CHƯƠNG 20 - Không Hối.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vương Tuấn Khải, em muốn anh thuộc về em... chỉ riêng em!..." Vương Nguyên mụ mờ nắm lấy tay Vương Tuấn Khải mà hôn hôn. Tay kia làm loạn trước ngực Vương Tuấn Khải. Hai chân tự động kẹp chặt cánh hông đối phương.

"Nguyên Nguyên, dừng lại, có biết em đang nói cái gì không? Anh không muốn em vì mù quáng tạm thời rồi để sau này hối hận cũng không kịp!" Vương Tuấn Khải túm lấy hai tay cậu dâng lên cao.

"...." Vương Nguyên nhất thời có chút ngượng ngùng.

Vương Tuấn Khải từ chối cậu sao? Vương Tuấn Khải là đang khước từ cơ thể cậu sao?...

Vương Nguyên nức nở lấy tay che kín mắt mà khóc một trận cho đã lòng, khóc đến thương tâm. Khi mở mắt ra thì Vương Tuấn Khải đang vác cậu trên vai, tiến dần lên phòng...

Mở cửa, đặt Vương Nguyên xuống giường. Vương Tuấn Khải thoát y chiếc áo ngủ của cậu.

"Anh làm gì?" Vương Nguyên giữ chặt tay Vương Tuấn Khải lại hỏi.

"Làm như em muốn!" Vương Tuấn Khải khẽ kéo tay cậu mà quậy phá hai điểm hồng trước ngực.

Anh kéo tay cậu lên cao, cúi xuống hôn lên môi mềm nhỏ... lách cái lưỡi mềm dẻo mà cuốn lấy lưỡi cậu.

Hai tay đùa vui với hai điểm hồng kia tấy lên liền tháo nốt quần cậu xuống.

Vương Nguyên vươn tay mà tháo quần áo Vương Tuấn Khải ra. Vòng tay qua cổ anh để nụ hôn thêm sâu. Cậu vươn lưỡi càn quét miệng đối phương. Vương Tuấn Khải vui sướng đến phát khóc.

Những ngày tháng trước. Anh hy vọng nhìn Vương Nguyên vui vẻ là được.

Dần dần Vương Tuấn Khải vô thức muốn chiễm hữu cậu nhiều hơn.

Muốn có được cậu. Hiện tại... có thể rồi mà.

Cúi xuống hôn lấy cái cổ trắng ngần của cậu, Vương Tuấn Khải chỉ mút nhẹ nhẹ... rồi liếm... chứ không cắn. Vương Tuấn Khải không muốn để lại thêm vết tích nào trên cơ thể cậu nữa. Sợ khi Vương Nguyên hối hận... nhìn lại quá khứ sẽ hối hận mà nghĩ không thông.

...

Kéo chiếc quần lót đen bó sát của Vương Tuấn Khải xuống. Cái tính khí to khỏe bật ra với độ cương đến đáng sợ. Vương Tuấn Khải bật cười, Vương Nguyên nhăn mày nhìn chăm chăm vào nó.

"Sợ rồi cơ gì?" Vương Tuấn Khải khẽ đặt tay Vương Nguyên lên tính khí. Bỏng chết người còn lớn như vậy...

"Không... em mới không sợ" Vương Nguyên dứt câu liền lật ngược Vương Tuấn Khải lại, chèo lên bụng anh mà nằm ẹp xuống... cúi xuống mà hôn lấy môi Vương Tuấn Khải.

Vương Tuấn Khải cầm lấy tính khi nóng bỏng của mình trà sát phía sau cậu.

Nhưng hôn chưa được bao lâu Vương Tuấn Khải đã nhấc cậu dậy, để cậu ngồi lên bàn, tách hai chân cậu... chen vào giữa mà ma sát đối phương.

Bàn tay mạnh bạo mà xoa nắn hai bên mông cậu... một ngón tay từ từ trượt xuống khe mông, phác họa nơi tư mật của cậu.

Vương Nguyên khẽ run nhẹ một cái, ngửa cổ ra sau để Vương Tuấn Khải gặm nhấm xương quai xanh tinh túy của mình.

Một tay bế bổng cậu lên đưa lại giường, hai chân Vương Nguyên cắp chặt lấy hông Vương Tuấn Khải.

Ai kia nghẹn sắp hỏng rồi nha, liền thao thao bất túng lộng phá cửa huyệt phía sau.

"Anh vào được chưa?" Vương Tuấn Khải thở dốc hỏi.

Vương Nguyên ban đầu gật gật một lúc sau lại hỏi:"Bôi trơn!"

Vương Tuấn Khải dứt khoát trả lời:"Lần đầu của chúng ta, tuyệt đối không thể thêm thứ gì khác!"

Dứt câu Vương Tuấn Khải đẩy mạnh vào cửa huyệt. Vương Nguyên nắm chặt ga giường, cắn chặt môi để không phát ra tiếng kêu nào. Địa phương đột nhiên bị xâm phạm, cơ thể như bị xé nát. Vương Nguyên cong người, các ngón chân không tự chủ mà kẹp chặt lại.

Vương Tuấn Khải khẽ hôn liếm đùi non cậu, nhìn xuống nơi hai người giao hợp, mới vào được một nửa.

Anh liếm mút mạnh hơn gần tính khi cậu, nắm lấy cái tính khí nhỏ của cậu mà lên lên xuống xuống.

Cảm nhận Vương Nguyên thít chặt một cái rồi lại nới lỏng. Vương Tuấn Khải đỉnh mạnh cái nữa cả cây chôn trong huyệt nhỏ.

Lần này Vương Nguyên không nhịn được mà thét lên một tiếng.

"Ah.... uh... Đau quá....."

Môi Vương Tuấn Khải hôn xuống khiến Vương Nguyên có chút phân tâm liền động eo vài cái.

Nơi đó của cậu thật sự rất ấm, trơn, rất chặt nữa.

Động nhẹ rồi tăng dần theo sự co rút của cửa huyệt.... cuối cùng...

"Chậm lại một chút... em không kịp..." Vương Nguyên nỉ non vài tiếng. Người trên thân đang vô cùng hăng hái mà đâm rút lộng phá cửa huyệt cậu.

"Ah ..... uh...."

Vương Tuấn Khải tăng lực cử động eo, đâm vào tràng đạo đối phương. Đồng thời, hôn môi Vương Nguyên. Anh kéo theo một sợi chỉ bạc theo khóe miệng Vương Nguyên chảy xuống.

Tính khí cứng rắn của Vương Tuấn Khải rất nhanh đã thu phục được cái cửa huyệt nhỏ của cậu. Vương Nguyên ban đầu thấy đau rát nhưng sau khi thích ứng thì khoái cảm vô cùng mãnh liệt.

"Uh.... uh.... ah"

Vương Tuấn Khải gác đôi chân dài của Vương Nguyên lên vai mình, từ trên cao mà đỉnh vào thật sâu.

Vương Nguyên duỗi chân, sau cơn khoái cảm lại một cảm giác đau tê tái truyền đến.

"Ah ah uh...!" Khẽ kêu vủn vụn cả người cậu cứng ngắc lại, hai chân vững vàng quấn chặt lấy vai đối phương.

Cuối cùng Vương Nguyên rên nhẹ vài tiếng mà bắn ra, mảng tinh dịch trắng trắng chảy xuống ga giường...

"Uh..."

Cùng lúc, Vương Tuấn Khải cũng bắn ra. Từ đùi non cậu chảy xuống một chút máu và tinh dịch của Vương Tuấn Khải...

Vương Tuấn Khải không cho Vương Nguyên có cơ hội nghỉ liền hung hăng mà hôn xuống tiếp.

Lần thứ hai, Vương Tuấn Khải đỡ cậu quỳ trên giường, từ phía sau mà ôm lấy eo cậu, đồng thời đâm vào nơi kia. Vương Nguyên cong người một cái, cái tính khí Vương Tuấn Khải liền đâm vào sâu hơn...

Địa phương vừa dung nạp dịch bạch. Hiện tại tính khí người kia lần nữa tiến vào khiến tróc vương cứ thế tràn ra...

"Ah.... đau quá... ưh..."

"Gọi tên anh... mau lên..."

"Vương Tuấn Khải... Vương Tuấn Khải...."

"Không phải!"

"Tuấn... ah... Tuấn nhẹ chút... Tuấn... ah! Thật đau!"

"Nói yêu anh..."

"Tuấn uh...anh... ah yêu em.!"

"????"

"À...Em .... yêu anh....uh...."

Hai tay Vương Nguyên nắm chặt cánh tay Vương Tuấn Khải. Cậu khẽ đưa đẩy mông theo từng nhịp của Vương Tuấn Khải. Tiếng va chạm da thịt nghe mà thẹn đến tận cổ.

Một dòng máu nhạt nhạt kèm theo chút tinh hoa ban nãy chạy dọc theo mép sát của đùi non Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải chảy xuống thấm vào ga trắng.

.......

Cảm nhận được Vương Nguyên mềm nhũn sắp ngã, Vương Tuấn Khải lộng mạnh vài cái nữa. Vương Nguyên sau khi bắn lần cố gắng cắn chặt lấy côn thịt anh.... Vương Tuấn Khải nhanh bắn lần nữa vào sâu trong địa phương Vương Nguyên.

Vương Tuấn Khải ham luyến nhẹ nhàng đặt Vương Nguyên nằm xuống tinh tế mà hôn môi cậu.

Thật muốn làm nữa nha. Nhưng dù gì cả hai cũng là lần đầu, giữ gìn một chút. Sau này dùng nhiều!

Vương Nguyên vươn tay ôm lấy cổ Vương Tuấn Khải, hôn lên vai anh nụ hôn mị hoặc mà đẹp đẽ nhất thế gian.

....

Vương Tuấn Khải tẩy rửa sạch sẽ cho cậu, không hiểu tại sao anh lại im lặng đến lạ thường... khiến Vương Nguyên có chút sợ.

"Tuấn, anh sao vậy? Có phải anh chiếm em rồi muốn vứt bỏ em không?" Vương Nguyên bắt đầu sợ hãi, sắc mặt Vương Tuấn Khải không thay đổi, sống mũi cay... cậu liền khóc.

"Nguyên Nguyên..." Vương Tuấn Khải hoàn hồn, anh vẫn chưa thật sự tin rằng Vương Nguyên hiện tại đã là của anh cả thể xác lẫn tinh thần.

"Hức... sao anh lại yên lặng vậy chứ? Em không cần biết, em bị anh chiếm cả thể xác lẫn tâm hồn rồi... anh đừng hòng rũ bỏ trách nhiệm." Vương Nguyên cau có giật tay khỏi Vương Tuấn Khải chui sâu vào trong bồn tắm.

"Nguyên Nguyên, đừng khóc nữa! Anh không phải như vậy. Anh yêu em còn chưa hết... Sao lại rũ bỏ em được. Ngay ngày mai, chúng ta sẽ đi đăng ký, anh muốn cho cả thế giới biết Vương Nguyên em là vợ hợp pháp của anh. Anh không yêu cầu con cái, chỉ cần em ở bên anh, mãi mãi đừng xa anh là được."

Vương Tuấn Khải khảm Vương Nguyên vào lòng, nhẹ nhàng nói bên tai người vợ yêu của mình. Vương Nguyên hôn lên cổ Vương Tuấn Khải rồi gục mặt vào hõm cổ anh mà khóc.

"Anh sẽ hết mức thương yêu, bảo vệ em... Nguyên Nguyên, anh yêu em?" dứt câu Vương Tuấn Khải ngậm lấy môi Vương Nguyên, nhẹ nhàng cắn mút...

"Chỉ giỏi dẻo miệng!"

Vương Tuấn Khải cười ôm vợ ra ngoài đắp kín thân cho Vương Nguyên, hôn lên trán cậu rồi nói:

"Đợi anh một chút!" Vương Tuấn Khải nói xong liền li khai, vào trong tẩy rửa sạch sẽ cho chính mình liền ra ngoài cùng cậu.

....

"Nguyên Nguyên, em nóng quá! Có phải sốt rồi không?"

Vương Tuấn Khải thấy Vương Nguyên nằm yên lặng trên giường, nhẹ nhàng sờ má cậu... Đột nhiên tay cảm thấy bỏng rát như lửa thiêu... Anh đặt tay lên trán Vương Nguyên thì không khỏi sợ xém hồn.

"Vương Tuấn Khải, ôm em! Em lạnh!" Vương Nguyên vươn tay lên, Vương Tuấn Khải liền bế cậu.

Hiện tại là 13:00 giờ, ngày 03 tháng 06 năm 2018.

Vương Tuấn Khải ôm thế giới trong lòng, Vương Nguyên nằm trên người đàn ông mình yêu. Hai thân thể một lần nữa trần truồng... Vương Tuấn Khải truyền thân nhiệt cho cậu.

"Nguyên Nguyên, em có hối hận khi chọn yêu anh không?" Vương Tuấn Khải hôn lên má cậu, vòng tay siết chặt hơn.

"Không hối! Em ngàn đời không hối!" Vương Nguyên tức khắc trả lời, hai tay chống trên ngực của Vương Tuấn Khải mà nhìn thẳng vào mắt anh.

Vương Tuấn Khải xoa xoa tóc cậu...

"Anh yêu em!"

Nói xong Vương Tuấn Khải liền giữ cổ Vương Nguyên kéo xuống, chạm môi một cái... chạm thêm một cái nữa... và dung nhập vào nhau ánh mặt trời soi qua cửa kính chiếu vào hai chiếc bóng đang hôn môi...

Ánh chiều đẹp lạ thường, Vương Nguyên nằm trong lòng Vương Tuấn Khải ở sô pha đơn trong phòng ngủ...

"Vương Tuấn Khải, nếu biết trước em sẽ yêu anh nhiều đến như vậy... ngay từ đầu em nên chấp nhận tình cảm của anh!"

"Em yêu anh! Vương Tuấn Khải!"

Vương Nguyên ôm chọn khuôn mặt Vương Tuấn Khải, nhắm mắt lại... cậu hôn lên sống mũi cao cao của anh, môi chạm vào môi anh lần nữa.

Không phải nụ hôn xuồng xã như lúc nãy, mà là một nụ hôn nhẹ nhàng, nụ hôn chứa theo hàng ngàn sự hạnh phúc...

Không cần một đám cưới long trọng, chỉ cần anh/em biết.... chúng ta mãi mãi thuộc về nhau, ngàn đời là của nhau, dù trời đất biến đổi bao nhiêu... luân hồi bao nhiêu kiếp. Chúng ta mãi tìm được nhau...

Ngày này, năm trước tôi cố tình bày âm mưu chêu ghẹo em, li gián tình yêu của em...

Ngày này, năm nay... chúng ta đã là của nhau!

Ngày này, ngàn ngàn đời sau... chúng ta vẫn sẽ mãi là của nhau!

HOÀN

Chính văn [KHÔNG HỐI ] hoàn ngày 03 /06/2018.
Tổng số chương: 20
Author: Ji
Kết thúc: xôi thịt, HE

Cảm ơn tất cả reader trong thời gian qua đã luôn theo dõi, và ủng hộ truyện của Ji. Yêu tất cả mọi người!

Kí tên

Ji.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro