CHƯƠNG 1: TÔI LÀ VƯƠNG TUẤN KHẢI!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 1: TÔI LÀ VƯƠNG TUẤN KHẢI!
****************************

Tiết học kinh tế vĩ mô trường đại học A:

- Này, Vương Tuấn Khải, hôm nay kí túc xá nam và nữ đi KTV, cậu đi không? _ Một nam sinh huých tay VƯƠNG TUẤN KHẢI hỏi

- Không, các cậu cứ đi đi tôi đi sợ mọi nguời mất hứng. _ VƯƠNG TUẤN KHẢI nói tay vẫn đang lia lịa đáng máy, từng tiếng ' cạch cạch' vang lên khô khốc giữa âm thanh hỗn độn của sinh viên trường Đại học A và tiếng quạt phành phạch giữa mùa hè oi bức.

- Ầy, sao cậu lại nói thế? Bọn con gái cầu cậu đi còn chẳng đuợc, làm gì có chuyện mất hứng...

- Tôi không đi đuợc, còn rất nhiều báo cáo, cậu chuyển lời xin lỗi họ giúp tôi!

- Haizz, tôi nói này VƯƠNG TUẤN KHẢI , cậu ở đây cũng sắp được hai năm rồi, đi chơi cùng mọi nguời một chút được không, cậu cứ suốt ngày ở một mình với mấy cái báo cáo đấy không thấy chán sao? Tôi biết vào đại học A đều là những thiên tài nhưng cậu xem ở đây đâu có ai suốt ngày học hành như cậu đâu! Người ta chẳng nói nên kết hợp học và chơi à. Thời gian làm việc và thời gian giải trí cũng phải bố trí xen kẽ nhau, như vậy mới hiệu quả được!
Ngón tay trên laptop của VƯƠNG TUẤN KHẢI dừng lại, cậu quay sang bên nam sinh kia nhìn một cái.

- Rất tốt! Không mấy khi cậu nói được mấy câu thế này, tôi nghĩ cậu chỉ suốt ngày chơi bời lêu lổng thôi đấy, Lưu Chí Hoành!

- Hừ, tôi ở chung phòng với cậu hai năm rồi mà cậu vẫn luôn nghĩ tớ như thế sao, nếu tôi chơi bời như cậu nói thì đã không đỗ vào đây!!!!

- Lúc mới vào kí túc xá có kẻ nào đó to mồm đã nói rằng trường lấy 500 người, là nguời đứng thứ 504 may mà có 4 người top trên rút hồ sơ, không thì nằm mơ cũng không vào được đây!_ VƯƠNG TUẤN KHẢI cuời cười nhìn Lưu Chí Hoành

- Hừ, không nói với cậu nữa, ít ra trước đây tôi cũng là học sinh giỏi đấy nhé. Thật hối hận vì trước đây đề nghị làm bạn thân cậu!!!

- Cậu cũng đâu phải chỉ có mỗi tôi là 'bạn thân' tôi đi trong sân trường tìm bừa một người thì đó cũng là 'bạn thân' LƯU CHÍ HOÀNH, cậu dùng từ 'bạn thân' xa xỉ quá đấy. _ tiếng 'cạch cạch' lại vang đều trong không gian. Giáo sư trên kia đã giảng xong, tháo cặp kính xuống:

- Tiết học kết thúc, các em dừng bài tại đây!

LƯU CHÍ HOÀNH vươn vai, nhìn phần văn bản không thể ngắn hơn trong laptop của mình rồi liếc sang bên cạnh thở dài, văn bản của VƯƠNG TUẤN KHẢI , không thiếu một chữ!


- VƯƠNG TUẤN KHẢI tớ hỏi lại lần cuối, rốt cục tối nay có thể đi không?

- Tôi biết cậu đặt cược với chỗ Thiên Tỉ cá xem tối nay tôi có được cậu kéo đến không, lại đánh cuợc hẳn khoản tiền tiêu vặt của cậu trong ba tháng. Tôi không ngờ sự có mặt của tôi lại đáng giá đến thế. Tối nay tôi sẽ đến, dĩ nhiên số tiền cậu thắng cuợc của tôi 7 cậu 3!_ Nói rồi VƯƠNG TUẤN KHẢI phủi mông bỏ đi. LƯU CHÍ HOÀNH đằng sau bàng hoàng gào thét:

- VƯƠNG TUẤN KHẢI cậu mẹ nó đúng là nhà tư bản độc ác!!!!!!!!! Hừ hừ!
LƯU CHÍ HOÀNH bực bội đứng dậy, bê laptop đi...

- Ê này Dịch Duơng Thiên Tỉ (DỊCH DƯƠNGTHIÊN TỈ)!_ vừa thấy bóng một người liền chới với gọi theo. Nguời tên là DỊCH DƯƠNGTHIÊN TỈ kia dừng chân, quay lại nhìn một cách ám muội:
- Sao? Định đánh bài chuồn hả, tối nay cậu không lôi VƯƠNG TUẤN KHẢI đi được đúng không?

- Ha ha ha, Thiên Tỉ (THIÊN TỈ) ơi là THIÊN TỈ chắc cậu không biết là lúc nãy học sinh chăm ngoan Mã đã chấp nhận đi rồi đúng không, ha ha ha, hô hô hô_ LƯU CHÍ HOÀNH bật cuời điện loạn, THIÊN TỈ tròn mắt:

- Không thể nào! Sao cậu ta có thể đi đến mấy chỗ đấy cơ chứ!

- Vậy mới nói LƯU CHÍ HOÀNH tôi mà ra tay thì cái gì cũng có thể!

- Hừ hừ được rồi, coi như lần này tôi thua, tôi nay VƯƠNG TUẤN KHẢI mà không đến cậu đèn bù gấp đôi!

- Á đền bù gấp đôi là sao chứ tên tiểu tử kia!!!

LƯU CHÍ HOÀNH tự kiểm điểm bản thân xem chỗ nào không tốt mà cứ luôn bị nguời ta châm chọc như thế!!!

******************************

Buổi tối, 8pm, trước cổng trường Đại học A.

LƯU CHÍ HOÀNH vò tóc, mắt không rời khỏi chiếc đồng hồ trên tay. "Tên quỷ VƯƠNG TUẤN KHẢI này, bây giờ cậu không đến thì chết chắc với tôi!! Sớm biết thế này thì lúc nãy mình đã lôi cậu ta đi bằng được chứ nhất định không đợi cậu ta làm nốt cái báo cáo vô thưởng vô phạt kia. A điên mất!"

- LƯU CHÍ HOÀNH lát nữa là Taxi đến rồi, còn mỗi VƯƠNG TUẤN KHẢI thôi đấy_ Một nam sinh gắt.

- Haizz LƯU CHÍ HOÀNH cậu đã chuẩn bị khoản bồi thường gấp đôi chưa?_ THIÊN TỈ vỗ vai LƯU CHÍ HOÀNH cười. Đúng lúc này...

- Xin lỗi, lúc nãy mạng nhà trường bị sụp, báo cáo chưa làm xong tôi nán lại một lúc, để mọi nguời chờ lâu rồi._ VƯƠNG TUẤN KHẢI từ phía sau đi đến, giọng nói lạnh lẽo vang lên. Cậu liếc nhìn bàn tay để trên vai LƯU CHÍ HOÀNH, cười:

- Chơi với cậu lâu như vậy cũng không biết cậu có sở thích khoác vai người khác đấy._ DỊCH DƯƠNG THIÊN TỈ bất giác hạ tay xuống.

- Hừm, chơi với cậu cũng khoảng thời gian ấy mà cũng không biết cậu có thể đi đến những nơi như thế này đấy.

- Biết cậu với LƯU CHÍ HOÀNH cá cược, tôi đi để kiếm chút tiền thôi. Dù gì tiền LƯU CHÍ HOÀNH thằng cược cũng là của tôi._ VƯƠNG TUẤN KHẢI nhún vai.

- Hừ, thế sao cậu không đi, hợp tác với tôi lấy tiền!

- Hợp tác với cậu, liệu tôi có được chia đồng nào không hả Dịch thiếu?_ DỊCH DƯƠNGTHIÊN TỈ lúc này mới ngây người, nhìn LƯU CHÍ HOÀNH một lượt:" Đúng là trông mặt cậu ta rất dễ lừa... "

Mấy nữ sinh đằng sau lén nhìn xì xầm bàn tán, hôm nay đi chơi thế này quả thật không hối tiếc, được thấy hai huyền thoại của trường, vừa anh tuấn, lại vừa học giỏi, một số phất khích đến nỗi giơ máy điện thoại lên khoe chuyện này lên blog của trường. Quả là khoa trương! Nói đến hai huyền thoại thì đó chính là VƯƠNG TUẤN KHẢI và DỊCH DƯƠNG THIÊN TỈ. Khi thi vào đại học A chính hai nguời này đã đạt điểm tuyệt đối nhưng DỊCH DƯƠNG THIÊN TỈ được cộng điểm ưu tiên nên đạt thủ khoa còn VƯƠNG TUẤN KHẢI nghiễm nhiên trở thành á khoa. VƯƠNG TUẤN KHẢI và DỊCH DƯƠNG THIÊN TỈ từng học chung bốn năm học sơ trung, hai người vừa là bạn vừa là đối thủ, cả hai đều tranh nhau vị trí số một và hai trên bảng điểm của trường. Đến năm cao trung, VƯƠNG TUẤN KHẢI lên thành phố học còn DỊCH DƯƠNG THIÊN TỈ vẫn tiếp tục học tại tỉnh. Lúc mới vào trường cả hai đều cao lãnh như nhau, rất lạnh lùng, không những thế còn ưa nhìn (nói trắng là rất đẹp trai) y như soái ca bước ra từ tiểu thuyết ngôn tình, mọi người trong trường đều nói họ giỏi giang lại có sắc nên làm kiêu, chẳng chơi với ai cũng chẳng quan tâm cái gì. Thực ra vấn đề này chưa được đính chính hoàn toàn. VƯƠNG TUẤN KHẢI và DỊCH DƯƠNG THIÊN TỈ chơi với nhau mà chưa tìm thêm bạn vì họ chưa tìm được ai hợp gu... Nếu chơi với DỊCH DƯƠNG THIÊN TỈ bạn sẽ biết rằng: Không phải DỊCH DƯƠNG THIÊN TỈ cao lãnh chẳng qua cậu ta chưa đến lúc quẩy tưng bừng mà thôi! Nếu chơi với VƯƠNG TUẤN KHẢI bạn sẽ biết rằng: Ừm tính cách cậu ta chính là như vậy, đầy hàn khí nhưng nếu hỏi cậu ta về bài học, cậu ta nhất định sẽ trả lời tận tình, nhiều người băn khoăn rằng liệu cậu ta ngoài học ra thì không có sở thích nào! Nhưng nếu tiếp xúc lâu ngày phát hiện ra rằng cậu ta không kiệm lời như nhiều người nghĩ.
Đứng một lúc thì taxi đến, tất cả ùn ùn kéo nhau lên taxi, 7 người cùng chui vào một chiếc taxi bốn chỗ, quả là không thể coi thường được! Thế mà... riêng chiếc xe của VƯƠNG TUẤN KHẢI không ai dám vào, mấy nữ sinh nghĩ, tới nghĩ lui một hồi, tiến lên rồi lại tiến xuống, cuối cùng cũng không dám lên. Tất cả ngồi chen chúc trên một chiếc xe. Cuối cùng còn lại VƯƠNG TUẤN KHẢI , LƯU CHÍ HOÀNH, DỊCH DƯƠNG THIÊN TỈ và một nữ sinh tên Hàn Kì Kì. VƯƠNG TUẤN KHẢI đã sớm an vị trong xe vài phút, bỏ mp3 ra nghe, ba nguời kia cũng đi lên xe, VƯƠNG TUẤN KHẢI ngồi ghế phụ lái bị LƯU CHÍ HOÀNH kéo xuống ghế sau...

Suốt quãng đường, chẳng ai nói với nhau câu gì, không khí trong xe im lặng nghe thấy cả tiếng điều hòa vù vù. Người tài xế đã phá vỡ sự im lặng:

- Các cháu... là bạn bè hay quan hệ gì...?

- A chúng cháu là bạn đại học, sao bác lại hỏi như thế?_ vẫn là LƯU CHÍ HOÀNH phản ứng nhanh nhất

- À tại bác thấy mấy đứa mặt nặng mày nhẹ như than chì, bác còn tưởng mấy đứa cùng yêu cô bé này rồi đánh nhau sứt đầu mẻ trán chứ, ha ha..._ Bác tài xế cuời lớn, HÀN KÌ KÌ bất giác đỏ mặt, LƯU CHÍ HOÀNH mặt méo xệch, DỊCH DƯƠNGTHIÊN TỈ, và VƯƠNG TUẤN KHẢI vẫn hướng mắt ra bên ngoài. LƯU CHÍ HOÀNH thấy không khí quá im ắng, bèn hắng giọng:

- DỊCH DƯƠNG THIÊN TỈ, tôi lôi được VƯƠNG TUẤN KHẢI đến rồi, không phải cậu nên chuẩn bị tiền chứ, hà hà...

- Hừm, cậu cũng không cần phải khoa trương thế, tôi không quỵt của cậu đâu mà lo!
Bầu không khí trong xe cứ thế yên lặng cho đến khi taxi dừng lại trước cửa KTV, mấy sinh viên đã đứng sẵn ở đó đợi xe cuối là bọn họ.

- Vào thôi, vào thôi, đủ người rồi._ một người nói to, giả bộ làm người tiếp cửa, để từng người vào.

Gần bốn chục sinh viên lũ lượt kéo vào. Phòng karaoke ánh đèn đầy màu sắc, hơi lạnh từ chiếc điều hoà cũ phát ra đều đều, vừa mở cửa đã có hơi lạnh phả ra, tiếng nhạc chuyển bài bên trong vang lên, mùi hoa quả thoang thoảng. Tất cả ngồi vào chỗ, riêng LƯU CHÍ HOÀNH đi thẳng tới chỗ micro, dõng dạc:

- E hèm, hôm nay mọi người chơi tẹt ga đi, bổn gia bao trọn gói hôm nay! _ nói chung rồi LƯU CHÍ HOÀNH giơ xấp tiền lên phe phẩy, nữ sinh A ném một miếng hoa quả lên chỗ LƯU CHÍ HOÀNH:

- Thôi đi cha nội, giữ tiền của cả lớp cho cẩn thận, mất đồng nào cậu chết chắc!

- Hey hey, làm gì mà căng!

Phòng KTV của sinh viên đại học A lúc này ngập tràn tiếng reo hò, nhạc ầm ĩ, từng người một hát hết bài này đến bài khác. VƯƠNG TUẤN KHẢI day trán, đứng dậy bước ra ngoài. Mở được cánh cửa ra ngoài, cậu thở phào, đứng tựa vào cánh cửa. VƯƠNG TUẤN KHẢI ghét những không gian chật hẹp, có lẽ là khi bé, chẳng may bị bốnmẹ bỏ quên, bị nhốt trong nhà kho mà không hay biết, bây giờ bỗng cảm thất khó chịu khi ở trong không gian kín, chính vì thế phòng của cậu luôn ở trên sân thượng lộng gió. VƯƠNG TUẤN KHẢI đi loang quanh dãy hành lang, lúc đi ngang qua một phòng KTV nhỏ, một tiếng hát trong như suối văng vẳng:

"Tôi sẽ không trách em vì đã ngụy trang bản thân,
Thiên sứ dưới trần gian thường phải dấu đi đôi cánh của mình,
Loài người lỗ mãng, ích kỉ, còn em trong sáng, thiện lương,
Làm sao em có thể vì tôi mà làm tổn thương bản thân..."

Trước mắt VƯƠNG TUẤN KHẢI lúc này là một cậu thiếu chừng 18t, từng đường nét trên khuôn mặt đẹp như tranh vẽ, cậu cầm micro đứng đơn độc một mình trước màn hình rộng lớn, bên khóe mắt còn vương vài giọt nước mắt chưa kịp khô, giọng hát vô cùng em tai. VƯƠNG TUẤN KHẢI cứ bất giác ngây người đứng nhìn như thế, như thể không gian này chỉ có hai người, cậu và thiếu niên kia... Cho đến khi tiếng chuông điện thoại 'Dạ khúc' của Châu Kiệt Luân vang lên giữa những âm thanh êm ái kia... Thiếu niên kia giật mình, đánh rơi chiếc micro, micro rơi xuống sàn tạo ra những âm thanh khô khốc và một tiếng Tít kéo dài đến chói tai. Giọng nói của cậu thiếu niên kia vang lên, như thể một dòng suối nhỏ len lỏi trong từng mạch máu của VƯƠNG TUẤN KHẢI:

- Là ai?

VƯƠNG TUẤN KHẢI tắt điện thoại, mở hẳn cánh cửa đang khép hờ, cậu bước vào chậm rãi, nhặt chiếc micro lên, tắt nó đi, những âm thanh chói tai biến mất, chỉ còn lại tiếng nhạc đang dang dở. Thiếu niên kia bất giác lùi lại mấy bước, hỏi lại lần nữa:
- Anh... anh là ai? Chúng ta có quen nhau không?...

VƯƠNG TUẤN KHẢI khẽ nhếch mép, nở một nụ cười mà chính mình cũng không biết...
- Chưa quen... nhưng bây giờ sẽ quen. Tôi là... Vương Tuấn Khải!

~Hết chương 1~

****************************************

&l��y�;�[�



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro