CHƯƠNG 18 - Ngày đẹp trời, trùng trùng gặp lại.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nguyên chuẩn bị xong cũng đã hơn tám giờ. Xuống đến cửa Lộc Hàm đã đậu xe sẵn ở ngoài.

"Cậu chủ, lâu không gặp cậu..." Lộc Hàm mở cửa xe, cậu nhanh nhẹn bước vào xe an tọa trên ghế sau.

"Cậu muốn đi đâu?" Lộc Hàm trở vào xe thấy Vương Nguyên chỉ tập trung nhìn vào điện thoại liền lên tiếng hỏi.

"Phía Đông ngoại thành, tôi muốn tản bộ." Vương Nguyên liếc mắt qua cửa sổ, nắng thật đẹp! Cậu nhắm mắt lại, khẽ thở dài một cái.

Xe khởi động thoáng chốc ra khỏi tiểu khu nhà Vương Tuấn Khải.

......

Xe dừng lại trước cổng phía Đông, Vương Nguyên bước xuống. Chân đi giày Fila, thân diện bộ T-shirt thoáng mát. Áo đen lỡ tay Givenchy, quần ống rộng. Lộc Hàm chào cậu xong liền li khai.

Bầu trời xanh vắt, cậu nhớ ngày đầu tiên cùng Triệu Ưu Ninh đến đây, hai người tay dắt tay đi dạo bên hàng liễu.

Cảm giác vui vẻ bên người yêu thật là thích, Vương Nguyên khẽ đặt lên trán Triệu Ưu Ninh một nụ hôn nhè nhẹ.

...Còn ngày đầu tiên cậu đến đây cùng Vương Tuấn Khải, anh cõng cậu trên lưng, nói ra những câu tâm tình ngọt ngào... nhưng lần này, cậu là đang hôn môi người khác không phải Triệu Ưu Ninh. Cảm giác hoàn toàn khác... chính là... an toàn, vô cùng ấm áp...

Hôm nay, cậu đến một mình, từng cơn cô đơn ập thẳng vào đại não.

Khóe mắt Vương Nguyên cay cay, vô thức cậu siết chặt bàn tay lại,... ngẩng đầu lên...

"Ninh Ninh!"

Là Triệu Ưu Ninh, cô trùng mắt đứng trước mặt Vương Nguyên... cô gầy quá đi!

Không ngại ngần gì, Ưu Ninh sải bước tiến đến ôm trọn bờ eo cậu, mặt dán vào vai áo thút thít làm lấm lem một khoảng trước ngực.

...

"Dạo này sao rồi?" Vương Nguyên và cô đi ngang nhau, bầu không khí căng căng, cả hai đều không lên tiếng... cứ tiếp tục chắc nghẹn chết mất.

"Cũng được!" Triệu Ưu Ninh khẽ nói. Vương Nguyên biết sau khi cậu đi cô bị ngất. Minh tinh mà, hở một chút liền bị soi mói... báo đài đưa tin ù ù.. sao cậu không biết chứ.

Cậu còn đến thăm cô, nhưng vì cô vừa truyền dịch xong nên phải nghỉ ngơi. Vương Nguyên chỉ đặt túi hoa quả bên cạnh, ngắm nhìn cô một lúc rồi rời đi.

"Cho anh biết tại sao được không?" Trầm ngâm một hồi Vương Nguyên đứng lại kéo tay cô hỏi. Hai mắt cậu thâm túy nhìn vào tay Ưu Ninh đang đeo chiếc nhẫn đính hôn. Ánh vàng khẽ lóe lên một cái khiến cậu có chút nheo mắt lại.

"Nguyên Nguyên, em...." Triệu Ưu Ninh cúi đầu, cô nhắm mắt hít một ngụm khí rồi giật tay ra khỏi Vương Nguyên.

"Em phải về rồi! Lễ thành hôn của em bị rời qua tháng sau, em sẽ phát thiệp mời... mong anh cùng anh ấy sẽ tới. Còn lí do, em xin lỗi...." Triệu Ưu Ninh nói xong liền li khai.

Vương Nguyên chôn chân nhìn bóng cô Ưu Ninh xa dần, cậu gượng cười chua chát. Câu:

"Anh và anh ấy!"

Cô phát hiện rồi! Cô phát hiện Vương Tuấn Khải có tình cảm với cậu rồi. Còn Vương Nguyên có đáp trả hay không cô chưa rõ.

Vì hôm sau khi Vương Nguyên rời khỏi bệnh viện. Trần Lâm liền đến. Triệu Ưu Ninh cũng vừa tỉnh.

Nhìn cô tiều tụy như vậy, y có chút chua sót, liền nói hết sự việc nhìn thấy Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên hôn nhau trong nhà bếp.

Có chút hoang mang Triệu Ưu Ninh gật đầu vài cái rồi nói muốn ngủ,Trần Lâm li khai xong lịch trình dày đặc nên ngày nào cũng ở nước ngoài.

.....

Điện thoại trong túi reo liên hồi, Vương Nguyên cau mày nhìn vào dòng tin nhắn: "Tại sao không nghe máy?"

"Tôi hơi mệt, nên không muốn bị làm phiền!" Vương Nguyên nhập tin nhắn rồi gửi đi. Ngay sau đó, Vương Tuấn Khải đã xem...

"Có mệt lắm không? Tôi gọi Diệc đưa em đến chỗ Quang Bằng khám!" Qua tin nhắn thôi đủ hiểu Vương Tuấn Khải đang lo lắng cỡ nào. Tâm Vương Nguyên lại khẽ rung nhẹ một cái, trái tim đập lệch mất một nhịp.

Điện thoại lập tức reo. Vương Nguyên nhẹ nhàng bắt máy.

"Không cần, tôi đang đi dạo!"

"Em không muốn tới bệnh viện khám, mau trở về nhà. Nhanh!"

"Được!"

"Nguyên Nguyên ngày mai tôi sẽ về với em!"

"????"

Liên Hoan diễn ra trong ba ngày, mỗi ngày một trạm. Nếu mai về Vương Tuấn Khải sẽ bỏ mất một trạm. Là vì cậu sao?

....

Vương Nguyên cúp máy lê lết trên con đường vắng. Đôi chân thon dài bó sát sau lớp quần ống rộng lập lòe trước ánh nắng.

Cậu nở một nụ cười vui vẻ, đi về nhà.

Căn tiểu khu trống vắng bóng chủ nhân cũng khiến tâm trạng người ở buồn theo. Cậu mở ti vi lên ngồi giữa sô pha xem tin tức.

Ngay đó, dòng tin: "Chủ tịch Vương- Vương Tuấn Khải ngày 2/6/2018 chính thức xác nhận tin đồn đã có đối tượng mình thích trong buổi liên hoan phim Cannes lần thứ bảy mươi mốt."

Vương Nguyên sửng sốt cúi đầu, tuy đang ngồi nhưng chân vẫn run run.
Hình ảnh Vương Tuấn Khải diện Vest mận đen đi thảm đỏ lịch lãm ngay trước mắt Vương Nguyên, bên cạnh là một cô phóng viên trẻ trung.

-"Xin hỏi Vương Chủ Tịch, anh cảm thấy hôm nay thế nào?"

"Khá ổn!" Vương Tuấn Khải bình thản trả lời.

...

-"Có nhiều nguồn tin cho rằng: Anh đã có đối tượng có đúng không?"

"Rất đúng"

-"Anh có thể tiết lộ một chút về thân phận người này hay không?"

"À... em ấy. Đáng yêu, cũng rất đáng thương, luôn tỏ ra mình cao lãnh nhưng vô cùng ấm áp! Tên em ấy có chữ cái đầu Y" Khóe môi chợt cong lên, Vương Tuấn Khải nhìn thẳng vào máy quay mà trả lời.

....

Ánh mắt ấy, đôi môi ấy... đều xứng đáng là đại đại ôn nhu. Vương Nguyên một trận ấm lòng ập đến, cậu khẽ cười một mình, tim cũng cảm thấy đập mạnh hơn... có sức sống hơn.

Liền lấy điện thoại ra tìm dãy số của Vương Tuấn Khải, cậu hưng phấn mà gọi:"Vương Tuấn Khải... Vương Tuấn Khải....!"

"Vui đến vậy sao?! Hết mệt chưa?" Vương Tuấn Khải từ phòng tắm bước ra, thấy điện thoại reo liền bắt máy. Ngay đó cái giọng hí hửng của Vương Nguyên ập vào tim.

"Không sao nữa rồi. Còn chuyện gì không nói cho anh biết đâu!" Vương Nguyên nghe giọng nói ấm áp kia kiền trèo lên mà nhảy nhảy. Mạnh đến mức qua điện thoại Vương Tuấn Khải cũng nghe thấy tiếng bụp bụp của giường kêu.

"Tiểu yêu tinh nhảy mạnh ghê!" Thấy tâm trạng Vương Nguyên phi thường tốt, Vương Tuấn Khải liền nổi hứng mà chêu ghẹo cậu.

"Anh nói ai yêu tinh hả? Ai hả?" Vương Nguyên cười hihi mà nhảy thật cao... như muốn thăng thiên luôn. Ai mà nhìn thấy cảnh này, chỉ thấy tội nghiệp chiếc giường!

"Còn em chứ ai!" Mặc chiếc áo ngủ vào, Vương Tuấn Khải nằm xuống giường.

"Anh mới mà yêu tinh..."

"Nguyên Nguyên a... thật nhớ em quá đi..." Vương Tuấn Khải ngửa cổ thở dài.

"Tôi cũng nhớ anh quá đi!" Vương Nguyên chỉ tính nhại theo lời Vương Tuấn Khải nhưng vừa dứt câu liền bụm miệng lại.

"Em nói gì cơ?" Vương Tuấn Khải ngồi bật dậy, thích thú mà hỏi.

"Không có gì! Tôi đi ngủ đây! Bye bye!" Vương Nguyên ngại ngùng mà nằm yên một lúc sau mới nói tạn biệt. Chưa cho Vương Tuấn Khải cơ hội trả lời liền cúp máy.

Cậu cầm điện thoại trong tay hôn một cái vào tấm ảnh nền khóa, cái người trong đó là ai mà đẹp trai thế!

Rời môi liền thấy tin nhắn nổi lên:"Tiểu yêu tinh, ngủ ngon!"

Vương Nguyên ôm điện thoại vào lòng, bừng bừng ngọt khí mà chìm sâu vào giấc ngủ đẹp.

#Ji

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro