CHƯƠNG 15 - Một chút hường phấn (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặt trời buông xuống, màn đêm ngoi lên. Thân thể Vương Nguyên đã đỡ nóng hơn. Vương Tuấn Khải đang ngồi cạnh cậu canh trừng, tay cầm tài liệu xem xét.

Là hồ sơ bệnh án của Vương Nguyên. Trong lúc cậu ngủ, Vương Tuấn Khải bắt đầu lục lọi, cuối cùng, anh thấy một tập hồ sơ được giấu kĩ trong ngăn tủ cuối cùng.

"?" Vương Tuấn Khải thấy Vương Nguyên mở mắt nhìn mình. Anh khẽ đặt tài liệu xuống dương mắt sang trừng với cậu.

"Bệnh từ mẹ di truyền. Ngày ấy, bà ấy mang giấy khám về đưa cho ba vì khỏi bệnh. Nhưng...." Vương Nguyên nhắm mắt lại, xoay đầu sang một bên.

"...."

Vương Tuấn Khải gật gật đầu để tài liệu qua một bên, cầm ly sữa bên cạnh đưa lên trước mặt cậu:"Uống tạm đi... chút nữa tôi nấu cháo cho em..."

"Anh ăn gì chưa?" Vương Nguyên nhìn Vương Tuấn Khải đã biết còn hỏi thừa. Ngồi chăm sóc cậu không rời một phút, sao có thời gian ăn nghỉ được chứ.

"Vậy anh uống một nửa, tôi uống một nửa!" Vương Nguyên nói xong, cầm lấy ly sữa, uống đúng đến một nửa.

Sau đó đưa lại trước mặt anh:"Đến lượt anh."

"Từ nhỏ tôi đã không uống được sữa!" Anh nhìn cốc sữa nhăn mặt.

Vương Nguyên mặt giật giật... vậy mà lần ấy... uống gần nửa cốc...

Vương Nguyên nhìn Vương Tuấn Khải hồi lâu, cầm ly sữa, uống một ngụm. Ngồi dậy, kéo mạnh cổ anh... nhón lên... chạm vào môi anh, đẩy toàn bộ chỗ sữa vừa ngậm trong miệng cậu sang miệng anh.

Ai kia đơ đãng nhìn cậu, là cậu chủ động mớm sữa cho anh.

À không! Hôn môi anh!

Phấn khích quá, anh liền nắm lấy cái phần gáy mềm của cậu, giữ nguyên cái tư thế này, cúi sâu xuống mà rút hết tinh hoa trong miệng cậu.

"Đồ lợi dụng." Vương Nguyên đấm nhẹ một cái vào ngực Vương Tuấn Khải, anh kéo cậu vào lòng. Hôn lên mái tóc cậu:"Em làm vậy...sao tôi nỡ xa em đây"

"Anh muốn đuổi tôi?" Vương Nguyên trong lòng Vương Tuấn Khải bắt đầu ngọ ngoạy.

"Không có... chỉ là trước sau gì em cũng bỏ tôi đi" Vương Tuấn Khải đẩy nhẹ vai Vương Nguyên ra, nhìn cậu thâm túy.

Vương Nguyên ngước lên nhìn người đàn ông trước mặt mà không biết nên nói gì.

Vương Tuấn Khải kéo cậu lại giường, xoa xoa tóc cậu vào cái, để cậu nằm xuống rồi trèo lên nằm cùng.

"Ngủ tiếp đi, mai chúng ta đi dạo"

Âm thanh dịu nhẹ, mùi thơm thoang thoảng từ Vương Tuấn Khải truyền sang bên cậu. Thật thoải mái, cậu say sưa... lại chìm vào giấc ngủ.

....

Cánh dèm kéo lên, ánh sáng rọi vào phòng cậu. Hai mi tâm hơi nheo lại vào nhau. Một bóng cao cao nằm lại gần giường, Vương Nguyên liền túm ngay phần áo tắm của Vương Tuấn Khải kéo hết ra, chui vào lồng ngực anh mà trốn ánh sáng, toàn thân áp sát Vương Tuấn Khải.

Sự ấm áp của má cậu truyền thẳng vào tim Vương Tuấn Khải... cảm giác mát lạnh vừa tắm xong của Vương Tuấn Khải truyền vào má cậu..... Rồi...

Bốn mắt tròn xoe nhìn vào nhau...

"Á...Sao anh lại không mặc quần áo" Vương Nguyên liền đẩy Vương Tuấn Khải ra, túm lấy phần chăn mà che đi mắt mình.

Vương Tuấn Khải che lại phần thân thể rồi chêu ghẹo cậu:"Ấy Nguyên Nguyên,em quay mặt lại, thử nhìn đi... một chút thôi... em xem, ai lại có thân thể hoàn mĩ như tôi cơ chứ!"

"Tên biến thái, anh mau mặc quần áo rồi cuốn xéo ngay cho tôi" cậu ngại ngùng mà bụm chăn thật chặt.

Vương Tuấn Khải được nước làm tới mà tiếp tục ghẹo cậu:"Em xem này! Rất cường đấy" đến câu này mặt Vương Nguyên liền nóng bừng bừng cậu quyết định quay mặt lại, xô vào Vương Tuấn Khải mà đè lên hắn.

Thời gian dừng tại đây, cậu nằm trên người Vương Tuấn Khải. Cả hai đều không có thêm hành động gì... chỉ bốn mắt lại tiếp tục nhìn nhau.

"Ừ... hừm" Vương Nguyên khẽ ho nhẹ một tiếng rồi buông Vương Tuấn Khải. Cậu tự độc, cái động tác vừa rồi là sao chứ? Tại sao tự nhiên cậu lại muốn gần Vương Tuấn Khải như vậy?

Đang liên miên suy nghĩ, Vương Tuấn Khải liền dơ tay gõ trán cậu một cái nhẹ:"Phát ngốc gì nữa đây."

Vương Nguyên vẫn đơ người nhìn Vương Tuấn Khải, anh liền nói tiếp:"Còn không mau đi thay quần áo, chúng ta phải đi dạo mà!"

Vương Nguyên giờ mới hoàn hồn. Cậu vội vã xuống giường chạy vào nhà vệ sinh khóa chặt cửa lại.

Khoảng mười năm phút sau Vương Nguyên mới bước ra khỏi nhà vệ sinh, Vương Tuấn Khải đã đứng đợi cậu ở ngoài phòng.

Vương Tuấn Khải mặc một chiếc quần short, chiếc áo phông hãng Ghivenchy, đi một đôi dày của D&G. Không phải Âu phục, cũng không phải mấy bộ Vest khó chịu kia.

"Đi thôi." Vương Tuấn Khải sải rộng chân, vươn người đưa tay về phía cậu. Vương Nguyên không ngại ngần mà.... đi khỏi qua chỗ anh.

Vương Tuấn Khải đưa tay xoa gáy xong liền chạy theo cậu.

.....

Hoa Sơn

"Nguyên Nguyên, tôi thề.... lần sau không bao giờ cho em lái xe nữa...." Vương Tuấn Khải vừa thở hồng hộc vừa nói với Vương Nguyên.

Ba mươi phút trước.

"Để tôi lái, anh tránh ra coi!" Vương Nguyên cau có dành chiếc ghế lái. Đánh nhẹ vào tay Vương Tuấn Khải.

"Em vừa khỏi bệnh, sức chưa hồi hẳn. Để tôi lái thì hơn." Vương Tuấn Khải khẽ nựng má cậu một cái, ngay sau đó một bàn tay đưa tới bóp chặt tay anh.

"Tôi muốn lái, anh còn ép nữa... tôi sẽ phát bệnh!" Vương Nguyên hăm dọa. Vương Tuấn Khải liền buông cánh cửa ô tô, cậu liền ngồi vào trong rồi đi thẳng.

Trên quốc lộ.

"Nguyên Nguyên, em lái chậm lại chút...." Chiếc BMW của Vương Tuấn Khải phóng như một chiếc tên lửa, Vương Nguyên cẫn thản nhiên dẵm mạnh tay lái.

....

"Nguyên Nguyên, tôi buồn nôn quá... em đừng đảo vòng nữa.... Ọe..." Vương Tuấn Khải vừa dứt câu liền nôn thật. Vương Nguyên nhanh nhẹn phản ứng đá chiếc xô bên chân mình sang phía Vương Tuấn Khải để anh nôn vào đó.

"Vô dụng!"

Hiện tại trước cổng chính Hoa Sơn...

"Vào thôi" Vương Nguyên nhìn Vương Tuấn Khải thảm thương nhoẻn cười mà đi vào trong.

"Em cứ đợi đấy cho tôi!" Vương Tuấn Khải gian manh khẽ đi theo sau cậu.

Từng cánh cửa thang máy mở ra, cậu bước đại vào một cái.

...

"Ninh Ninh..." Hai mắt chạm nhau, Vương Nguyên bất giác gọi tên cô.

Còn Triệu Ưu Ninh liền quay mặt sang một bên, cô nhìn vào người con trai bên cạnh mình:
"Nguyên Nguyên, à... Vương Thiếu... đây là chồng sắp cưới của em... à tôi... Phương Hạo"

Đến khúc này, tim Triệu Ưu Ninh không cho phép cô không thể không đau.

Lâu lắm mới gặp lại được cậu. Thật nhớ nha!

Hôm qua còn nghe nói cậu phát bệnh. Không biết đã uống thuốc chưa? Vương Tuấn Khải có chăm sóc kĩ cho cậu không?

Phương Hạo đưa tay tỏ ý chào hỏi Vương Nguyên, cậu khẽ bắt tay lại. Ánh mắt vẫn dán chặt lại phía Triệu Ưu Ninh.

Cửa thang máy đã mở, Triệu Ưu Ninh kéo mạnh tay Phương Hạo ra khỏi chỗ đó. Thấy Vương Nguyên vẫn thẫn thờ, Vương Tuấn Khải liền kéo cậu vào lòng, ôm thật chặt ôn nhu nói:
"Được rồi, đi ăn thôi."

Vương Tuấn Khải đi trước Vương Nguyên lờ đờ theo sau.

....

Lại tiếp tục nữa rồi, bàn số VIP157 là bàn của hai người, bàn VIP158 là của Ưu Ninh và Phương Hạo. Ông trời thật biết đùa, cuộc vui lại bắt đầu rồi!

Vương Tuấn Khải kéo cậu ngồi vào ghế, hai bàn cách nhau khá gần, một cử động nhỏ cũng có thể phát hiện.

"Anh ăn đi, Phương Hạo" Ưu Ninh khẽ gắp cho Phương Hạo một miếng bít tết.

"Cảm ơn em!"

...

"Phương Hạo, miệng anh dính tương rồi..."

"Ở đâum"

"Để em lau cho anh."

"Cảm ơn."

Là sao đây, mới chia tay cậu mấy ngày đã có cử chỉ thân mật với người con trai khác. Bữa cơm này thật không ăn nổi nữa. Vương Nguyên đập bàn kéo mạnh tay Vương Tuấn Khải đi.

....

"Ưu Ninh, em ổn chứ. Em thật sự muốn làm đến bước này sao?" Phương Hạo quan sát Ưu Ninh như sắp khóc, bèn hỏi nhẹ.

"Em không làm thế, Gia Gia sẽ hại Nguyên Nguyên." nước mắt không ngăn được mà giàn xuống. Triệu Ưu Ninh nhìn theo bóng của Vương Nguyên. Cô thoắt đứng dậy, toan chạy theo cậu thì tay Phương Hạo túm chặt tay cô.

"Đừng! Cậu ấy có lẽ đã tin vào chuyện của em và anh rồi. Cậu ấy sẽ không bị Gia Gia em hại nữa..." Phương Hạo ôm cô an ủi.

"Em yêu anh ấy! Em rất yêu anh ấy... Phương Hạo...anh không hiểu được tình yêu của em và Nguyên Nguyên! Cho em một chút thời gian, em muốn ôm anh ấy một lần nữa..." Cô đẩy Phương Hạo, giật phắt tay mà chạy theo Vương Nguyên.

Cô chạy thật nhanh, thang máy mãi sao vẫn chưa mở, thang bộ... hai trăm mét là xuống được cổng chính. Cô có thể chạy được. Hai trăm mét nữa có thể ôm Nguyên Nguyên, cô đá văng đôi giày hai mươi phân qua một bên và bắt đầu chạy.


#Ji

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro