Chương 9:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


_Vương Tuấn Khải?_Nguyên ta rảnh rỗi  sinh nông nỗi

_...

_Nè,cậu bị điếc à?_Nguyên chu mỏ hét lên

_...

_Cậu bị điếc bẩm sinh hay có đào tạo hả?_hơi bị bực rồi nhá

_...

_Cậu im lặng nữa là tôi cho cậu 1 cước của Vương Đại Nguyên tôi á

_...

Nói là làm Vương Nguyên lao như bay thủ thế chuẫn bị đá 1 đòn Dolryeo Chagi (đá vòng cầu)thì....

Á...á.....á....uiya...đau con má ơiiiiiiiiiiiiiiiii

1 tiếng hét thất thanh khiến cái túp lều lí tưởq của con tui muốn xập,chim ở đó phải di cư (thủq moàq nhũy ớ);hàq xóm muốn qua xáng cho bạt tay đứa mất zỵ nèo la lối om sòm,..

Con của tui đang gút gối định đá cho thằng đao 1 cước ai ngờ đang chuẫn bị đá thì nó quay lại,con tui mẩt thế,hụt dò...và thế là...m.n biết rồi he...^^

_Uiya,còn đâu Đại Nguyên siêu cấp đẹp trai của mama đây_con tui đã bắt đầu h tự luyến của nó

Nguyên đứng dậy,mắt đầy lửa hận nhìn Tuấn Khải. Còn anh thì vẫn như vậy,nhưng trong đáy mắt ánh lên ý cười (coan đừq tuoq là má k pit).

_Đồ mặt đao đáng chết,cậu cứ đợi đó,hehe,quân tử trả thù 10000 năm chưa gọi là sớm.(coan tui hc jỏi ém nên m.n thôq củm)_Nguyên nhìn Khải=1/2con mắt,cười gian rồi đi lên lầu.Lo nhìn Khải nên...

Oáiiiiii.....té con....á :cả khu lại bị tra tấn part 2

Chân này vấp chân kia,con tui lại tiếp tục chụp ếch,tội wá mà.Tức quá đứng phắt dậy xoa xoa thái Dương, lườm Khải thật ghê gớm:

_Đúng là chủ nào tớ đó mà.cậu ghét tôi thì thôi.Mắc cái mớ gì mà cái nhà cũng ghét con vậy trời (chuyển xưq hô nhah nhở).Khổ quá mà!_Nói rồi hậm hực đi lên phòng

Vương Tuấn Khải nãy giờ đứng yên làm bóng đèn,cho người nào đó tự biên tự diễn.Không hiểu tại sao con người này lại ngỗ ngáo,đáng yêu thế chứ.Ở cạnh cậu anh như trở thành 1 người khác.

''Mày điên sao Tuấn Khải? Cậu ta như thế là vẻ ngoài,vẻ ngoài hiểu chưa?Mày đừng quên lí do cho tén ngố tử đó ở lại đây...''

____________________lia máy quay sang con troai iu dấu của toai "__________________

Sau khi bị ngã 2 cú trời giáng,Nguyên tức tối hậm hức bước lên phòng,ngã mình xuống chiếc giường đơn hơi bị êm êm ''không bằng chiếc Kindsize nhà mình''.Vơ tay vơ chân,trúng cái gì đó cưng cứng

''À thì ra là cái sờ mát phon 5 ớt của mình''

***
_21 cuộc gọi bị nhỡ:Phong ca

_14 cuộc gọi bị nhỡ:Mama và baba

_5 tin nhắn mới:Phong ca

''Tiểu Nguyên, em sao vậy?tại sao không nghe máy,anh lo cho em lắm!''

''Lúc nãy,đang nói chuyện sao em không trả lời anh.Em giận anh chuyện gì sao?''

''Em có ở nhà không? Anh qua với em.ở yên đợi anh nha''

''Anh qua rồi, em không có ở nhà sao?Cuối cùng em đang ở đâu vậy?Anh lo quá!''

''Trả lời anh đi chứ,Tiểu Nguyên, Anh YÊU Em''

_2 tin nhắn mới:mama

''Bảo bối à,con qua nhà bạn sao không nói với mẹ,mẹ phải hỏi Hoành Hoành mới biết con ở nhà bạn đấy,thật hết nói mà,ở đó sống không tốt phải trở về nhà ngay''

''Không trả lời tin nhắn của mẹ?con có gì sao bảo bối''

***

Nguyên khẽ thở dài,lòng bỗng nặng trĩu xuống.Cậu viết tin nhắn trả lời bà Vương xong thì lại đọc đi đọc lại những câu,những tin nhắn mà Phong gửi cho cậu. Giọt nước mắt lại vô tình lăn trên má.Những chữ đó không phải là giả tạo sao?Sao lại miễn cưỡng,phải chăng vì cái gọi là...gia sản nhà họ Vương? Anh ở bên cô ta,chỉ lúc anh ở bên cô ta,anh mới sống thật với chính mình. Ở bến cậu, dường như chỉ là gượng ép,anh phải cố gắng diễn cho đạt cái vai diễn mà anh tự đặt ra cho chính bản thân mình.Anh tốn tâm tốn sức bao năm qua,chỉ là muốn có chỗ đứng trong xã hội.Tại sao ông trời lại tàn nhẫn như thế,bắt cậu phải chấp nhận sự thật phũ phàng này.Trước kia,vì anh cậu có thể làm tất cả,bây giờ,lại vì anh đến nhà mình cậu còn không thể về...Rốt cuộc cậu đã làm gì nên tội???

Nguyên đau đớn,xoay mình vào gối ôm mà khóc,cậu cố gắng khóc không thành lời,cậu không muốn bị Tuấn Khải khinh bỉ mình,cắn răng chịu đựng 1 mình.Tim cậu thật sự đã vỡ vụn ra rồi,mắt cậu dường như đã gần cạn kiệt nước mắt,tâm hồn cậu gần như đã bị đóng thành băng lãnh,cậu không dám tin bất cứ điều gì trên thế gian này nữa. ''Có hay Không yêu thêm lần nữa???''

Mọi hành động của cậu đều được Vương Tuấn Khải nhìn thấy hết,mặc dù không biết chuyện gì xảy ra với cậu nhưng anh biết có liên quan đến người tên Đình Phong.Không hiểu tại sao cậu lại thích khóc vì những chuyện ngớ ngẩn như vậy ,theo anh chẵng có gì mà đáng phải rơi lệ,có lẽ vì anh chưa yêu ai,nên chưa hiểu cảm giác bị phản bội đau đớn ntn,nhưng cứ nhìn cậu khóc như vậy,lòng anh cũng cảm thấy hơi đau,tại sao vậy?chắc do anh thương hại cậu thôi...

Để cậu khóc vậy cũng không phải là cách,anh mở cửa,bước vào hách dịch gọi:

_Ê,ngủ trừ cơm hay gì?_Ngắn gọn nhưng xúc tích

Nghe có tiếng động,Vương Nguyên vùi mặt sâu hơn vào gối,cố nén giọng lại bình thường.

_Có..ó ngon thì ăn trước tôi xem?Xuống đi.đang ngủ đồ phá hoại

Vương Tuấn Khải cũng không phải dạng muốn làm khó người khác trong lúc đang mất tinh thần.Anh cũng đóng cửa bước xuống lầu (cái gác thùy đúm hơn,coan tui ngèo ém :))

''Ngủ con khỉ,biết z cho cậu khóc tới chết luôn.Bỏ xạo'' _Khải's pov

Cậu mệt mỏi lết thân thể nặng trĩu nỗi đau dậy.nhưng cậu bây giờ làm gì còn tâm trạng để ăn.cậu mệt nhoài trước bão tố trần gian,trước lòng người hiểm ác,....sẽ về đâu khi số phận Vương Nguyên bé nhỏ,trôi giữa dòng đời nước mênh mông,Nguyên Nguyên ơi, ngày mai kia con sẽ về đâu,ở nơi đây má vẫn luôn cầu nguyện,cho cuộc đời con mãi toàn niềm vui...

Cậu thức dậy thu cả thân thể bé nhỏ vào 1 góc tường,gục mặt mà khóc nhưng đây không phải là những giọt nước mắt đau đớn, xót xa mà là giọt nước mắt hận bản thân mình vô dụng.Cậu nhớ anh, muốn cầm điện thoại gọi cho anh, muốn nhản vài dòng chữ em nhớ anh, nhưng cậu bất lực,lý trí không cho phép cậu làm như thế.Liệu lý trí và trái tim ai sẽ là người thắng cuộc trong cuộc chạy đua không cân sức này?

             ___________________Chuyển camera xuống nhà bếp _________________

_Cậu chết ở trển luôn rồi à!_Vương Tuấn Khải hét lên,sức chịu đựng của con người có giới hạn mà...

Đó giờ anh chưa từng dọn và mời ai ăn cơm trừ mama Vương ra.Bây giờ,lại phải ngồi đợi 1 thằng ngốc tử thât chẵng ra làm sao.Tất cả là vì sự nghiệp cao cả của bản thân,anh đàng ngậm đắng nuốt cay thui chứ biết làm sao.

Bỏ ngoài tay những gì Vương Tuấn Khải nói,Vương Nguyên vẫn ngồi ủ rũ,cầm chặt chiếc điện thoại mong chờ 1 điều gì đó nhưng vô vọng...
   
          Thanks for your reading

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro