Chương 39 : Cảm giác của anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cái gì?" - Tử Lam đập bàn quát lớn, lớn đến mức tiếng động trên bàn đá động đến cả những người đang có mặt khác : "Đường San San. Chỉ có một đứa con trai như Vương Nguyên cũng chẳng thể làm được gì sao?"

San San cúi mặt không nói, những ngày qua cô cứ như chìm trong bùn lầy không thể thoát thân được, hôm nay tỉnh táo hơn đã liên lạc với Tử Lam để nói về vụ việc đã bị thất bại. Tử Lam nghe xong tức đến không thể không hẹn cô đến một địa điểm, tìm đến cô mà trách mắng không ngừng.

"Cô vô dụng vừa thôi San San."

"Tử Lam. Tôi đâu biết anh Tuấn Khải sẽ đến đó đâu."

"Cô không biết cho người canh chừng anh ta à?"

"Tôi....."

"Thôi được rồi, vậy để tôi tìm cho cô cách khác."

San San liền ngẩng đầu xua tay liên tục, trong mắt ẩn hiện vẻ ảm đạm : "Thôi đi. Vì chuyện lần này mà anh Tuấn Khải đã hủy cả lễ cưới của chúng tôi. Tôi vẫn còn muốn cứu vãn tình thế, nếu tôi tiếp tục làm gì nữa thì không phải tôi sẽ mất anh ấy mãi mãi sao?"

Tử Lam mỉm cười. Tay cầm nhẹ ly nước rồi đổ đi, sau đó đưa chiếc ly rỗng cho cô : "Cuộc sống sau hôn nhân của cô cũng như ly nước này thôi. Cô nghĩ nếu như Tiểu Nguyên còn tồn tại thì Vương tổng của cô có thể toàn tâm toàn ý bên cạnh cô hay sao Đường San San?"

"Động não chút đi."

San San hơi nhíu mày, hai tay đan tay vào nhau nắm thật mạnh. Vốn dĩ hôn sự này chỉ là điều mà anh bắt buộc phải làm với cô, bởi vì anh chỉ muốn tìm lại mẹ ruột đã bỏ đi hơn mười năm của mình. Nhưng cô thật sự muốn anh bên cạnh cô mãi mãi, bản tính độc chiếm của cô không cao nhưng đủ để cô làm mọi thứ vì anh.

"Chuyện này nếu có gì khác thì tôi sẽ tính sau, bây giờ tôi về trước."

Trước mắt cô không thể để Vương Tuấn Khải ngày càng chán ghét cô được.

San San thả nhẹ đôi bàn chân bước dần ra cửa, Tử Lam nhìn theo với ánh mắt ma mị, hai tay đan tới đan lui, thâm trầm nói lẩm bẩm : "Tôi giúp cô nhiều đến vậy thật ra vì cái gì đây. Cô làm gì bất lợi cho Tiểu Nguyên thì bị bắt gặp càng tốt."

"Đâu phải Vương Tuấn Khải chỉ có mình cô muốn có. Nếu Tiểu Nguyên biến mất thì chiếc ghế Vương Nguyên trong Vương gia này của tôi càng chắc chắn."

"Mượn dao giết người đó mới chính là mục tiêu của tôi. Cảm ơn cô nhé San San."

_____________

Sau khi Vương Nguyên yên giấc trên giường bệnh màu trắng, vươn tay đắp kĩ tấm chăn mỏng, anh dặn dò y tá chăm sóc cậu thật lâu rồi rời đi.

Di chuyển đến nhà, anh vừa đến đã dừng xe từ rất xa, cẩn thận nhìn trước ngó sau rồi mới lẻn vào nhà như một kẻ trộm, điêu luyện tránh không cho một tên vệ sĩ nào nhìn thấy. Vừa nhìn thấy Vương Thiếu Minh anh liền quan sát ông ta đi đến đâu. Anh im lặng ngồi tại một nơi kín đáo một lúc lâu. Đợi cho đến khi ông ta rời khỏi phòng làm việc riêng anh liền nhanh chóng lẻn vào.

Căn phòng tăm tối, bên tai anh nghe thấy tiếng bước chân, anh nấp phía sau cánh cửa lớn, thủ sẵn tư thế để hạ tên nào phát hiện ra anh. Cánh cửa vừa hé mở anh đã cho tên nào lẻn vào một cú đá, tên kia lăn vào trong liền nhanh tay đóng cửa lại, tránh âm thanh bị truyền ra ngoài.

"Mẹ kiếp. Là...." - Vừa lên tiếng chửi quay qua đã nhìn thấy anh trong bóng tối bị ánh trăng mờ ảo chiếu vào, cậu há miệng : "Vương tổng. Anh làm gì ở đây vậy?"

"Thiên Bảo? Tôi hỏi cậu mới đúng?"

Tay xoa xoa cái mông vừa bị anh đá vẫn còn đau : "Tôi đến đây để tìm địa chỉ. Trong phòng ông chủ tôi nghĩ có lẽ có nên mới đến đây. Còn anh?"

Chậm rãi đi lại trong phòng, tìm kiếm : "Tôi cũng nghĩ như cậu. Cậu làm gì cũng chậm nên tôi tự làm cho xong."

"Chậm cái đầu nhà anh. Anh toàn kiếm chuyện trừ lương tôi, không thì đuổi việc. Như vậy còn ai trung thành với anh nữa."

"Không đùa nữa. Chia nhau ra tìm đi."

Cả hai đều đến ngăn sách kệ tủ tìm, mãi cho đến khi thời gian không còn sớm nữa, Vương Tuấn Khải nhìn thấy bức ảnh duy nhất mà khi anh còn nhỏ đã chụp cùng bà được đặt ở nơi cao, Vương Tuấn Khải vươn tay lấy đi, lộ ra phía sau bức ảnh môt sấp tài liệu.

Dựa vào ánh trăng bên ngoài, Vương Tuấn Khải mở tài liệu đọc thử.

Ánh mắt anh lập tức phát sáng.

Trong đó là một bức thư được gửi đến Vương Thiếu Minh vào hai năm trước.

Từ Thủ đô Canberra, Australia.

Cầm địa chỉ trên bức thư nhìn mãi, bàn tay khẽ run lên.

"Thiên Bảo... Lưu lại."

Thiên Bảo vội đi đến, nhìn địa chỉ trên bức thư, ngay lập tức dùng điện thoại chụp lại, không yên tâm lại thêm ghi vào ghi chú trong điện thoại, làm đủ mọi thứ mới đặt bức thư về chỗ cũ, cả hai đều đem theo ánh mắt mong chờ nhìn nhau.

"Ngày mai tôi sẽ tập trung tìm người ở khu vực này."

"Được, vậy chúng ta về."

Nhìn Vương Tuấn Khải đi hiên ngang ra lối đi chính, Thiên Bảo nắm lấy cổ áo anh kéo lại : "Chúng ta là lẻn vào đó? Anh dịnh đi công khai ra ngoài à?"

Cả hai nhìn nhau, sau một thời gian trườn bò lê lết cũng đã ra khỏi biệt thự đi đến xe của anh. Thiên Bảo vừa thở vừa nói, vừa cất kĩ chiếc điện thoại : "Anh nhất quyết không cưới San San sao?"

"Chỉ là lợi dụng nhau, thì cần gì dây dưa làm gì, tôi đã có thứ tôi muốn, cô ấy cũng nên đi rồi."

______

Nhà của Vương Chí Vỹ.

Trong khi mọi nơi đều có chút hỗn loạn, chỉ có nơi này là bình yên.

"Tiểu Nguyên. Con đi gọi cho bạn con là cậu bé Nguyên Nguyên gì đó đến nhà chúng ta chơi một chuyến đi. Lâu rồi chưa gặp lại cậu bé."

Nhã Kỳ đột nhiên làm món bánh ngọt mà hồi nhỏ Tiểu Nguyên vẫn thích ăn liền nhớ đến cậu bé cùng tên với con trai của bà. Liền gọi Tử Lam xuống gợi ý, vừa nhắc đến bà đã nhớ tới dáng vẻ ngoan ngoãn ấy, càng nghĩ càng khiến bà mềm lòng hơn.

"Mẹ. Sao mẹ lại quan tâm thằng nhóc đó như vậy? Không lẽ con trai của mẹ còn không bằng nó hay sao?" - Tử Lam hờn dỗi nói, trong mắt bà là làm nũng, nhưng trong thật tâm cậu thật sự không thích Vương Nguyên.

"Không phải. Cậu bé đó không phải là bạn tốt của con sao? Gọi cậu bé đến chơi một chút cũng đâu có mất mát gì đâu đúng không?" - Nhã Kỳ tiến đến hơi vỗ vai cậu, dù bà nhìn kĩ đến đâu thì vẫn không phát hiện ra chút tâm tư nhỏ của cậu.

"Thật ra cậu ấy đang ở bệnh viện. Có lẽ không tiện đến đâu mẹ." - Tử Lam đáp lại, tìm chút lý do từ chối, nghĩ rằng nói như vậy thì bà liền không nhắc nữa.

Nhưng không ngờ lại khiến Nhã Kỳ có phần lo lắng, trên trán nhăn thành vài đường nhỏ : "Tiểu Nguyên, chúng ta đến bệnh viện thăm cậu ấy đi."














End chương 39

Kế hoạch của Tử Lam cồng kềnh quá cơ đếy=)))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro