#6. Tiểu quỷ là omega thì phải?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trần Nghị đưa Eddie về đến gara thì lại vùi đầu vào đống công việc còn dang dở của bang.

Trong căn phòng ấy chỉ có một cậu trai trẻ đang nằm trên giường bấm điện thoại. Còn người đàn ông lớn tuổi hơn một chút thì đang ngồi ở bàn giấy chất đống bao việc. Thi thoảng Trần Nghị quay sang nhìn Eddie một cái một ánh nhìn như hồi lại sức.

"Buồn ngủ quá, ngủ đây"

Eddie nói cho hắn nghe thấy, rồi cậu tắt điện thoại kéo chăn quay đầu sang một bên nhắm mắt chìm vào giấc ngủ. Trần Nghị biết thỏ con của hắn không chờ nổi nữa rồi. Cái nét mặt chật vật để cố thức của Eddie khiến hắn thấy đáng yêu chết đi được.

"Anh cũng muốn ngủ"

Trần Nghị nói dứt lời đóng màn hình laptop lại. Hắn cũng đặt cây bút đang cầm trên tay xuống mặt bàn. Đứng dậy rời khỏi chiếc ghế tháo cà vạt vứt sang một bên. Trần Nghị vốn không thích đeo cà vạt hắn cũng chẳng thích mặc vest, nhưng vì Eddie nói hắn trông rất bảnh. Nên sau này hắn chủ ý tàn nhắm đến các bộ vest có cà vạt đi cùng.

Chỉ cần Eddie của hắn nói thích thì dù có ông trời hắn cũng muốn hạ xuống cho Eddie chơi. Nghe lố bịch nhỉ nhưng thỏ con của mình hắn không cưng chiều thì để thằng khác làm thay à?

"Mai em muốn ăn sáng cùng nhau không"

"Không"

Trần Nghị nằm xuống giường cơ thể hắn ôm trọn lấy cậu. Một thân thể của người trưởng thành đang ôm con gấu bông hình người của anh ấy.

Trần Nghị nhận được câu từ chối của cậu liền thấy có chút hờn dỗi hắn đưa đôi tay lạnh và thô ráp luồn vào áo Eddie.

"Đừng có nghịch không thấy phiền hả. Xong việc rồi thì làm ơn nhắm mắt dùm"

"Em còn chưa ngủ mà"

"Đang ngủ và sắp ngủ"

Trần Nghị lẩm bẩm trong mồm tuy tiếng không to nhưng ở khoảng cách gần như thế Eddie cũng nghe ra được hắn nói gì.

"Eddie dạo này lạ lắm"

"Lạ cái gì"

"Tất cả đều lạ. Mà dạo này em có dùng nước hoa hả"

"Không có"

"Anh ngửi thấy có mùi hương thơm thoang thoảng"

Eddie như bị một viên đạn xuyên qua tim cậu khẽ giật thóp. Trần Nghị thấy biểu cảm của Eddie hắn càng nghi ngờ hơn.

"Em không dùng nước hoa thì chắc là mùi của tên khác à"

"Đừng có mà ăn không nói có nghi ngờ tra hỏi gì ở đây"

"Em đang lảng tránh vấn đề à"

Trần Nghị không nhận được câu trả lời vừa ý từ Eddie hắn khó chịu trong lòng. Đôi bàn tay trái hắn vẫn đang ở trong áo cậu liền không tự chủ mà mần mò vào quần trong của Eddie.

"Đã bảo dừng lại đi ngủ. Anh có vấn đề về việc tiếp nhận tiếng người à"

"Ừ có khi thế"

"Nếu tay anh còn sờ lung tung nữa thì chắc chắn tôi sẽ bỏ đi ra chỗ khác ngủ đấy"

Trần Nghị nghe được lời đe doạ ấy hắn cũng không dám trêu ghẹo em. Hắn không muốn thức trắng đêm rồi mắt như gấu trúc đâu. Chẳng biết từ khi nào Eddie trở thành liệu thuốc an thần đưa hắn vào giấc ngủ. Những đêm không có Eddie hắn đa phần chỉ có thể vùi mặt vào đống công việc không nổi một cái chớp mắt.

"Anh biết rồi"

Giọng Trần Nghị có phần uất ức hờn dỗi. Eddie biết hắn đang dở thói nhõng nhẽo rồi.

"Đừng có nghĩ lung tung nữa ngủ đi sáng mai còn đi ăn sáng chung"

Một câu nói nhỏ nhẹ từ Eddie thế thôi cũng đủ khiến hắn mãn nguyện. Trần Nghị cắn nhẹ vào tai Eddie miệng thầm cười rồi cứ thế ôm cậu chìm vào giấc ngủ sâu.

Sáng hôm sau như lời hứa hẹn của cậu. Cả hai dậy đi ăn sáng cùng nhau. Cũng lâu rồi cậu và hắn chưa từng ngồi lại vừa ăn sáng vừa nói chuyện như thế này. Không phải Eddie không muốn mà bởi Trần Nghị quá cứng ngắc hắn chính xác là tảng băng di động chỉ biết làm việc, cống hiến sức lực và quản cậu. Ba việc chính trong cuộc sống hắn vắn tắt thế đó.

"Tối tôi đón em nhé"

"Làm gì. Tôi có chân tay đầy đủ"

"Thích thì đón thôi cần lí do à"

"Xin khiếu"

"Nếu không thì em chuẩn bị tinh thần nhìn cái xe ấy vào bãi phế liệu đi"

"Từ bao giờ anh thích ép người ta vào chỗ chết vậy"

"Tôi ép em? Hay chính xác là em không chịu hợp tác với tôi"

Eddie nghe hắn nói chuyện mà chỉ muốn ra một chưởng ngay cái bộ mặt đẹp mã.

"Đúng là chỉ được cái mặt"

"Cái mặt tôi thế nào. Không phải chuẩn gu em hả"

"Anh tự cao nhỉ"

"Ừ chính miệng em thừa nhận tôi càng phải tự cao hơn"

"Lúc nào"

"Khi nào á. Hình như tôi nhớ không nhầm là lúc trên giường nhỉ. Để xem trí nhớ tôi có tốt không chúng ta có thể lên giường test thử"

"Test cái đầu chó nhà anh"

Eddie bực bội đứng dậy rời khỏi bàn ăn. Trần Nghị nhìn gương mặt bị chọc đến phát khùng thì thầm ngoẻn miệng cười.

"Sói lang xấu xa. Chó Trần Nghị". Eddie đi xa rồi nhưng miệng vẫn lẩm bẩm chửi xấu Trần Nghị.

Tình yêu của em là hình dạng thế à. Còn yêu nên còn chửi còn yêu nên mới không kiêng nể mà buông lời xấu tính.

Trần Nghị cũng nhận biết được điều đó. Eddie còn chửi hắn là còn yêu và quan tâm hắn. Nếu khi nào cậu không mắng hắn tức là trong lòng cậu đã có người khác. Mà khi trong lòng Eddie có người khác hắn sẽ lập tức bẻ cổ người ấy mang đến trước mặt Eddie.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro