[Fanfic Khải-Nguyên] Đôi cánh thiên thần! (kết thúc khác - He)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Fanfic Khải-Nguyên] Đôi cánh thiên thần! (kết thúc khác - He)

_Đôi cánh thiên thần: cảm ơn em, thiên thần của anh! _

Tôi lao nhanh đến phòng cấp cứu, vẫn thấy đèn cấp cứu đang bật sáng, tôi đi đi lại lại, trong lòng nóng như lửa đốt! Chờ một lúc Thiên Tỉ và Tiểu Mã cũng chạy đến, tôi vội vàng cầm hai vai của Thiên Tỉ mà quát lớn:

- Tại sao lại như vậy? Tại sao Vương Nguyên lại ở trong phòng cấp cứu? Cậu nói đi? Nói đi!

Thiên Tỉ giữ tay tôi lại, ấp úng nói:

- Em vừa mới hỏi y tá, họ nói một tiếng trước đột nhiên tình hình của Vương Nguyên có chuyển biến xấu, các bác sĩ phải mau chóng đưa vào phòng phẫu thuật...

- Tại sao... _ tôi gục xuống, quỳ trước cửa phòng cấp cứu, đôi mắt nhìn chăm chăm vào đó, trong lòng tràn ngập sự sợ hãi.

Sau hơn ba tiếng dài đằng đẵng, cửa phòng cấp cứu cũng bật mở, các bác sĩ mệt mỏi đi ra, tôi đứng bật dậy, đưa tay ra túm lấy vị bác sĩ gần nhất mà vội vàng hỏi:

- Vương Nguyên! Vương Nguyên, em ấy sao rồi?

- Tuy hiện tại đã tạm ổn, nhưng tình hình của cậu ấy hiện thời rất xấu, nếu như qua đêm nay mà cậu ấy không tỉnh lại...chúng tôi sợ là...bây giờ chỉ có thể trông chờ vào kỳ tích, vào sự cố gắng của cậu ấy thôi _ người bác sĩ đó lắc đầu, trầm giọng nói:

- Ông!... _ tôi hét lên, giơ một tay túm lấy áo ông ta, một tay giơ lên nắm chặt lại.

- Tuấn Khải, đừng làm như vậy!

Thiên Tỉ giữ tay tôi lại, liên tục cúi đầu xin lỗi người bác sĩ đó, chờ họ đi khuất, Thiên Tỉ mới nói:

- Tuấn Khải à, anh đừng như vậy, em tin Vương Nguyên cậu ấy nhất định sẽ tỉnh lại, cậu ấy đâu phải kiểu người bỏ đi mà không nói tiếng nào chứ _ Thiên Tỉ vỗ vỗ vai tôi, đẩy người tôi về phía cửa phòng, nói _ anh vào thăm cậu ấy trước đi, một lát nữa em vào, em muốn đi hỏi lại bác sĩ cho rõ.

...................

Đêm đó, tôi nắm tay em, ngồi ngắm em cơ thể gầy rộc nằm đó, miệng liên tục nói chuyện với em, kể lại những kỉ niệm của chúng tôi, kể về những chuyện ngốc nghếch của em, kể cho em nghe cảm xúc của tôi để em biết tôi yêu em nhiều đến thế nào. Tôi ngồi hát cho em nghe những bản tình ca mà tôi từng hát, tôi hát những bản song ca đã từng hát cùng với em bằng cái giọng nho nhỏ, đã khàn đặc lại của mình. Đến gần sáng, tôi mệt mỏi nhìn em nằm im trên giường bệnh không nhúc nhích, tôi khẽ dựa đầu vào cửa sổ mà thiếp đi...

- Khải ca, Khải ca...

Tôi khẽ mở mắt, nhìn thấy em đang đứng trước mặt mình, trên khuôn mặt nhợt nhạt mang một nụ cười vui vẻ, ánh nắng mai chiếu rọi khắp căn phòng khiến tôi đưa tay lên che mắt, qua khe hở giữa những ngón tay, tôi nhìn thấy ánh sáng chiếu rọi vào người em, giống như thứ ánh sáng đẹp đẽ đó phát ra từ chính người em vậy, rực rỡ y hệt như một thiên thần, khiến tôi đột nhiên cảm thấy mơ hồ. Tôi khẽ mỉm cười, nghĩ lại là giấc mơ ấy, trái tim lại đau nhói lên. Tôi đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, em ngạc nhiên, kéo ghế qua ngồi cạnh tôi, hỏi:

- Khải ca, anh đang nhìn gì vậy?

- Anh nhớ lần đầu chúng ta nói chuyện với nhau...em cũng đã hỏi anh như vậy...Anh cứ mơ đi mơ lại giấc mơ đó, cứ mỗi khi anh quay đầu lại gọi tên em, em sẽ cười mà mắng anh, rồi còn vừa nhảy vừa hát cái bài ngốc nghếch đó cho anh nghe, rồi em còn nói anh phải luôn hạnh phúc dù không có em ở bên...không có em, anh làm sao có thể hạnh phúc...hạnh phúc của anh không phải là những giải thưởng hay là có thật nhiều người hâm mộ, hạnh phúc của anh chính là em...nhưng cứ mỗi lần anh giơ tay ra, muốn ôm lấy em, em lại tan biến đi...anh muốn em tỉnh lại, muốn em gọi tên anh, cười với anh, Nguyên Nguyên...

Tôi cúi đầu, đôi mắt dần nhòe đi, cả người khẽ run rẩy. Đôi mắt em mở lớn nhìn tôi mà đỏ dần lên, em vươn tay ra ôm lấy tôi vào lòng vỗ về, dịu dàng nói:

- Em xin lỗi!

- Không, em không có lỗi gì cả, tất cả là do anh, nhưng dù bây giờ có nói gì thì cũng chỉ là vô nghĩa _ tôi lắc đầu, nghẹn ngào nói _ đối với anh việc có em ở bên cạnh đã thành một điều hiển nhiên, để rồi anh cứ vô tâm làm em chịu tổn thương, anh chỉ mong em có thể tỉnh lại, sẽ không bao giờ buông em ra nữa! Anh yêu em, Nguyên Nguyên!

Người em khẽ run lên, em nói nhỏ:

- Em cũng yêu anh, Khải ca!

Tôi giật mình, bất giác ngẩng đầu lên, nhìn thấy giọt nước mắt khẽ lăn dài trên khuôn mặt em, cảm giác mơ hồ đến thế, tôi vô thức đưa tay lên lau đi giọt nước mắt đó, nhẹ nhàng ôm lấy em mà vỗ về:

- Nguyên Nguyên của anh, đừng khóc, đừng khóc nữa, là anh không tốt.

Trong đầu lại cứ cảm thấy rối loạn, tự hỏi sao giấc mơ hôm nay lại có chút khác lạ, hôm nay tôi có thể ôm lấy em, nghe em nói em yêu tôi...

Thấy tôi im lặng, em ngẩng đầu lên hỏi:

- Khải ca, anh đang nghĩ gì vậy?

Tôi buông em ra, nhìn em dịu dàng nói:

- Anh đang nghĩ giấc mơ hôm nay thực có chút chân thực hơn mọi khi.

Em bật cười khúc khích, đưa tay lên véo má tôi mà nói:

- Ngốc, em tưởng anh đã nhận ra, em đã tỉnh rồi! Anh không phân biệt được đâu là thực,đâu là mơ sao?

- A! _ tôi khẽ kêu lên, đưa tay giữ tay em lại, em véo má tôi thật đau, tôi đưa tay lên sờ sờ mặt, ngơ ngác véo thêm mấy cái nữa lên má, lên tay, rồi ngẩng lên nhìn em, bàn tay khẽ run run, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt em, tôi hỏi em:

- Đây không phải mơ? Em đã tỉnh rồi?

Em cười cầm tay tôi, trả lời:

- Em đã tỉnh lại rồi, không phải mơ, anh cứ lải nhải bên tai em như thế, me không chịu nổi, tất nhiên là phải tỉnh lại rồi.

Tôi bật dậy, ôm chầm lấy cái cơ thể bé nhỏ, gầy guộc của em mà bế lên quay vòng vòng, trong miệng hét lớn:

- Thực đây không phải là mơ, em đã tỉnh rồi! Em đã tỉnh lại rồi, Nguyên Nguyên!

Rồi nhớ ra, em vừa tỉnh lại không nên hoạt động mạnh, tôi vội đặt em xuống, nói:

- Phải gọi bác sĩ đến khám lại cho em, em vừa tỉnh lại, có thể vẫn còn nguy hiểm.

Tôi nói xong, bước về phía cửa được vài bước, lại quay lại bên em, rồi lại muốn đi, cứ đứng lưỡng lự mãi, em nhìn tôi bật cười hỏi:

- Khải ca, anh làm sao vậy?

- Ah! Anh muốn đi gọi bác sĩ, nhưng lại không muốn rời xa em, dù chỉ là một bước _ tôi luống cuống nói.

Em lại bật cười khúc khích, giơ tay chỉ về phía đầu giường:

- Anh quả thật không có em ở bên cạnh chỉ dạy một chút là đã trở lên ngốc nghếch rồi, có nút bấm khẩn cấp ở phía đầu giường kìa, anh qua đó ấn đi.

Tôi gãi đầu, miệng lẩm bẩm: "còn không phải tại em sao". Bấm nút xong, tôi ngồi xuống cạnh em, chợt nhớ ra mà nói nhỏ vào tai em:

- Anh đã đọc hết nhật ký của em rồi đó, em thật là hôm nào cũng chăm chỉ viết nha!

- Ah! _ Em quay sang nhìn tôi, mặt đỏ lên, nói_ Anh nhân lúc em đi vắng mà mà đọc trộm nhật ký của em sao, đáng ghét!

Tôi cười hạnh phúc, ôm lấy em, trả lời:

- Đúng vậy, là anh đọc trộm đấy, thế nên anh mới biết tình cảm em dành cho anh nhiều đến thế nào. Nhưng lần sau có chuyện gì thì nhớ nói với anh, đừng để trong lòng như vậy, chúng ta sẽ cùng nhau giải quyết, nha! Đúng rồi, từ hôm đó đến giờ, hôm nào anh cũng thay em viết nhật ký, viết về việc anh trải qua một ngày như thế nào, viết về kỷ niệm của chúng ta, viết cho em biết anh yêu em nhiều đến mức độ nào. Khi nào em xuất viện nhất định phải đọc hết đó.

Em nghiêng đầu nhìn tôi, nở nụ cười vui vẻ, khẽ gật đầu, trong đôi mắt ánh lên niềm hạnh phúc!

...................

Thời gian sau đó, sau các cuộc kiểm tra tổng quá, cơ thể em đã hoàn toàn bình phục không còn di chứng. Sau khi em xuất viện chúng tôi lại lao ngay vào đống công việc mà cả nhóm đã bỏ bê mấy tháng liền, nhưng lần này, chúng tôi làm việc cùng với nhau chứ không còn như trước. Tôi cũng tranh thủ những lúc thời gian rảnh rỗi mà ở cạnh bên em, cùng nhau trò chuyện. Về sau, có lần em đã kể với tôi, vào cái ngày em tỉnh lại đó, khi nhìn tôi ngồi ngủ gục bên cạnh cửa sổ, được ánh nắng ban mai chiếu rọi lên người, em đã ngỡ tôi là một thiên thần, giống như lần đầu tiên em nhìn thấy tôi, dù lúc đó trông tôi cực kì lếch thếch, chẳng đẹp đẽ gì. Tôi đã cười mà ôm chầm lấy em, nhưng tôi đã không nói với em rằng, thiên thần thật sự chính là em người đã dùng đôi cánh của mình mà cứu vớt cuộc đời tôi, che chở, bảo vệ cho tôi ngay từ lúc ban đầu!

Cảm ơn em, thiên thần của anh!

The end!~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro