CHƯƠNG 19 - Không phản hồi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nguyên háo hức đợi Vương Tuấn Khải về nên cả đêm cứ chằn chọc. Hai bên song song. Vương Tuấn Khải nghĩ tới câu "Tôi cũng nhớ anh quá đi!" Của Vương Nguyên thì lại cười đến típ cả mắt.

Cả hai nằm ôm điện thoại muốn gọi cho đối phương nhưng sợ đối phương đã ngủ nên chỉ nằm đấy nhìn điện thoại.

Mặt trời ló dần qua tấm dèm cửa. Vương Nguyên náo nức mà ngồi dậy. Không biết Vương Tuấn Khải lên máy bay chưa. Cậu ấn vào dãy số của anh gọi thử.

Đầu dây bên kia không trả lời, cậu thử lại một lần nữa...

Vẫn không trả lời...

"A!" Vương Nguyên sực nhớ trên máy bay không được dùng điện thoại. Cậu vui vẻ mà đi tắm rửa vệ sinh cá nhân.

....

Vương Nguyên ngồi trên giường nghe nhạc. Bản nhạc này buồn quá đi, làm cậu tụt hết hứng rồi. Do tối qua không ngủ, bây giờ cậu mới lim dim. Đánh một giấc cho đã đã.

Lại chui vào trong mềm, để hở vài ngọn tóc đen đen.

...

Trời bỗng mưa tầm tã, bóng dáng Vương Tuấn Khải cứ đi nhanh dần dần theo hai hàng liễu... Vương Nguyên chạy kiệt sức mà đuổi theo, Vương Tuấn Khải không một lời chỉ im phăng phắc mà đi dưới mưa.

"Vương Tuấn Khải đừng đi!" Vương Nguyên khẽ gọi, tiếng nức của cậu hòa theo giọt nước mắt thấm vào thềm mưa. Vương Tuấn Khải quay đầu lại nhìn cậu... tay bỗng đưa lên không trung.

Vương Nguyên liền bò bò đến chỗ anh liên tục nói:"Vương Tuấn Khải... đừng bỏ tôi!... Vương Tuấn Khải..."

Vương Tuấn Khải nhìn cậu mỉm cười, một nụ cười rạng rỡ, một nụ cười sủng ái, nịnh nọt chỉ dành cho cậu, anh vẫy vẫy tay hai cái rồi biến mất...

...

Khi bật dậy cũng là gần mười giờ. Trán Vương Nguyên thấm ướt mồ hôi, tóc bết lại thành từng cuộn... khóe mắt trượt xuống một giọt nước trong suốt ... giấc mơ đó, thật đáng sợ!

Cậu nhắm mắt lấy lại bình tĩnh, môi run run cắn lấy nhau bật cả máu, hai tay nắm chặt ga giường... Vương Tuấn Khải tại sao muốn rời bỏ cậu?

Dù chỉ một giấc mơ khiến Vương Nguyên sợ đến như vậy, cậu gắng gượng nhìn điện thoại không một thông tin nhắn, cuộc gọi nhỡ nào...

Vương Nguyên lấy thuốc an thần nhét hai viên vào miệng, nhanh túm lấy điện thoại mà gọi thật nhiều. Không có ai bắt máy...

Vương Nguyên lên Wechat nhắn tin, không có trả lời...

Vương Nguyên lên Weibo, Vương Tuấn Khải offline mười giờ trước...

Bỗng cậu thấy có một hashtag đăng tin:"Ngoài dự đoán máy bay 2108 từ Paris bay về Bắc Kinh trên đường bay di chuyển gặp điều kiện thời tiết bất tiện, hiện tại đang không có tin tức!"

Vương Tuấn Khải nói hôm nay về, vậy không phải là.... chuyến bay đó sao?

Điện thoại rơi xuống đất, Vương Nguyên chạy thẳng xuống phòng khách, trong khi điện thoại cậu vừa reo.

...

Đẩy mạnh cánh cửa chính cậu chạy xe đến sân bay, tay run run nắm lấy tay lái... cậu vượt hai bục cảnh sát rồi đấy!

Vừa đáp sân bay, Vương Nguyên chạy vào trong xem lịch trình... máy bay cất ấy cất cánh mười giờ trước vào khung giờ Vương Tuấn Khải bắt đầu offline... cậu thất thần xoay thấy Kris ngồi gục đầu vào tay ở phía Nam.

Cậu lê chân tới gần, nhẹ nhàng lên tiếng:"Là sự thật sao?"

Kris ngẩn người nhìn Vương Nguyên, cậu khóc đến tâm hoa phế liệt... ai nhìn cũng thương thay.

Khẽ gật đầu, Kris khi nghe tin tức cũng nhanh chân mà gọi điện, rồi chạy xe tới đây...

Kết quả y hệt như Vương Nguyên...

"Không phải thật... hức... Vương Tuấn Khải bận gì đó thôi... anh ấy không có lên máy bay đó... hức... đúng không?" Vương Nguyên cúi đầu, cậu không tin vào tất cả những gì vừa thấy... cậu muốn một câu trả lời chắc chắn...

Chạy ra bảng thông báo các chuyến bay... Paris chỉ có chuyến bay đấy...

....

Rời khỏi sân bay, Kris nói đưa cậu về nghỉ, khi nào có tin tức sẽ báo ngay cho cậu... nhưng Kris vừa đi khỏi cậu liền phá lộng lên mà chạy đi...

Dừng chân trước công ty Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên đứng trước hồ nước có cây liễu... đây là nơi mà lần đầu Vương Tuấn Khải gặp cậu...

Cậu cứ đứng đấy, thời gian đua với mây đen mà kéo đến... từng giọt nước mắt rơi xuống hồ... tõm một giọt... lại tõm một giọt...

Vương Nguyên không hiểu mình đang khóc cái quái gì chứ, cáu gắt cậu lau đi chúng...

Nhưng càng lau càng chảy... Vương Tuấn Khải lên máy bay thật rồi, anh thật sự bỏ rơi cậu rồi...

Vương Nguyên cậu chưa kịp nói ra tình cảm của mình với Vương Tuấn Khải ....

Vương Nguyên chưa kịp chào buổi sáng Vương Tuấn Khải mỗi sáng....

Vương Nguyên chưa kịp chúc ngủ ngon Vương Tuấn Khải mỗi tối....

Vương Nguyên cậu chưa kịp chủ động hôn môi Vương Tuấn Khải nhiệt tình....

Vương Nguyên cậu chưa kịp có cái đêm gọi là... lần đầu cùng với Vương Tuấn Khải....

Vương Nguyên chưa kịp... nói ra câu "Tôi thích anh mất rồi Vương Tuấn Khải!"...

Tất cả cậu đều chưa kịp mà Vương Tuấn Khải dám bỏ cậu đi sao?

Hừ, cái tên phúc hắc kia! Vương Nguyên cậu nói cho anh biết... anh còn chưa xuất hiện thì cả đời không để cho Vương Tuấn Khải đè nữa!

Trời trút mưa xuống, mọi người hỗn loạn tìm chỗ trú mưa, riêng cậu cứ thế đi trong mưa... hạt mưa này nặng thật nha, rát hết vai cậu rồi...

Hiện tại cậu đang rất muốn được Vương Tuấn Khải cõng trên lưng... rất muốn Vương Tuấn Khải ôm ôm vào lòng.... rất muốn Vương Tuấn Khải vươn môi mà mút lấy môi cậu...

Bóng đêm chen lấp ánh sáng, Vương Nguyên ướt sũng đi vào nhà...

"Vương...."

...

Trên chiếc giường trắng toát, Vương Nguyên day day thái dương... sao cậu lại trên này? Cậu chỉ nhớ do phơi mưa quá lâu nên bị ngất trong nhà... không lẽ Vương Tuấn Khải là ma cũng không tha cho cậu...

Dù vậy ngàn đời ngàn kiếp cậu cũng đáp ứng...

Cậu chạy vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt, tròng bừa một bộ T-shirt rồi chạy nhanh xuống phòng khách...

"Vương Tuấn Khải... Vương Tuấn Khải..."

Không có lời đáp, Vương Nguyên nấc nhẹ vài cái rồi nhắm mắt lại...

"Vương Tuấn Khải..."

Vương Nguyên trùng mắt, cậu xoay lưng lại, bước một bước lên cầu thang...

"Vương Nguyên!"

Là giọng Vương Tuấn Khải...

Vương Nguyên quay đầu, Vương Tuấn Khải đang đứng ngay sau cậu... đưa tay chạm nhẹ vào má Vương Tuấn Khải... ấm quá!

"Vương Tuấn Khải...!" Bỗng chốc vỡ òa, Vương Nguyên nấc nhẹ một cái, xô vào lòng Vương Tuấn Khải khóc như đứa trẻ.

Cậu còn cảm nhận rõ nhiệt độ cơ thể, hơi thở đều đặn, nhịp tim mãnh liệt cùng dòng máu nhiệt huyết đang chảy trong người Vương Tuấn Khải.

"Không sao rồi! Tôi không lên chuyến bay đó!" Vương Tuấn Khải xoa lưng Vương Nguyên an ủi. Vương Nguyên ra sức mà dụi sâu trong vòm ngực ai đó mà khóc.

"Vậy anh đi chuyến bay nào?" Vương Nguyên trong lòng nhẹ hỏi.

"Tôi đi chuyến bay của NewYork, bên trụ sở có việc gấp." Vương Tuấn Khải xoa xoa hai má Vương Nguyên, nước mắt cậu lèm lem cả...

"Mau nín!" Vương Nguyên vẫn khóc nức nở, Vương Tuấn Khải dọa cậu liền buông cậu xoay lưng đi.

"Thật sợ!"

"Vương Tuấn Khải đừng bỏ em!"

Có chút bất ngờ, Vương Tuấn Khải còn bất ngờ hơn...

Dứt câu, Vương Nguyên đưa tay lên sờ gương mặt anh tuấn của Vương Tuấn Khải, nhón chân lên một chút Vương Nguyên chạm vào môi Vương Tuấn Khải... liếm liếm rồi lại mút nhẹ một cái...

Cái kĩ năng hôn môi kém cỏi của Vương Nguyên như là mèo vờn thịt. Vương Tuấn Khải mạnh bạo mà xốc cậu nằm xuống sô pha, đè lên cậu mà ngấu nghiến đôi môi cậu.

Là ai hôm trước mạnh miệng nói cả đời không cho Vương Tuấn Khải đè nữa....

Hai cánh môi điêu luyện chen vào môi Vương Nguyên mà mút đến tấy đỏ. Liếm nhẹ qua Vương Tuấn Khải thấy có vết sước. Liền rời môi Vương Nguyên hỏi:"Môi làm sao?"

"Em tự cắn!"

Vừa bị hôn đa. Mù mịt, mắt Vương Nguyên phủ lớp sương mờ, cậu khẽ kéo cổ Vương Tuấn Khải xuống thì thầm vào tai anh.

"Vương Tuấn Khải, người anh nói là ai vậy?" Tuy biết rõ câu trả lời nhưng Vương Nguyên vẫn muốn chắc chắn lại một lần nữa để khẳng định tình cảm của mình.

"Là em!" Vương Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên...Vương Nguyên nhìn Vương Tuấn Khải. Cậu ôm lấy Vương Tuấn Khải, hôn lên gáy anh:

"Em....!"

#Ji

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro