Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chuyện gì đến rồi cũng phải đến,gậy ông giờ lại đập li lưng ông.Bắt người khác làm,giờ ngay cả bản thân cũng phải làm.Nguyên nhà ta rất chi là tức giận,hận thấu xương cái tên mặt than kia.

Sân thượng...

_Cậu hẹn tôi à?-Tuấn Khải bước vào

_Đúng vậy._Nguyên tiếp tục ăn,chơi game và trả lời 1 cách thoải mái

''Gi đây chứ?Cậu ta bao nhiêu tuổi rồi,mà còn...kệ những tên công tử điên rồ ấy đi''_Khải pov

_Có chuyện gì à?_cộc lốc,khiếm nhã

_Cậu cũng cao tay thật,thuyết phục thầy để tôi phải trực ca đêm cùng cậu_mắt vẫn dán vào màn hình,miệng vẫn nhai

_...

_Vì vậy,tôi cũng sẽ làm,để không mất hình tượng 1 lớp trưởng ưu tú.Nhưng dù gì đi chăng nữa,tôi cũng cấp cao hơn cậu, nên..,tôi chỉ đi giám sát...còn cậu thì phải làm.ok

_Có nữa hả?_nhíu mày

_Sao lại không? Đang mơ à!tôi h mình lắm rồi đó_ngước mắt lên nhìn khó hiểu

_Cậu cũng phải làm.

_Không dám đâu Vương Tuấn Khải_phụng má,đứng phắt dậy

_Tôi nói vậy đó.Tùy cậu._nhún vai,vô tội

_Gì chứ.Đây là lần đầu tiên gặp người khó ưa như cậu_chu mỏ,mím môi,nhăn mặt tức iận

_Đây cũng là lần đầu tiên tôi gặp con rắn độc,ngụy thỏ con như cậu đó_ương ngạnh trả lời

''Rắn độc,lại gọi mình là rắn đơc nữa sao?Mình có hại ai đâu chứ.sao con người này cứ mở miệng ra là cứ nói mình là rắn chứ.2 lần rồi,2 lần mình bị xem là người độc ác.Bộ trả thù người hại mình có gì là sai sao?huhuhu...''

Từng giọt nước mắt lần lượt rơi trên má cậu. Cứ mỗi lần ai xúc phạm đến danh dự của mình thì cậu đều cứng họng,không thể nói gì được. Vương Tuấn Khải biết rõ điều đó,muốn kết thúc sớm,chỉ có cách này,không thì 2 người cãi tới sáng.Nhưng rắn độc này không chỉ đơn thuần là vậy,mà anh còn cố tình nói vậy để chà đạp cậu. Trong mắt anh, cậu thực sự là 1 người ngụy quân tử,giả vờ ngây thơ,anh cố tìm mọi cách để lột cái mặt nạ xấu xa ấy ra.Cứ mỗi khi thấy cậu cười chơi đùa với mọi người, anh lại nhếch môi khinh bỉ,tán dương cậu đóng kịch quá giỏi,coi thường những nữ sinh ngu ngốc bị cậu lừa.Nhưng Vương Tuấn Khải đã lầm thật sự,đó là con người thật của cậu, nụ cười xuất phát từ trái tim cậu.

_Đừng giả vờ trước mắt tôi, trông ghê gớm lắm biết không? Tôi sẽ không Như lũ người ngốc kia bị cậu qua mặt đâu,tối nay,7h cậu cũng phải đi,đến trễ thử xem chức lớp trưởng hấp dẫn,ưu tú gì đó còn giữ được không?_cỡn bợt,bước xuống lầu

Vương Nguyên vẫn chưa tiêu hóa hết những lời Vương Tuấn Khải nói.Cậu khóc rất nhiều, thiết nghĩ cậu đã làm gì hắn,cậu khóc là ghê tởm sao?Vương Nguyên là người nặng tình cảm,cậu quá ngây thơ trước những lời nói cay nghiệt của hắn.Cậu quyết định sau này và trở về sau,không bao h xem hắn là bạn,không nhìn mặt hắn.Tâm hồn cậu đã bị tổn thương quá nặng nề...

--------------------------------------------------------------- 7h---------------------------------------------------------------

_Đến rồi sao?Đi..._Vương Tuấn Khải nói

Vương Nguyên có chứng sợ ban đêm,khi còn nhỏ,cậu bị bắt cóc,nhốt trong nhà tối,đó đã trở thành nỗi ám ảnh của cậu đến bây giờ.Ngôi trương vào ban đêm rất tối,chỉ có ánh đèn ở hành lang,còn trong các lớp học thì không. Vương Tuấn Khải nói rằng anh ta dãy phòng 3,4,5 còn cậu thì kiểm tra 1,2.Vương Nguyên rất sợ,tuy đi chung với anh, có đèn pin nhưng cậu vẫn còn sợ,giờ đi 1 mình, cậu phải làm sao đây.Lòng tự trọng không cho phép cậu mở lời,vã lại,cậu đã hứa không nói chuyện với hắn mà,Đành ậmự cho qua.

1 mình cậu đứng trên lối đi dài và tối,tiếng gió hú hét thổi mạnh,xung quanh không 1 bóng đèn,chỉ có ánh sáng yếu ớt của chiếc đèn pin,thật không thể nào dập tắt sự sợ hãi trên cậu.Cậu chợt cảm thấy ớn lạnh sóng lưng,cậu đã cố bình tĩnh hết sức có thể,nhưng bây giờ thì không. 1 cái gì đó bay qua người cậu, cậu giật thót người, la lên,bất giác cậu chạy thẳng vào 1 lớp đang mở cửa.Cậu chay đến cuối lớp học,nép mình vào tường,mặt đã giàn giụa nước mắt.Cậu đang rất sự,hình ảnh cùng âm thanh kinh khủng ngày xưa lại trở về.Thật đáng sợ,Nguyên bịt chặt tai mình lại,cậu sắp chịu không nỗi rồi.Khẽ đưa mắt nhìn lên,cậu thấy có người phía tước cửa đang lượn qua lại (gió+cây=ma mà Nguyên nhìn thấy).Điều đó khiến Nguyên thở gẩp và ngất đi.

Còn về Vương Tuấn Khải sau khi hoàn thành việc kiểm tra của mình thì ra về,trên đường di,anh khẽ nhìn qa dãy 1,2 không thấy cậu đâu,anh lại nghĩ đã lười,trốn về,nên thôi không quan tâm.Dự định ngày mai lên sẽ mách với thầy.

_Sao,cậu chủ chưa về nhà?_Bà Vương lo sợ,hỏi quản gia

_chát...mấy người làm việc kiểu gì vậy?Vương. Nguyên mà xảy ra chuyện gì thì hãy lo giữ mạng của mình_Ông Vương đánh vào mặt những tên vô dụng,tức giận vô cùng.

Đêm hôm đó,cả vùng đều bị náo loạn,cảnh sát bị gọi thức để tìm người, giám đốc bệnh viện cũng phải mò dậy,kiểm tra danh sách có ai nhập viện không? Thầy hiệu trưởng cũng không kém,phải đến nhà gặp Ông Vương làm rõ.,...khắp nơi đều rực sáng đèn pha ô tô.Gần 3h sáng rồi mà vẫn chưa có tung tích gì,bà Vương lo lắm,bà đã khóc từ ấy đến giờ.Bà rất sợ sẽ mất Vương Nguyên, Vương Nguyên là bảo bối của bà,nếu cậu có mệnh hệ gì thì giết bà luôn đi.

------------------------------- sáng hôm sau -------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro