Chương 50 : Bị thương vì anh sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phía trước bị mắng phía sau có âm thanh, anh xoay lưng nhìn một phát, chính là bị sắc mặt của Thiên Bảo dọa cho giật mình : "Thiên Bảo cậu mất ngủ à?"

Thiên Bảo ngồi xuống sàn nhà như đã chịu đựng bao nhiêu uất ức, nhiệt tình kể tội : "Ba anh ác lắm. Nói là anh trả lương cho tôi nên ông ta không cho tôi vào nhà. Mẹ anh cũng ác. Vì bà ấy mà tôi mất tiền vé biết bao nhiêu tiền. Anh cũng ác. Đã tiền lương ít mà cứ trừ. Sao gia đình anh ăn gì mà ác từng thế hệ vậy?"

Vương Tuấn Khải thuận tay kéo cậu đứng dậy : "Được rồi, nhiệm vụ tôi giao thế nào rồi?"

"Đã để trên xe của anh rồi. Chỉ còn mẫu của Tiểu Nguyên nữa thôi."

"Vậy tốt. Tiền lương của cậu sẽ hoàn lại như cũ, còn có thêm tiền thưởng. Giờ thì cậu về nhà nghỉ ngơi đi."

Thiên Bảo ngước lên nhìn anh, ánh sáng trong mắt dần lấp lánh : " Tuân lệnh!!!" Động lực nghỉ ngơi khiến cậu đứng dậy nhanh chóng rời đi không hề bị vấp hay khựng lại một lần nào.

Anh nhìn theo Thiên Bảo, mỉm một cái rồi xoay người liền bắt gặp cánh cửa phòng cùng lúc được Vương Nguyên mở ra. Diện trên người là một style sơ mi trắng đơn giản nhưng lại mang đậm nét tinh tế thuần khiết. Anh chưa từng có hình mẫu lý tưởng, anh chỉ biết mỗi một hình ảnh của Vương Nguyên đều sẽ khiến anh nhìn lâu thêm mấy lần.

"Anh nghĩ gì vậy?" - Vương Nguyên quơ tay trước mặt anh vài cái, tò mò nghiêng đầu.

"À... Không có gì. Em ngủ được không?"

Anh đổi ánh mắt nhìn lên gương mặt cậu, dịu dàng nghiêng người đến.Vương Nguyên không để ý, chỉ gật đầu một cái rồi nói : " lẽ bây giờ em nên về thì hơn..."

Anh kéo cậu ôm vào lòng, mùi hương này thật khiến anh nhớ đến phát điên, cũng chính vì mùi hương này mà đêm qua cậu thành công kéo anh ra khỏi đống đổ nát : "Không cho em đi." 

Thiếu Minh vừa đi đến đã thấy cảnh thân mật giữa anh và cậu mà hằng giọng một tiếng, cả hai nhanh chóng buông tay, mím môi nhìn ông.

"Hai đứa đi ăn sáng đi, chuẩn bị xong từ lâu rồi."

Vương Nguyên vì sự xuất hiện của ông mà đỏ cả vành tai, sự thay đổi đó cũng không qua được mắt của anh, đợi ông đi liền không nhịn được mà nghiêng đầu, ở trên mặt cậu hôn vang lên một tiếng, sau đó không để cậu bình tĩnh trở lại, nhanh chân đưa cậu xuống lầu ăn sáng.

"Tiểu Nguyên. Em ngồi đây đi." - Anh cố ý sắp chỗ kế bên chỗ anh, sắc mặt tươi tắn, so với hôm qua thì hôm nay khác một trời một vực.

Vì theo sự sắp xếp của ông, trên bàn ăn đã chuẩn bị đủ phần ăn sáng. Mọi thứ đều hoàn hảo trước khi đưa vào miệng, anh lấy một ít thịt để vào đĩa của cậu. Vương Nguyên vừa ăn vào đã sặc đến đỏ mặt, lúc này cậu mới nhìn xuống đĩa thức ăn, phần ớt cho vào vô cùng nhiều.

"Tiểu Nguyên em sao vậy?" - Anh một tay vừa vỗ lưng cậu một tay lấy nước để cạnh, vì sự cố mà Thiếu Minh cũng dừng tay quan sát tình hình. 

Anh kiểm tra món ăn, tất cả đều có lượng bột ớt cao đến mức không bình thường, đối với anh thì tạm chấp nhận, nhưng Vương Nguyên không quen ăn cay.

"Ai đem món này lên?" - Anh cau mày hướng về phía đám người giúp việc hỏi, tình hình hơi căng thẳng, Vương Nguyên vừa ho vài tiếng vừa kéo tay anh nói : "Không sao rồi cũng đừng truy cứu."

"Không xử thì ngựa quen đường cũ, đừng để tôi điều tra ra là ai. Tự thú nhận đi."

Nữ giúp việc ấy sợ tội mà run rẩy , nhanh chân bỏ trốn, chạy khỏi đám đông liền bị ánh mắt của anh bắt được. Người khác cũng hiểu rõ người này chạy không thoát, thi nhau bắt cô ta quay lại chịu tội.

Vương Thiếu Minh nhấp ngụm trà, nhàn nhã xem drama.

"Tiểu Nguyên gây thù gì với cô à?"

Cô gái kia bị ấn xuống đất, hoảng loạn nói : "Không... không có thưa cậu chủ."

"Vậy lí do gì?"

"Cậu chủ tôi không cố ý. Nhưng... Cậu ta quyến rũ cậu chủ để cậu chủ hủy hôn với cô San San. Người như vậy cậu chủ xem là tốt sao!?"

Đây chẳng khác gì là người mà San San gài vào nhà của anh, cô ta luôn dõi theo động tĩnh, nhận của San San không ít tiền. Hiện nay gặp được Vương Nguyên liền thay San San sinh lòng đố kỵ mà ghen tị, nhanh chóng ra tay với cậu.

"Lòng đố kị như vậy còn thể thống gì trong căn nhà này. Cô đến phòng quản gia lấy tiền rồi cút đi."

Vương Thiếu Minh nhìn sắc mặt của anh tệ như vậy thì cũng tự biết kết quả, ông liền ra tay trước để tránh việc anh sẽ làm lớn chuyện hơn, thêm một chuyện chi bằng bớt một phiền : "Tuấn Khải. Con đưa thằng bé ra vườn đi dạo chút đi. Để đầu bếp làm lại phần khác."  

Anh nhăn mặt đưa cậu đi, cả không gian sau khi anh đi đều trở nên im lặng...

Nhưng dù là vườn hoa xinh đẹp bên ngoài cũng không thu hút được ánh nhìn của anh

"Này? Em không sao. Anh làm gì mà nhăn như ăn trúng ớt thay em vậy?" - Vương Nguyên theo anh ra dạo ngoài vườn. Ngồi xuống một cái ghế, cậu nhẹ lấy tay kéo giãn chân mày đang nhăn kia của anh. 

"Nếu người ăn là anh thì anh không giận." 

Anh ỷ vào việc mình đang tức giận mà kéo cậu vào lòng để đỡ giận hơn, nhưng tình cờ động đến chỗ nào của cậu mà cậu đau nên la lên một tiếng trong cổ họng.

"Sao vậy?" - Anh đuổi theo cánh tay đang chạy trốn của cậu, tìm kiếm từng nơi trên người cậu liền thấy tay và đùi có vài chỗ trầy xước, còn có nơi bị bầm đến tím xanh. Mày đẹp chưa giãn lâu lại liền nhăn lại : "Em bị gì đây?"

Vương Nguyên hơi mím môi, ủ rũ gục đầu vào vai anh, ấm ức nói : "Đêm qua không phải vì anh ăn hiếp người ta sao?" Em đến đưa anh về mà anh còn đuổi em. Biết vậy để anh ngủ ở bar một đêm cho anh lạnh chết luôn đi."

"Anh... Hại em sao?"

Ánh mắt anh hơi mơ hồ, một lát sau hiện lên vẻ hối hận áy náy. Anh trân trọng nâng bàn tay cậu lên hôn xuống. Vương Nguyên thấy vậy không nhịn được mà cười lên : "Em đùa thôi. Cũng mấy vết thương nhẹ, em cũng không sao anh không cần bận tâm đâu."

"Xin lỗi em. Bên anh đã khiến em chịu tổn thương rồi..."







End chương 50

Hề hề hề hề hề

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro