Chương 16 - Tỏ tình thất bại!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Triệu Ưu Ninh dồn hết sức chạy thật nhanh. Năm mét, tám mét, mười một mét, hai mươi mốt mét....chân cô tê dát, bộ váy bó sát khiến việc chạy của cô thêm khó khăn.

Song song với việc đó là Vương Tuấn Khải đang bị Vương Nguyên dằng dằng lôi đi. Bất quá Vương Tuấn Khải liền nắm lấy tay cậu. Nhẹ nhàng ôm Vương Nguyên vào lòng ngay trước cửa Hoa Sơn.

"Bình tĩnh lại!"

Vương Nguyên ngoan ngoãn nghe theo Vương Tuấn Khải, anh kéo cậu vào xe, để cậu tự ổn định tâm lí của mình.

"Đỡ hơn chưa?" Vương Tuấn Khải quay lại, cầm hai chai nước hoa quả. Đưa cho cậu một chai.

Vương Nguyên gật nhẹ đầu, cậu quay sang nhìn Vương Tuấn Khải, nét mặt anh lộ rõ vẻ lo lắng. Ánh mắt đen láy sâu thẳm, cậu có thể nhìn cả mình ở trong. Vương Nguyên bỗng đưa tay lên, những đầu ngón tay chạm nhẹ vào má Vương Tuấn Khải.

Rồi thoáng bừng tỉnh cậu vội vàng rút tay về. Lại thêm một hành động lạ nữa. Vương Tuấn Khải khẽ bật cười nhìn Vương Nguyên ngại ngùng mở mãi không được chai nước.

"Tôi giúp em!" Nói xong Vương Tuấn Khải cầm lấy chai nước, vặn nhẹ một cái rồi đưa lại cho cậu.

"Khụ... khụ..."

"Từ từ thôi..."

Vương Nguyên hỗn đoạn cầm lấy chai nước. Uống một ngụm quay sang thấy Vương Tuấn Khải nhìn mình chằm chằm...giật thót mình mà sặc nước. Vương Tuấn Khải liền lấy khăn giấy lau miệng cho cậu.

Không khí thêm ngượng ngùng Vương Tuấn Khải liền nổ máy xe. Qua gương phản chiếu phía sau, một cô gái mặc chiếc váy trắng nhạt đang hết sức đuổi theo chiếc ô tô của hai người.

"Dừng xe!" Vương Nguyên vội túm lấy tay Vương Tuấn Khải. Hai mắt ánh lên tia hy vọng. Là Triệu Ưu Ninh, Vương Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên thâm túy.

Cuối cùng Vương Tuấn Khải dừng xe lại, qua gương hậu chiếu, Triệu Ưu Ninh đã gục xuống đất mà khóc, nhìn thật thảm thương.

"Ninh Ninh..." Thanh âm bạc hà mát nhẹ quen thuộc của Vương Nguyên truyền đến, Ưu Ninh liền ngẩng đầu.

"Nguyên Nguyên,..." cô bật đứng dậy, sa vào lòng Vương Nguyên mà siết thật chặt. Hai mắt cậu nóng, mũi cay xè lại. Cậu ôm đáp trả Triệu Ưu Ninh, khẽ xoa vai trần của cô an ủi.

"Em xin lỗi, Nguyên Nguyên em xin lỗi anh nhiều lắm..." Triệu Ưu Ninn, dùng hai tay bao trùm lấy mặt Vương Nguyên, hai mắt cô sưng tấy. Khẽ sát gần mắt cậu. Đôi môi đỏ mọng khẽ chạm vào môi cậu, nhẹ nhàng chạm, rồi lại hôn lên má cậu.

"Em xin lỗi" Dứt câu cô quay lưng đi, Vương Nguyên nhìn cô trầm mặc... sau cùng cũng quay lưng lại đi vào xe. Tiếng nấc trong lòng cô chợt vang rõ hơn, cô đứng khựng lại. Quay mặt thì Vương Nguyên đã bị Vương Tuấn Khải kéo đi...ô tô hai người đã đi xa.

Nước mắt tuôn chảy không ngừng cô khẽ nấc lên những tiếng thét đau xé lòng. Tình đầu của cô cũng như người cô sẽ mãi yêu về sau dù sau này cô có kết hôn cùng ai.

Vòng tay to lớn của Phương Hạo ôm trọn Ưu Ninh vào lòng, cô đấm mạnh vào ngực mình miệng kêu không ngừng:"Phương Hạo, em yêu anh ấy... em..." Sau đó thì ngất lịm đi

Phương Hạo lo lắng liền gọi xe cấp cứu đưa cô vào bệnh viện.

....

Trên xe, Vương Nguyên luôn cúi đầu. Vương Tuấn Khải đương nhiên nhìn rõ hai người làm những gì. Nhưng anh vẫn tập trung lái xe.

...

Khi quay lại nhìn thì đã thấy Vương Nguyên lăn ra mà ngủ, đầu lệch về phía cửa sổ. Vương Tuấn Khải đưa tay khẽ nâng đầu Vương Nguyên đặt vào tay mình mà ngủ. Như vậy cậu sẽ không bị cộc đầu vào kính xe.

Đi một đoạn dài, tay Vương Tuấn Khải bị đầu Vương Nguyên đè mà tê cứng. Xe dừng lại tại một con phố nhỏ ngoại thành, trời đã chiều, cậu chưa ăn gì nữa.

"Nguyên Nguyên."Vương Tuấn Khải khẽ giọng gọi cậu. Cánh tay tê nhức không tự chủ mà run rẩy. Vương Nguyên tỉnh giấc, lơ mơ nhìn Vương Tuấn Khải.

Thời gian như ngừng lại, tư thế này là sao?

Vương Tuấn Khải một tay đỡ đầu cậu, một tay chống vào cửa xe, khiến Vương Nguyên bị khóa trong không gian hẹp ở lồng ngực Vương Tuấn Khải.

Cậu mở mắt, bắt gặp con ngươi đen láy của Vương Tuấn Khải ngay sát mắt mình. Hơi thở nam tính của Vương Tuấn Khải phả thẳng vào mặt, Vương Nguyên khẽ lản tránh ánh mắt anh.

"Em tỉnh rồi!"Vương Tuấn Khải rụt tay ra khỏi đầu Vương Nguyên.

"Sao lại ra ngoại thành?" Vương Nguyên liếc liếc xung quanh. Phát hiện đã ra khỏi Bắc Kinh, cậu khẽ hỏi Vương Tuấn Khải.

"Đưa em đi thư giãn!" Vương Tuấn Khải mở cánh cửa xe ra. Không khí trong lành. Hai hàng liễu xõa dài hai bên đường phố.

Vương Nguyên bước xuống xe. Cậu khẽ cười lạnh:"Nơi này tôi và Ưu Ninh rất hay đến"

Vương Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên "Ồ" một tiếng.

Vương Tuấn Khải thực sự không cố ý, chỉ là đây là nơi mà Vương Tuấn Khải khi buồn sẽ đến đi dạo. Anh đâu biết nơi này cậu và Ưu Ninh hay hẹn hò.

Hai người tiếp tục đi cho tới xế tà. Xung quang cũng bớt người hơn. Vương Tuấn Khải đưa cậu vào một nhà hàng nhỏ gần đó. Ăn no rồi lại tiếp tục đi dạo.

"Sáu giờ ba mươi phút rồi" Vương Nguyên nhìn đồng hồ, khẽ than dài.

"Em muốn về?"Vương Tuấn Khải quay sang nhìn Vương Nguyên hỏi.

Lẽ ra hôm nay Vương Tuấn Khải muốn đưa cậu đến Hoa Sơn ăn thật no rồi đi công viên. Khoảng chín giờ tối sẽ về. Nhưng người tính không bằng trời tính. Họ lại gặp đôi Triệu Ưu Ninh ngay tại đó. Kế hoạch bại lui Vương Tuấn Khải bèn đưa cậu qua đây.

"Không phải.... chỉ là tôi mỏi chân quá..." Vương Nguyên yếu ớt nhìn Vương Tuấn Khải. Cậu đấm đấm hai chân mình.

"Vậy tôi cõng em!" Vương Tuấn Khải ngồi khom lưng xuống trước Vương Nguyên. Cậu tuy mỏi chân thật nhưng độ cứng đầu của cậu khiến Vương Tuấn Khải phát bực.

Bỗng một lực đẩy chân Vương Nguyên khụy xuống mà sa vào tấm lưng rộng lớn của Vương Tuấn Khải. Má cậu dán chặt vàp lưng Vương Tuấn Khải.

Chưa đợi cậu phản ứng gì Vương Tuấn Khải đứng dậy tiếp tục đi.

"Thả tôi xuống, vẫn còn nhiều người!" Qua những ánh mắt của mọi người xung quanh, Vương Nguyên ngượng chín mặt. Khẽ dụi vào lưng Vương Tuấn Khải để tìm chỗ trốn.

"Kệ họ, trời xẩm tối rồi, em lại gầy như vậy, họ không nhìn ra em là con trai đâu!" Vương Tuấn Khải lợi dụng nhéo vào đùi non cậu vài cái, cái giọng lưu manh lại xuất hiện trêu ghẹo thiếu niên trên lưng.

Vương Nguyên bất lực hừ lạnh một tiếng, đôi tay gầy gầy trắng như tuyết khẽ vòng qua cổ Vương Tuấn Khải làm trụ giữ cho mình.

...

"Vương Tuấn Khải, tôi nặng lắm không? Anh cõng tôi có phải rất mệt không?" Vương Nguyên trên lưng bắt đầu làu bàu bên tai nam nhân đang cõng. Muộn rồi, hơn chín giờ rồi. Vương Tuấn Khải chỉ tiếp tục đi mà không nói.

"Vương Tuấn Khải, anh mau trả lời tôi... đã hơn hai tiếng anh không nói gì. Có phải anh giấu tôi việc gì không?" Vương Nguyên phát cáu, cắn mạnh vào vai Vương Tuấn Khải một cái.

"Hay anh vẫn còn giận việc Ưu Ninh hôn tôi?"

Toạt nhiên Vương Tuấn Khải dừng lại, thả thiếu niên trên lưng xuống. Vương Nguyên vừa đáp chân hờn dỗi định bỏ đi thì Vương Tuấn Khải một tay đã kéo cậu lại. Má Vương Nguyên lại an tọa trên ngực Vương Tuấn Khải.

"Em không nặng chút nào cả, tôi cũng không mệt! Cõng em, là tôi cõng thứ quý giá nhất của tôi, là bảo bối của tôi... là cả thế giới của tôi! Truyện Triệu Ưu Ninh tôi không giận, chỉ là cô ấy đã phá hỏng mất cuộc hẹn hò bí mật tôi dành cho em. Muốn đưa em đi thư giãn lại khiến em thêm buồn. Tôi không biết nên nói gì nữa!"

Ôm Vương Nguyên trong lòng, Vương Tuấn Khải thốt lên những lời tâm tình ngọt ngào bên tai cậu.

"Không phải tôi buồn, mà tại anh...." Những chữ phía sau Vương Nguyên chưa kịp nói ra thì hai cánh môi Vương Tuấn Khải đã chặn cậu lại.

Trên đường phố ánh đèn mập mờ kích tình. Vương Tuấn Khải, cứ từ từ tận hưởng môi Vương Nguyên.

Phía trước có tiếng người, Vương Nguyên sợ hãi mà nép chặt vào lòng Vương Tuấn Khải. Anh khẽ kéo cậu sâu vào lòng, bả vai lớn bao phủ lấy thiếu niên.

Vương Nguyên không cao mấy. Vương Tuấn Khải chỉ cần ôm một cái đã không thấy cậu đâu.

Mấy người đó đi qua, Vương Tuấn Khải liền nâng mông cậu lên ngang eo, tựa lưng cậu vào thân câu liễu. Vương Nguyên vòng tay qua cổ mà ôm thật chặt Vương Tuấn Khải. Bốn cánh môi liên tục dây dưa cho đến khi Vương Nguyên gần như hết không khí.

#Ji

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro