Chương 23 : Có thể nghĩ đến em!?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bước chân kêu ngạo cùng với vẻ đẹp vốn có cộng thêm tinh thần có phần cao hứng khiến cho Tử Lam có phần tươi tắn hơn mọi ngày trước cổng tập đoàn đợi Nhất Bân. Vừa nhìn thấy Nhất Bân thì cậu liền chạy đến với dáng vẻ cười tươi nói : "Nhất Bân. Anh thấy Vương tổng đến công ty chưa?"

"Vẫn chưa, có lẽ còn bực chuyện của Tiểu Nguyên rồi, tôi có nên gọi cho Tiểu Nguyên không nhỉ?" - Nhất Bân vừa ngẫm nghĩ vừa nhìn thấy Vương Tuấn Khải đi từ xe vào công ty một đường thẳng không để ý đến ai, bước chân dứt khoát như chuyện gấp gáp, cũng không nhìn thấy trước cửa có sự xuất hiện của Tử Lam.

Nhất Bân nhìn theo, bất giác nói : "Tử Lam. Cậu xem, Vương tổng đã đến công ty rồi, nhưng có lẽ không có tinh thần lắm."

"Tinh thần? Haha, có thể vui khi Tiểu Nguyên đi quan hệ với một người khác không phải anh ta sao?"

"Nhưng cậu nghĩ xem nếu anh ta biết chúng ta là người lừa Tiểu Nguyên đến khách sạn để anh ta ghen ghét Tiểu Nguyên thì sao?"

"Biết thì lúc đó chắc cũng muộn rồi, vậy xem như đã toại nguyện rồi. Tôi về lại mái ấm của tôi đã."

Tử Lam vui vui vẻ vẻ bước đi lên chiếc xe gần đó trở về Vương gia để làm một hoàng tử, vai diễn hoàng tử mà cậu hằng mong ước, và mọi chuyện không khéo che đậy này đã trọn vẹn rơi vào tai một bóng đen sau cánh cửa của công ty...

"Thiên Bảo. Kết quả điều qua bên Australia thế nào rồi?"

Thiên Bảo đứng phía sau theo chân anh, nhìn vào tài liệu mà phía người của cậu gửi đến, hơi lắc đầu : "Chưa có manh mối nhiều cho lắm, anh cứ hạ mình phối hợp với San San trước đi đã."

"Nhanh chóng lên, tôi không muốn đến ngày diễn vai chú rể hoàn thành đâu."

Vừa vào đến văn phòng Thiên Bảo nhận biết tình hình không ổn nên cũng vội cầm lấy số giấy trên bàn rồi lui ra không để lại lời nói gì. Vừa may khi Thiên Bảo rời khỏi, Đường San San cũng vừa đi tới.

"Tuấn Khải. Anh có thể....."

"Ra ngoài!" 

San San vừa cầm số ảnh về những mẫu lễ phục khá nổi tiếng đến cho anh nhưng một câu cô còn chưa kịp nói đã kịp nhận lấy sự tức giận từ đâu đem tới cho cô. Đồng thời anh không để ý rằng người đi cùng cô lại là Vương Thiếu Minh. Hai chữ anh vừa quát thể hiện ra sự khó chịu trong anh quá rõ ràng, ba anh cũng không tránh được mà nghe thấy.

"Tuấn Khải, con có phải đang giận cá chém thớt hay không? Ba đến đây để hỏi là đêm qua con đã đi đâu? " - Thiếu Minh đưa San San đến ghế ngồi xuống như đợi câu trả lời của anh. 

"Con hơi mệt."

"Tuấn Khải... Anh... có thể xem qua số mẫu lễ phục này không?"

San San nhẹ nhàng để số mẫu ấy lên bàn làm việc của anh sẵn tiện nhìn sắc mặt anh đã chuyển biến đến mức nào rồi, nhưng đến sắc mặt anh cũng giấu đi rất nhanh, chớp mắt đã biến mất

"Để đó đi."

"Hai tuần nữa đã đến lễ cưới. Con không xem thì còn kịp sao?" 

"Hôn lễ này con có quyền nói sao? Nếu có thì nó đã không diễn ra. Con bận rồi, nếu cứ mãi nói về vấn đề này thì thôi đi." - Nói rồi anh đi ra khỏi phòng làm việc, nhìn cũng đủ biết tâm tình anh ngày càng khó chịu hơn. 

Lái xe nhanh đến nhà cậu, hôm nay Vương Nguyên không đến công ty, chẳng cần biết Vương Nguyên có ở đó hay đã đi đây khác từ bao giờ. Hiện tại anh rất mệt, theo bản năng con người thúc đẩy mà muốn nghỉ ngơi muốn gặp cậu, lái chiếc xe chậm rãi theo con đường gần đó, mọi việc ập đến khiến đỉnh đầu anh cũng trở nên đau nhức.

Về phần cậu đã tỉnh từ lâu nhưng sự thật là không muốn đi đến công ty nữa... Mặc lại quần áo chỉ có thể im lặng mà ngồi tại chiếc giường đó, Vương Nguyên động người thì đã truyền đến cơn lười nhác, nhớ lại chuyện đêm qua càng khó hiểu bản thân hơn.

Vương Nguyên không phải không muốn đến công ty, nhưng nếu chạm mắt với anh cậu không biết phải nói gì, xử lý như thế nào. Rõ ràng hai người là hai thái cực đối lập khác thế giới, cớ sao cậu lại phải để ý đến xúc cảm của người khác như vậy.

Nghĩ đến đây, lồng ngực lại phập phồng.

Tay trên tay lái nhưng tâm trí anh liên tưởng đến điều khác thường khác. Đột nhiên có chiếc xe khác ép sát anh vào lề đường, vừa mất khống chế lại vừa lạc tay lái khiến anh không thể không dừng lại, tốc độ quá nhanh, mũi xe chạm vào cây xanh bên đường, tạo ra lực đập trên trán thành một vết thương nhỏ.

Có chút sát thương ngay trán nên anh không ra khỏi xe ngay lập tức, ngồi lại xe quan sát thì liền nhìn thấy chính là San San bước đến gần xe anh. Tính tình anh không yên tĩnh đã vậy gặp lại cô nên đã khiến anh thật sự giận dữ, bước xuống xe không ngại mà quát thẳng vào mặt cô.  

"Đường San San. Cô có ý gì!? Muốn ám sát tôi trả thù à?"

"Nếu em muốn trả thù anh em đã giết anh mất rồi. Anh đi tìm Tiểu Nguyên đúng không? Anh có bao giờ nghĩ cho em chưa hả Tuấn Khải!? " 

"Cô chỉ cần có tôi là thỏa mãn rồi không phải sao? Cần gì để ý nhiều đến vậy?" - Ánh mắt anh tia ra ánh đen sắc bén, sự chán ghét tràn khỏi ánh mắt, bao phủ lấy cô.

Sắc mặt cô thê thảm nhăn nhó, nhịn xuống cảm giác đau lòng trong mình, mang theo tự trọng níu kéo anh : "Nhưng yêu anh là em yêu thật. Anh đừng nghĩ cái gì em cũng không biết, em còn biết nhiều hơn cả anh. Chính em đã nghe được cuộc trò chuyện của Tử Lam, cậu ta muốn anh ghen ghét Tiểu Nguyên, nhưng đêm qua anh không về có phải anh đã ngủ với cậu ta không?"

San San lao đến đánh vào ngực anh như trút giận, cơn mưa từ đâu kéo đến cũng như lệ cô cùng một lúc rơi xuống từng giọt từng giọt như đã chịu đựng uất ức rất nhiều, cô cắn răng quỵ xuống : "Vương Tuấn Khải anh tàn nhẫn lắm."

Dưới làn mưa ấy anh cảm nhận được cô chạm đến ranh giới bất lực, anh lắng nghe kĩ những lời cô bị kích động mà nói ra, tay xiết chặt lại nghĩ đến cái tên Tử Lam, cũng nghĩ đến con đường sau này anh phải lót đường trải thảm gặp mẹ. Tuấn Khải hơi miễn cưỡng quỳ xuống, mặt đối mặt với cô, nói : "Tôi chấp nhận kết hôn với em, nên em đừng làm loạn nữa được không? Em phải biết được tôi và em vì cáu gì mà trói buộc bên nhau. nên nếu cứ mãi như vậy, chúng ta chấm hết ở đây."

Đưa San San vào xe của cô, sau đó anh dứt khoát mang thân hình ướt át đó mà lái xe quay đi. Đường San San chỉ biết gục đầu mà khóc, uất hận đến mức đôi mắt cũng trở nên ác độc : " Vương Tuấn Khải. Em không có được trái tim anh. Thì anh cũng đừng hòng có thể yêu một ai ngoài em..."










End chương 23

Kịt tính quá

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro