CHƯƠNG 17 - Một Chút Hường Phấn (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Về đến tiểu khu, xe của Vương Tuấn Khải vừa dừng. Anh nhanh nhẹn tháo dây an toàn, bước nhanh qua bên cửa xe Vương Nguyên.

Cậu vừa đáp chân, Vương Tuấn Khải liền kéo eo Vương Nguyên ép sát thân dưới của mình. Chèn ngay đôi môi tham lam vào môi cậu tiếp tục ngấu nghiến.

Đè ép Vương Nguyên trên tấm cửa kính xe, một tay giữ gáy, một tay đan vào năm ngón tay cậu.

Tay Vương Tuấn Khải từ gáy bắt đầu di chuyển xuống eo, giữ chặt Vương Nguyên tiến về phía cửa nhà.

Đến cửa, anh ép Vương Nguyên vào tường, tay lần mò tìm chìa khóa mở cửa. Trong đoạn di chuyển từ ngoài xe vào đến cửa, hai người môi vẫn không hề rời.

Cánh cửa mở ra, Vương Tuấn Khải liền đẩy cậu vào sô pha. Hai đôi môi triền miên trong bóng tôi.

Hai cánh môi Vương Nguyên tê rát. Cậu bám chặt vai Vương Tuấn Khải, sau đó cảm nhận được Vương Tuấn Khải đang cởi áo mình ra cậu bắt đầu tránh né môi Vương Tuấn Khải.

... Chiếc áo bị xé làm đôi, an tọa trên sàn nhà.

"Vương Tuấn Khải... dừng lại...đừng. Tôi sợ... tôi sợ... dừng lại..." Vương Nguyên chống tay lên ngực Vương Tuấn Khải lắc đầu liên tục. Đôi môi tấy đỏ nói luyên thuyên.

"Đâu phải lần đầu chúng ta làm, em sợ gì chứ..." Vương Tuấn Khải nhìn thiếu niên dưới thân run đến hai chân không tự chủ mà quẫy đạp linh tinh.

"Nhưng những lần...trước chúng ta không làm đến.... bước cuối..." Vương Nguyên run run, vòng tay lên cổ Vương Tuấn Khải kéo xuống mà ôm.

Thấy Vương Nguyên run đến lợi hại Vương Tuấn Khải liền xoa xoa lưng cậu an ủi.

"Được... tôi dừng..."

Từ lúc hôn môi cậu ngoài ven đường Vương Tuấn Khải đã trướng đến đau. Bây giờ bị Vương Nguyên từ chối. Anh phải làm sao với chính mình đây?

"Nguyên Nguyên, em đừng khóc nữa. Đừng khóc..." Vương Tuấn Khải bế cậu lên, Vương Nguyên khóc toáng như đứa trẻ coặp chặt lấy Vương Tuấn Khải.

...

Đưa cậu vào phòng tắm, thả cậu xuống nền đất. Vương Tuấn Khải chạy ra ngoài lấy một chiếc áo cho cậu: "Em tắm trước..."

Vương Tuấn Khải cũng về phòng mình tắm. Tắm xong lại chạy sang phòng Vương Nguyên...

"Nguyên Nguyên, em tắm xong chưa?" Vương Tuấn Khải đợi cậu rất lâu rồi nha. Bắt đầu lo sợ mới đứng trước cửa phòng tắm của cậu gọi.

"Vương Tuấn Khải, mau vào đây giúp tôi!" Bên trong liền phát ra tiếng nói. Vương Tuấn Khải nhanh nhẹn mở cửa mà bước vào.

Thiếu niên bên trong đang hết sức loay hoay với chiếc áo sơ mi rộng thuềnh thoàng. Vương Nguyên mặc chiếc áo vào đã dài gần đến đầu gối....bên trong không có gì. Vương Tuấn Khải lấy thiếu quần cho cậu hay sao?

"Quần đâu?" Vương Nguyên xoay lưng lại, chiếc áo sơ mi trễ đến tận xương quai xanh, để lộ ra vùng ngực trắng nõn.

"Đẹp lắm!" Vương Tuấn Khải đơ một lúc, xong liền nhếch môi mà cười biến thái.

"Nguyên Nguyên, giúp tôi!" Vù một cái Vương Tuấn Khải kéo cậu ra giường cái thân to lớn mà áp vào người cậu.

A! Vương Tuấn Khải cũng không mặc quần trong!

Hạ thân hai người tiếp xúc với nhau, Vương Nguyên còn cảm nhận rõ... độ lớn của cái kia! Thật xấu hổ.

Cậu ngại ngùng mà nép chặt vào lồng ngực Vương Tuấn khải. Ai đó tưởng im lặng là đồng ý liền cúi xuống mà hôn môi nhỏ của Vương Nguyên.

Chưa kịp phản ứng liền bị hôn đến không biết trời chăng gì, Vương Nguyên đập mạnh vào lồng ngực Vương Tuấn Khải. Hai tay Vương Nguyên nhanh chóng bị nắm lấy, ép lên đầu giường.

"Tôi đau lắm rồi, giúp tôi một chút thôi." Vương Tuấn Khải nắm lấy tay phải của cậu, đặt xuống nơi cương cứng mà đang gồng lên kia. Sau đó vén áo cậu lên mà chêu ghẹo hai điểm mẫn cảm trước ngực.

"Tôi không muốn... tôi sợ... Vương Tuấn Khải...." Vương Nguyên tính rụt tay lại, Vương Tuấn Khải liền cắn mạnh vào nhũ hoa của cậu khiến cậu giật mình mình ré thét lên.

"A!"

"Tôi xin lỗi... Nguyên Nguyên đừng khóc nữa..." Vương Tuấn Khải thấy Vương Nguyên khóc đến thương tâm. Lại sợ cậu phát bệnh, Vương Tuấn Khải lập tức buông tay cậu ra.

Vương Nguyên được đà đấm mạnh vào người Vương Tuấn Khải một cái rõ đau!

Miệng đột nhiên căng ra, Vương Nguyên giật mình khi cái thứ đó cắm thẳng vào miệng mình.

Vương Tuấn Khải liền đưa đẩy eo một chút, cái tính khí thô to liền đâm chọc thẳng vào họng cậu.

"Một chút nữa thôi..." Vương Tuấn Khải xoa nắn hai bên nhũ hoa Vương Nguyên, eo thì đưa đưa đẩy đẩy...

Vương Nguyên ban đầu sợ hãi mà dẫn đến luống cuống không biết làm gì, chỉ cần Vương Tuấn Khải bắn ra lần này. Chắc cậu sẽ được ổn!

Vươn lưỡi ra mà liếm liếm, phác họa côn thịt của Vương Tuấn Khải. Khẽ ray ray răng lên đỉnh... Vương Tuấn Khải kích thích sung sướng mà đưa đẩy nhanh hơn... không cẩn thận.. răng Vương Nguyên cứa mạnh một đường khiến Vương Tuấn Khải đau điếng mà véo mạnh hai điểm nhũ của cậu.

Mút mút... liếm liếm... Vương Tuấn Khải bắn ra...

...

Vương Tuấn Khải nhìn Vương Nguyển mặt dính đầy bạch dịch liền cười cười thỏa mãn!

Định đưa cậu đi vệ sinh mặt thì đột ngột Vương Nguyên nôn làm Vương Tuấn Khải mặt tái mép:

"Khụ... khụ"

Vương Nguyên lại thêm ho khan, Vương Tuấn Khải liền đặt môi lên môi cậu. Vị tanh nồng của chính mình còn dư âm trong miệng Vương Nguyên....

Chính là Vương Tuấn Khải vừa hôn vừa tiết dịch nhờn truyền sang miệng cậu. Có lẽ cậu bị cái cậu em kia làm bỏng họng rồi!

Được Vương Tuấn Khải liếm liếm yết hầu, Vương Nguyên cũng thấy đỡ ghê họng hơn.

"Sao rồi?" Nhận thấy họng cậu khá trơn, Vương Tuấn Khải rời ra và hỏi.

Câu khàn khàn giọng ừ một tiếng rồi gật gật đầu. Vội vàng đưa cậu vào phòng vệ sinh.

Lấy khăn ấm lau sạch khuôn mặt ửng hồng thiếu niên trong lòng, Vương Tuấn Khải khẽ cười cười chọc chọc vào má Vương Nguyên... Ây nha...thật mịn a!

"Chọc đủ chưa?" Bị chọc đến đau cả má, Vương Nguyên khó chịu đánh mạnh vào tay Vương Tuấn Khải.

Vương Tuấn Khải cười cười bế Vương Nguyên ra ngoài, đặt cậu lên giường, đèn tắt tối om. Vương Tuấn Khải trèo lên giường, ôm ôm Vương Nguyên vào lòng.

...

Sáng hôm sau tỉnh dậy, bên cạnh Vương Nguyên là một vùng lạnh lẽo, da thịt đỏ ửng do điều hòa se. Áo sơ mi cậu đâu rồi...nó an tọa trên đất từ đêm hôm qua.

Chuyện là lúc một giờ sáng. Vương Tuấn Khải dậy uống nước, Vương Nguyên chỉ mặc mỗi cái áo sơ mi rộng đó. Đương nhiên, cậu ngủ nó sẽ lộng hết lên.

Cái tên Vương Biến Thái còn nhìn ngay thấy cái nơi tư mật đẹp đẽ kia. Không tiết chế, trèo thẳng lên giường mà chơi trò cháo lưỡi, xoa xoa, nắn nắn với cậu.

...

Vương Nguyên rùng mình một cái. Cậu định ngồi dậy thì bên ngoài có tiếng nói.

"Em ngồi yên đó!" Vương Tuấn Khải lạnh lùng bước vào, còn mang theo chút hàn khí. Tay cầm một cây chổi khá lớn...

"Anh làm gì?" Vương Nguyên run run lui lại đầu giường, hai tay túm gọn cái mền cuốn kín mình, hở mỗi cái mặt trắng mịn.

Làm gì đây? Đánh mông người ta à?

...

"Tôi chỉ muốn đánh con gián đang bò ở mền của em thôi mà.... haha..." Vương Tuấn Khải cười thỏa thích. Kéo kéo cái góc mền của cậu.

Vương Nguyên há mồm vội vã mà buông mền, trần như nhộng chạy tới chỗ Vương Tuấn Khải nhảy lên, coắp lấy cái hông rộng rộng của anh, tay khư khư mà ôm lấy cổ. Mặt dán lì trên hõm vai ai đó mà run run.

"Mau giết nó... à không đánh chết rồi dội nước sôi.... để nó không thể sinh thêm gián con nữa... mau lên Vương Tuấn Khải..."

Người ta sợ gián nha!

....

Khoan....

Đây là cậu tự dâng mình cho sói rồi!

...

Vương Tuấn Khải lợi dụng tình thế mà luồn tay xuống mông... xoa xoa...

Vương Nguyên đang run vì sợ vội vã ngọ ngoạy muốn xuống thì một tay Vương Tuấn Khải ôm ngay eo, xoay người Vương Nguyên lại.

"Nguyên Nguyên nha! Em biết đêm hôm qua tôi vui như nào không...?" Vương Tuấn Khải siết chặt vòng tay, cằm ghì chặt trên vai cậu, cái eo đưa đưa đẩy đẩy... như đang chà sát tiểu huyệt Vương Nguyên.

"Em đêm qua đáp trả tôi vô cùng nhiệt tình... chủ động lật tôi lại mà hôn môi, cái lưỡi mềm của em cán sạch tinh hoa trong miệng tôi... có phải phấn khích lắm không? Mà bắn tận mấy lần... có mỗi cái thứ này chưa cho phép tôi đi vào..."

Vương Nguyên chợt ngừng thở... tim đập loạn lên... tay siết chặt lấy cổ áo Vương Tuấn Khải...

"Anh...anh.... biến thái...!" Vương Nguyên ngượng chín mặt, chỉ tiếc ở đây không có cái lỗ nào để chui xuống.

Nhìn Vương Nguyên thẹn như vậy cái tên bát đản kia được đà mà chêu ghẹo cậu nhiều hơn....

"Nguyên Nguyên, sao mặt lại đỏ như vậy. Em cũng biết ngại sao? Tôi còn tưởng em là tổng tài lạnh lùng?"

Bỗng dưng Vương Nguyên không phản ứng gì, một mực đứng yên tại chỗ. Nhận thấy khác lạ, Vương Tuấn Khải liền ngó lên mặt cậu...

"....."

"Đừng khóc, tôi sai rồi... em đừng khóc..."

Khóe mắt Vương Nguyên phủ sương mờ, mũi cay cay mà sụt soạt... Vương Nguyên nấc nhẹ một tiếng rồi xoay lại, áp mặt vào ngực hắn thút thít...

"Có phải anh chán ghét tôi rồi nên mới chêu ghẹo tôi không? Anh muốn chiếm đoạt tôi rồi đuổi tôi đi phải không? Tôi cho anh biết Vương Nguyên tôi thề không cho anh đè một lần nào nữa..."

Vương Tuấn Khải phụt một tiếng cười ha ha... Vương Nguyên càng nấc nhiều hơn... đẩy Vương Bát đản ra... cậu chạy nhanh vào phòng tắm. Thân thể trần nhộng, trắng như bánh trôi đang lăn lăn trên sàn...

Vương Tuấn Khải vẫn buồn cười mà ở ngoài đánh con gián hỗn xược kia ... ai dè đợi cậu hơn một tiếng cậu vẫn chưa ra ngoài...

....

"Vương Tuấn Khải..."

"Tuấn..."

"Tuấn Khải..."

Vương Nguyên ngó đầu ra, trên mình cuốn một tấm khăn tắm... đáp lại một khoảng lặng im. Vương Tuấn Khải đi đâu rồi...

Không lẽ giận cậu bỏ đi chăng?

Vương Nguyên ngay trên bàn có tờ giấy...

"Nguyên Nguyên, hôm nay tôi có buổi tiệc liên hoan bên Pháp... muốn đưa em qua chơi cùng nhưng đợi hơn tiếng em vẫn chưa ra... chuyến bay của tôi sớm... nên tôi đi trước... em ở nhà cẩn thận. Muốn dọn đi lúc tôi không ở nhà cũng nhớ báo tôi một tiếng. Tôi đi ba ngày thôi... sẽ nhớ em nhiều lắm!"

"Sao anh không nói sớm? Tôi cũng sẽ nhớ anh lắm!"

Vương Nguyên trùng mắt đặt bức thư xuống, thay quần áo. Hôm nay trời đẹp... đi thăm bạn cũ một chút nào...

#Ji

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro