Chương 1 : Cuộc sống thay đổi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Vương Nguyên. Con có trong phòng chứ. Mẹ vào nhé?" - Người đàn bà vô cùng hiền hậu gõ cửa, ánh mắt dịu dàng chờ đợi vài giây trôi qua mới dứt khoát đặt tay lên cửa mở ra, cũng đủ thời gian để đứa trẻ kia ngồi ngoan ngoãn trên giường với đôi mắt long lanh đợi bà đi vào.

Bước vào phòng nhìn đứa con cưng nhỏ bé của mình hôm nay không trưng ra đôi mắt to tròn như mọi ngày, Nhã Kỳ nhíu mày bước lại gần, đôi tay xoa lên cái đầu nhỏ lộ ra từ trong chăn ấm hỏi : "Vương Nguyên? Con làm sao vậy? Bài tập không làm được hay sao?"

Vương Nguyên ngồi dậy không có tâm trạng nhìn bà : "Mẹ. Baba nói có phải trước khi con vào tiểu học sẽ đưa con đi chơi không? Mấy ngày nay ngay cả khi gặp baba con cũng không gặp được."

Mẹ Vương Nguyên nhìn cậu hơi trầm mặc, lúc lâu sau mới đưa tay xoa nhẹ một cái vào đầu cậu, cười nhẹ : "Việc ở công ty rất nhiều, mẹ thì không muốn con ở một mình với người lạ nên mẹ không để con ở nhà giúp được baba con.. Nhưng Baba con hứa thì sẽ làm được, chúng ta cùng đợi nha? Còn bây giờ lấy bài tập cho mẹ xem xem."

" Dạ..." - Nói rồi Vương Nguyên nhảy xuống giường chạy đi, chiếc giường lớn bị cú nhảy của cậu làm lung lay, quen đường quen nẻo đi đến bàn học cầm ra bài vẽ mà cậu vẽ trong lớp mầm non hôm nay, hoa tay không tệ. Nhã Mai cầm lấy bài vẽ của Vương Nguyên, bức vẽ chỉ đơn giản có ba người, còn được chấm một thang điểm A bên trên, bà cười cười nhẹ véo má Vương Nguyên một cái, đứng dậy : "Được rồi, rất đẹp, còn bây giờ thì con nằm đây nha? Mẹ phải nấu cơm cho cả nhà chúng ta rồi, nếu con không phiền thì cũng có thể xuống bếp thử một chút?"

"Dạ. Con cũng muốn phụ mẹ." - Vương Nguyên lon ton chạy theo mẹ xuống bếp. Không làm gì nhiều món với kinh tế gia đình hiện tại nhưng cũng xong một bữa ăn tối quay quần cùng gia đình, một nhà ba người, nghĩ cũng nghĩ ra được họ hạnh phúc thế nào.

Đến tối mịch Vương Chí Vỹ mới mệt mỏi vào nhà, gần đây bận đến nỗi thời gian nghỉ ngơi chỉ có thể đếm bằng phút trên đầu ngón tay, chân vừa chạm vào thảm trước cửa đã thay đổi sắc mặt, tươi cười thò đầu vào tìm đứa nhóc nhà mình : " Ba về rồi."

Mệt mỏi đi đến bàn ăn ôm lấy Vương Nguyên. Vương Nguyên liền lên tiếng : " Baba. Mai baba đưa Nguyên Nguyên đi chơi được chứ!? "

Ba Vương Nguyên im lặng một lúc lâu. Vương Nguyên như hiểu ý lấy bàn tay nhỏ bé của cậu đặt nhẹ lên ngực Chí Vỹ. " Baba ăn cơm đi. Chuyện đó để sau cũng được!!" - Vương Nguyên nở nụ cười thật tươi. Cậu bé từ khi ra đời đã cười. Nhiều người nói cậu bé mai sau tương lai sẽ rất sáng. Vì lúc nào cậu cũng lạc quan, ba mẹ cậu cũng chỉ mong sóng gió cuộc đời này không làm cậu vụt tắt nụ cười ấy.

" Im lặng là đồng ý. Hôm nay con ăn rồi ngủ thật sớm. Mai baba lên phòng đón con đi chơi!! "- Chí Vỹ nhìn con trai cưng của mình cười.

" Yeah. Yêu baba!! " - Vương Nguyên trở về ghế của mình và ăn một cách nhanh chóng rồi phi thẳng lên phòng ngủ thật sớm.

Về phía ba mẹ Vương Nguyên, cả hai cùng nhau về phòng, Nhã Kỳ đi đến giúp ông rót mọpt ly nước ấm, lấy mọpt bộ đồ ngủ giúp ông treo vào phòng, vừa giúp ông cởi áo vừa hỏi : " Mai anh nghỉ sao?"

Chí Vỹ vừa cởi cravat vừa đứng trước gương, sắc mặt ông có hơi không tốt, chỉ thở dài nói : "Nguyên Nguyên vào học chắc chắn sẽ rất bận. Bây giờ còn rảnh một chút thì đưa nó đi đi. Hoãn công việc lại một ngày không sao đâu, em ngủ sớm đi!!"

_____________

Sáng hôm sau cả nhà đi đến công viên cho thỏa lòng mong ước của Vương Nguyên, một cậu bé vẫn còn nhỏ như cậu trong đầu vẫn còn rất nhiều suy nghĩ về chơi đùa, cả buổi chỉ kéo theo mẹ đi đến những trò chơi dành cho lứa tuổi của cậu, nụ cười trên môi Vương Nguyên gần như không hề tắt.

Vương Nguyên thật ra không phải mê chơi đến vậy, nhưng chỉ muốn có một ngày riêng với ba mẹ cậu trong thời gian đã lâu không thân thiết qua, bao nhiêu lâu nay đã không có thời gian dành cho Vương Nguyên và cậu cũng không có cơ hội nói về những chuyện lớn nhỏ mà cậu gặp trong trường cho ba mẹ nghe, nhân dịp này nên cậu nhóc chỉ muốn bên cạnh ba nhiều một chút, kể nhiều thêm một chút chuyện.

Điện thoại của Chí Vỹ cứ reo không ngừng, vì muốn có một ngày trọn vẹn với con trai nên từ chối mọi cuộc gọi nhất có thể, cố gắng đem sự chú ý dành lên hết trên người con trai, đỡ cậu ngồi trên chân mình, Vương Chí Vỹ đem hết những câu hỏi mà mình muốn hỏi dành cho cậu, Vương Nguyên một tay cầm xúc xích, tay còn lại ôm lấy ông kể những chuyện lớn nhỏ.

Cả gia đình cùng nhau ngồi tại một băng ghế đá dưới tán cây xanh trong công viên, từ xa có một ông bác đi đến, với chiếc xe đẩy chở hàng vô cùng phong phú và lời mời cũng thiện cảm dễ nghe : "Hai vợ chồng mua ủng hộ với, ngọc bội này là ngọc bội may mắn sẽ giúp hai người mọi tai ách đều qua đó."- Nhã Kỳ quay sang nhìn ông như có điều suy nghĩ, trong lòng hai người đều muốn giúp ông nhưng lại không biết nên mua những gì.

Đưa Vương Nguyên đến gian hàng ấy của ông, Nhã Kỳ nói nhỏ : "Con thích món gì không? Mẹ mua cho con."

Bà để cậu thỏa sức lựa chọn, một lúc lâu sau khi Vương Nguyên đứng đó, chọn trúng một cái rồi chạy về phía hai người, cầm trên tay là một chiếc ngọc bội xanh lam có hình của sóng nước uốn lượn cùng vài chú cá nhỏ bằng thủy tinh trong vắt, đưa cho Chí Vỹ ngồi gần nhất : "Baba. Con muốn cái này!"

Sau khi trả tiền, Nhã Kỳ đỡ cậu ngồi lên đùi đeo chiếc ngọc bội nhỏ vào cổ, vừa ngắm nhìn ngọc bội vừa vuốt ve đôi má phúng phính ấy : "Những gì con thích thì phải biết trân trọng, không có gì là không có giá trị cả, hiểu không?"

Vương Nguyên nhìn xuống ngọc bội trên cổ, cười cười gật đầu như đã hiểu ý của mẹ.

Cậu hơi nhíu mày vì cái nắng của ngày hôm nay, nhìn về phía quầy kem cách xa xa ở đó, bàn tay nhỏ của cậu nắm lấy vạt áo Nhã Kỳ, hơi lí nhí nói : "Con có thể... Ăn kem không ạ?"

"Được chứ."

Để lại túi xách và Vương Nguyên ngồi lên ghế cạnh ông, Nhã Kỳ không quên để lại lời dặn : "Anh và con ở đây nhé. Em đi mua kem cho Tiểu Nguyên một lát sẽ quay lại ngay." -

Nhã Kỳ đưa Vương Nguyên đến ngồi với ba, quay đi đi về phái cổng công viên viên mua kem cho cậu nhóc, Chí Vỹ còn chưa nói được câu nào cới cậu thì điện thoại của Chí Vỹ lại reo liên hồi, sự làm phiền này kéo dài mãi cũng không phải là cách, ông đưa túi xách cho cậu ôm lấy, nói : "Tiểu Nguyên. Con ở đây nhé baba nghe điện thoại một lát baba sẽ quay lại ngay, nhớ đừng đi đâu, baba nhất định quay lại liền."

Đáp lại ông là ánh mắt tròn xoe của Vương Nguyên khi ngẩng đầu, ông dành cho cậu một cái xoa đầu, sau đó quay người rời đi, cầm lấy điện thoại đi cách đó vài bước chân để nói chuyện, Vương Nguyên gật gù nhìn theo ông cho đến khi ông dừng chân, quay đầu vươn tay ôm chiếc bong bóng mẹ mua cho ngồi đợi hai người họ quay lại.

Thời gian trôi qua khá lâu.

Ánh nắng chiếu rọi đến chiếc ghế đá, nhưng chiếc ghế đá lại hơi trống vắng.

"Được. Có gì mai về công ty tôi sẽ giải quyết ngay. Hôm nay anh cứ lo cho ổn là được." - Chí Vỹ nói xong liền cúp máy, xoa xoa thái dương rồi mới quay đầu lại, đôi mắt vừa hơi mệt mỏi liền nhanh chóng thanh tỉnh, đôi mắt dán chặt trên thanh ghế đá trống rỗng, chỉ còn lại chiếc rúi xách của Nhã Kỳ, Vương Nguyên thì lại không thấy đâu.

Chí Vỹ nhịn xuống xúc cảm hoảng loạn trong lòng, gấp gáp lên tiếng gọi : "Vương Nguyên, con đi đâu rồi?"

Gọi mãi không thấy cũng không nhận được câu trả lời, chỉ có tiếng lá cây xào xạc rơi xuống, ông liền đi đến chỗ của Nhã Kỳ với ý nghĩ thằng bé nghịch ngợm chạy đi tìm mẹ, nhưng trước mắt ông chỉ có quầy bán kem và Nhã Kỳ vừa rời đi, trước và sau lưng đều không có cậu đi theo.

"Vương Nguyên không đi với em sao?"

Nhã Kỳ ngạc nhiên, trong lòng dâng lên sự bất an vô hình : "Em để thằng bé cho anh cơ mà!"

Chạy lại chiếc ghế đá nhìn xung quanh thật xa đều không thấy, Chí Vỹ nóng lòng nhớ lại, rõ ràng khi nãy ông cách cậu không xa, quay đi quẩn lại cậu thật sự mất tích rồi : "Anh vừa nghe điện thoại xoay lại nó đã đi đâu mất rồi."

"Em bình tĩnh, để anh báo cảnh sát."

Nhã Kỳ quỵ chân xuống đất, lồng ngực trở nên khó thở vô cùng, bà ôm lấy ngực khó khăn nói : "Em đưa con cho anh mà... Không được, nếu thằng bé xảy ra chuyện gì thì sao? Anh tìm nó về đây cho em đi."

Sắc trời trở nên u ám như chuẩn bị một trận mưa kéo đến, Vương Nguyên như chiếc lá nhỏ rụng khỏi cành cây rời xa nơi an toàn, chỉ còn một lúc nữa thôi sẽ bị cơn mưa kia nhấn chìm, đem viễn cảnh đẹp đẽ của tương lai chôn sâu xuống lòng đất.











End chương 1

Hê hê hê

Kịch bản và bé này đã update lâu rùi, chỉ là Trăng gỡ xuống sau vụ quét trên Wattpad năm ấy rồi sẵn tiện để trong bản thảo chỉnh sửa lại ròi viết thêm ròi cắt tỉa những tình tiết và lời thoại trong bản gốc luôn:3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro