích, nhưng thích đến đâu rồi cũng có một ngày sẽ ngán như cậu và Ưu Ninh!

Thời gian lặng lẽ trôi, Vương Nguyên chôn mông trên chiếc giường. Khi Vương Tuấn Khải bước vào khay cơm nguyên si như chưa có ai động, liếc lên nhìn cậu: đôi môi trắng bệch của, ánh mắt lơ đãng không hồn.

Anh bê khay cơm ra ngoài, đi xuống bếp nấu một bát súp cua. Sau vài phút bát súp đã chín mềm anh lại mang vào phòng cho cậu.

"Nguyên Nguyên, từ sáng đến giờ em chưa có ăn gì." Vương Tuấn Khải đặt bát súp lên bàn, nhìn Vương Nguyên trầm giọng.

"Tôi không nuốt trôi" đôi môi khô khốc kéo ra, cậu ngửa đầu ra sau nhắm nghiền mắt lại.

"Rốt cuộc em muốn gì." Vương Tuấn Khải nổi cáu liền quát lên. Tiến gần lại giường kéo hai vai cậu dậy, lay mạnh.

"Buông ra." Vương Nguyên mệt mỏi đẩy tay anh ra. Thường ngày sức tốt cậu không đẩy được anh, bây giờ cậu mệt như vậy cánh tay vô sức đưa lên không trung rồi hạ xuống.

"Em thích tuyệt thực vì cô ta đúng không? Em yêu cô ta đến thế sao? Vì cô ta mà muốn từ bỏ mạng sống! Em có phải Vương Nguyên nữa không?" Anh gầm mạnh vào mặt cậu. Dứt lời Vương Tuấn Khải mạnh tay xé đôi chiếc áo ngủ của Vương Nguyên quăng xuống đất.

Du mạnh thiếu niên xuống giường, cậu chưa kịp phản ứng đã đè thân lên cậu, đôi môi chặn lời cậu bằng một nụ hôn cuồng nhiệt.

Tay Vương Tuấn Khải ghì chặt tay Vương Nguyên dâng lên cao, môi vẫn mây mưa mãi không thôi. Cậu nằm im dưới thân anh không chút phản kháng, nước mắt trượt từ khóe mắt chảy vào mang tai.

...

"Tôi xin lỗi." Vương Tuấn Khải thấy vẻ mặt vô sắc của cậu liền buông môi, nhanh nhẹn nói xin lỗi, kéo chăn lên đắp lại thân cho cậu.

Vương Nguyên im lặng, nước mắt xối xuống, một quãng lâu không khí vẫn căng thẳng. Vương Tuấn Khải liền rời khỏi thân cậu ngồi dậy. Anh cúi đầu trầm mặc, định quay ra ngoài thì:

"Anh cho tôi mượn vai một chút được không?"

Bất giác tiến lại giường một lần nữa, khi anh ngồi lại giường cậu liền dựa vào vai Vương Tuấn Khải, khẽ nhắm mắt lại, dần dần chìm vào giấc ngủ sâu.

Vương Tuấn Khải đưa tay xoa xoa vai cậu, điểm môi lên tóc cậu. Khẽ đặt cậu xuống giường ngủ.

....

Trời đã xế tà rồi bây giờ cậu ngủ nhiều chắc chắn tối sẽ không ngủ được.

"Nguyên Nguyên,..." Vương Tuấn Khải lay lay vai cậu, sắc mặt cậu trắng bệch. Mặt Vương Tuấn Khải nhăn lại, anh đưa tay đặt vào má Vương Nguyên.

Độ nóng của mặt cậu bây giờ có thể ốp cả được trứng gà. Anh nhanh nhẹn mở tủ lấy một chiếc áo dày khoác lên vai cho cậu, bế cậu lên chuẩn bị ra xe anh lại dừng lại và quay vào phòng.

Vương Tuấn Khải vội lấy điện thoại, gọi Diệc đến đón tên bác sĩ kia qua.

Vài phút sau Kris đưa Quang Bằng đến. Quang Bằng về từ vài hôm trước, do bệnh viện có một ca khó, đang tiến hành mấy ngày chưa xong.

"Khám cho cậu ấy!" Vương Tuấn Khải mở cửa, luồng sát khí vây quanh bỗng bộc phát. Vương Tuấn Khải chưa bao giờ lo lắng cho ai đến vậy. Quang Bằng khẽ nhìn Vương Tuấn Khải rồi vào trong khám cho Vương Nguyên.

Trong lúc khám mặt Vương Tuấn Khải vô cùng khó coi. Quang Bằng cũng lạnh cả sống lưng.

"Sao rồi?" thấy Quang Bằng cất đồ dùng y tế Vương Tuấn Khải liền lên tiếng hỏi.

"Dầm mưa lâu, sốt cao 40 độ. Bệnh tim của cậu ấy đang chuyển biến tốt. Chăm sóc cẩn thận chút, đừng để bệnh nặng hơn." Quang Bằng quan sát ánh mắt cử chỉ của Vương Tuấn Khải về phía Vương Nguyên. Anh ta khẽ hỏi: "Đối tượng của cậu?"

Vương Tuấn Khải gật gù vài cái, ánh mắt thâm túy nhìn Vương Nguyên.

"Ồ" Quang Bằng cười một cái rồi tiếp tục nói.

"Bệnh tim?" Vương Tuấn Khải nhìn Quang Bằng cau mày. Anh cố giữ bình tĩnh để không cuốn xéo cái tên Quang Bằng này ra ngoài nhà ngay.

"Ừ" Quang Bằng gật đầu. Không gian chợt thêm yên tĩnh chỉ nghi được vài tiếng thở nặng của Vương Nguyên.

"Vậy bây giờ bệnh sao rồi?" Vương Tuấn Khải hoàn hồn, giọng lo lắng.

"Không có gì đáng ngại cả... à... ờ...." Quang Bằng ý muốn kéo thêm chút thời gian, muốn hỏi quan hệ hai người.

"Cậu về đi. Khi cần tôi sẽ cho Diệc tới đón." Vương Tuấn Khải bỗng chốc lên tiếng.

Quang Bằng há hốc mồm nhìn anh. Quả thật Vương Tuấn Khải vẫn bá đạo như vậy.

Dù gì cũng là bạn của nhau bao nhiêu năm, vả lại là Quang Bằng đang làm phẫu thuật cho bệnh nhân, một tên Kris xông vào túm cổ anh ta đi, bây giờ lại đuổi người ta nhanh như vậy

Nhẫn tâm lắm rồi đấy!

Các reader của Ji đâu? View dậm chân tại chỗ, vote cũng vậy😭😭😭
Fic của tui hơm hay à???😭😭😭

#Ji

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro