Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nguyên mơ màng,mi mắt hé mở,đầu cậu vẫn đau nhức,cậu đưa tay xoa đầu,thoáng thấy bóng người mở cửa bước vào là mẹ cậu.Khi nhìn thấy cậu mở mắt tỉnh dậy thì bà Vương vui mừng hết sức,bỏ cả giỏ trái cây xuống đất,chạy lại bên giướng;

-Con tỉnh rồi à,bảo bối của mẹ-rơi nước mắt

_C..con...bị làm sao ạ?

-Thôi con cứ nghỉ ngơi đi,đừng hỏi quá nhiều-Bà Vương đỡ cậu con trai yêu dấu nằm xuống,lau nước mắt,rời khỏi phòng.

Cậu nằm nghỉ nhưng không thể nào ngủ được,cậu đã nhớ rồi,cậu cũng nhớ luôn,chính Vương Tuấn Khải đã làm cậu ra nông nỗi như thế này,cậu nhất định không tha thứ cho hắn (lấn thứ n con hứa như thế ùi).Cậu nhắm mắt lại,những hình ảnh đêm hôm ấy ùa về,cậu giật bắn mình,ngồi phắt dậy,mồ hôi đằm đìa.thật sự thì cậu rất hoảng sợ...Vương Tuấn Khài đáng chết.

**********************************************

Lia máy quay sang Vương Tuấn Khải...

Bốp-1 cú đấm trời giáng vào mặt Vương Tuấn Khải.

_Chủ tịch,xin người bớt giận_quản lí Đình Phong cố gắng ngăn ông lại.

_Buông ta ra,ta phải cho thằng không biết sống chết như nó 1 bài học_căm phẫn và tức giận

_Vương Tuấn Khải còn không mau xin lỗi chủ tịch Vương, đứng đó làm gì?_Hiệu trưởng Trương nóng giận,biết học sinh mình gây ra chuyện tày trời, sau này cái trường này khó hoạt động nên tìm mọi cách khuyên ngăn

Vương Tuấn Khải vẫn đứng như trời tròng,không cảm xúc,không thể diễn tả nỗi anh lúc này.Anh không quan tâm lời ông ta nói ; không quan tâm Vương Nguyên như thế nào và do ai.Anh chỉ quan tâm ông ta chính là Vương Gia Long-là cha của con rắn độc Vương Nguyên, là con mãng xà cực kì gian ác,giết người không rớm tay và chính ông đã giết người cha anh yêu thương.Trong mắt anh giờ chỉ có vậy,anh nhìn ông bằng cặp mắt hình viên đạn,đầy lửa hận thù,tay anh nắm chặt thành hình nấm đấm,nổi cả gân tay.

_Mày câm rồi à!Sao mày không nói hả?_Quá sức chịu đựng_Mày nhìn tao như thế là ý gì?có tin tao cho người móc mắt mày ra không hả?Cha mẹ mày không dạy mày à!

''Nực cười, ông giết chết cha tôi,bảo ai dạy tôi,đợi đấy,tôi sẽ làm cho ông biết cảm giác mất đi người mình yêu thương và con trai ông cũng vậy''_anh thõa mãn trước suy nghĩ của mình.

_Ơ... Xin lỗi ngài,cậu ta có chứng sợ người lạ,tôi thành thật xin lỗi ngài,vì sự bất cẩn của nhà trường nên mới để cậu Vương xảy ra chuyện.Còn về Vương Tuấn Khải tôi sẽ có biện pháp kỉ luật cậu ta.Thuốc men,viện phí của cậu Vương,chúng tôi sẽ lo.Có được không ạ!

_Ông nghĩ,cậu chủ nhà tôi nghèo khổ đến mức đó sao?_Đình Phong khó chịu

_À không, quản lí Dương, tôi không có ... Ý đó

_Được rồi chủ tịch.Chúng ta vào bệnh viện thăm cậu chủ thôi ạ,cũng gần tối rồi,cậu chủ và phu nhân chắc đang đợi.Cái thứ này để nhà trường giải quyết được rồi_Đình Phong liếc xéo Vương Tuấn Khải.

***

_Cậu ngồi xuống ngay cho tôi_Hiệu trưởng gắng giọng

Làm theo...

_Sao cậu không biết xin lỗi chủ tịch Vương

_Em thấy em không làm gì sai cả

_Còn cải.Vương thiếu gia là cành vàng lá ngọc,tôi đã cố gắng nhịn cho cậu ấy đi kiểm tra cùng cậu, vậy mà cậu vẫn không biết lớn nhỏ,còn...bla....bla

_Sao tại em ạ,tại cậu ta ngốc và sỉ diện thì chịu đi_không chút quan tâm

_Cậu..._không thể nói nỗi thằng học sinh cá biệt này,bốc khói

_Vậy không có gì em xin phép thầy,em còn phải đi kiểm tra.Em về trước_Đứng lên,ra về

Anh lẫn quẫn từ hành lang này đến phòng học khác.Đi đến dãy phòng 1;anh lại nhớ đến đếm hôm qua anh cùng cậu đi cùng,giờ không có cậu cảm thấy hơi trống vắng.

''Đúng,Vương Nguyên, cậu ta giờ sao rồi nhỉ?Kể ra cũng tại mình.Gì chứ,cậu ta sống chết đâu liên quan tới mình...''

Chợt nhớ tới Vương Nguyên, anh cảm thấy hơi có lỗi,nhưng nó lập tức bị dập tắt đi bởi hận thù trong lòng anh. Suốt đường từ trường về kí túc xá anh luôn suy ngẫm những chuyện đã xảy ra đêm hôm qua và ngày hôm nay.Cười khổ cho bản thân mình. Anh mở khóa,bước vào phòng,vệ sinh cá nhân xong anh nã lưmg xuống giường,anh đã quá mệt mỏi rồi.Tay anh quơ qua lại và đụng trúng 1 vật gì đó mềm mềm,tròn tròn.Anh lấy xuống xem,ngắm thật kĩ

_Nhìn mày cũng rất giống chủ mày.Không biết giờ chủ mày sao rồi he_giờ tự kỉ bắt đầu.

Đó chính là móc khóa có gắn hình bánh trôi xinh xắn.Hôm đó,Nguyên làm rơi,anh nhặt được muốn cậu cầu xin trả lại nên giữ đến bây giờ.

Liệu sau việc này,Vương Tuấn Khải có thay đổi cách nhìn về Vương Nguyên hay không mời các cỏ đón xem chap 7

                                         END CHAP 6




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro