Chương 8: Sinh nhật buồn (P2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vương Yên nhìn một loạt hành động của Vương Tuấn Khải liền chấn kinh một phen không tin vào những gì mình vừa chứng kiến. Nụ cười ấm ấp ấy, sự dịu dàng ấy vì sao Vương Tuấn Khải lại đối đãi với Vương Nguyên nhu hòa đến như vậy? Cô miên man nhớ về lần đầu tiên cặp Vương Tuấn Khải, một con người điềm đạm và tĩnh lặng. Liếc mắt nhìn Vương Nguyên cô thầm nghiến răng khẳng định cậu là mối nguy hại cần phải diệt trừ.

Tôn Tuyết liếc thấy biểu hiện của Vương Yên không được tốt lắm, sắc mặt trong khó coi vô cùng. Bà trong lòng phỏng đoán chắc chắn là vì hành động quan tâm ân cần đó của Vương Tuấn Khải đã khiến Vương Yên đen mặt đến như vậy. Thấy con gái mình phải nhịn nhục kiềm chế cơn giận dữ thân làm mẹ ai mà chẳng muốn trút giận thay con mình nhưng hiện tại có mặt Vương Tuấn Khải ở đây bà không thể như thường ngày mà mắng Vương Nguyên được. Nghĩ một hồi liền hừ lạnh một tiếng hướng Vương Tuấn Khải nói.

"Vương tổng, cậu không cần phải đối đãi quá tốt với nó làm gì, một lúc nào đó nó lấy oán báo ân cậu cũng không chừng. Đừng đi vào vết xe đổ của tôi."

Vương Nguyên nghe xong câu đó cảm thấy trên đời này đây chính là câu nói hài hước nhất mà cậu từng nghe. Lấy oán báo ân sao? Là ai đang lấy oán báo ân ai đây? Chẳng phải là mẹ con Tôn Tuyết nhà các người hay sao? Kẻ hằng ngày bị các người dày vò đủ điều là ai? Kẻ sống trong nhà này luôn làm tất cả mọi việc mà các người yêu cầu, bị khinh miệt, bị ghẻ lạnh một chút oán trách cũng không có rốt cuộc là ai? Chắc không phải Vương Nguyên này nhỉ? Lấy oán báo ân nghe quá nực cười rồi đi.

Vương Nguyên trầm tĩnh đứng lên, đẩy Vương Tuấn Khải ra xa mình một chút, cậu nhàn nhạt nói.

"Vương tổng mẹ tôi nói không sai, anh vẫn nên tránh xa tôi ra một chút."

Tôn Tuyết cười khinh khỉnh trong vô cùng hả dạ, Vương Nguyên nhìn thấy nụ của bà liền sinh ra sự chán chường. Cậu muốn rời khỏi đây, không muốn phải đối mặt với những con người giả tạo này nữa, cậu muốn ai đó hãy mang cậu đi, đi thật xa khỏi nơi này vĩnh viễn cũng không muốn quay lại nữa.

Vương Nguyên vừa nghĩ sau đó lại nhìn Vương Tuấn Khải, cảm xúc của cậu đối với hắn lúc này là vô cùng mãnh liệt, không biết vì điều gì cậu lại muốn hắn mang cậu đi, thoát khỏi cái "gia đình" này. Nhưng rồi cậu lại tự cười nhạo chính mình, người ta là yêu chị của cậu, giúp cậu căn bản là xuất phát từ lòng thương hại, Vương Nguyên cậu có cái gì để người ta chú ý đến ngoại trừ thân phận là em trai của bạn gái người ta!?

Ai trên đời này muốn yêu cậu chứ!?

Ai có thể chấp nhận yêu thương một người nhu nhược như cậu?

Không một ai cả!

Lại đưa mắt nhìn Vương Tuấn Khải, hắn với cậu chính là cách nhau một khoảng rất xa. Hắn chính là loại ánh sáng mà Vương Nguyên cả đời này có đuổi theo cũng chẳng thể nào đuổi kịp được. Lòng cậu phút chốc nguội lạnh đi, hắn và cậu mãi là người của hai thế giới khác nhau. Giọng Vương Nguyên nhẹ hẫng lạc đi một nhịp nói.

"Con xin phép về phòng."

Bóng lưng nhỏ bé mang theo sự u buồn dần dần khuất hẳn sau cánh cửa phòng là hình ảnh cuối cùng trong dòng hồi ức về hai năm trước của Vương Tuấn Khải.

[...]

Không khí trong xe vì bị gió thổi vào mà trở nên lạnh lẽo hơn hẳn vậy mà Vương Tuấn Khải một chút cảm nhận cũng không có, hắn thất thần cứ nhìn vô định vào dòng người ồ ạt qua lại, thời khắc này vì sao lòng Vương Tuấn Khải lại muộn phiền như thế?

Thư kí Lâm thấy hắn cứ như pho tượng ngồi bất động trong xe từ nãy đến, liền mạo hiểm lên tiếng hỏi Vương Tuấn Khải.

"Vương tổng.... Anh có muốn về nhà đón sinh nhật với Vương Nguyên không?"

Vương Tuấn Khải hồi thần một chút, mày đột nhiên nhíu lại.

"Hôm nay là sinh nhật cậu ta?"

"Anh...anh không biết sao? Wechat có chế độ thông báo sinh nhật mà."

"Vậy...vậy sao."

Một cảm xúc mơ hồ không thể gọi tên cứ trêu đùa với tâm tư của hắn. Vương Tuấn Khải không biết gọi cảm xúc ấy là gì, là giận dỗi sao? Không đúng. Là ghen tị sao? Cũng không phải nữa. Đường đường chính chính là vợ chồng hợp pháp thế nhưng đến cả wechat cũng không hề thêm nhau vào.

Mà cũng đúng thôi, giữa bọn họ chỉ là một cuộc hôn nhân hợp đồng đâu cần phải quá lún sâu vào vai diễn này nhưng mà tại sao cảm giác khó chịu của hắn lại chân thật đến thế?

Vương Tuấn Khải lắc lắc đầu hai cái xem như tự thanh tĩnh đầu óc cho chính mình, nâng cửa của xe lên đóng chặt lại. Vương Tuấn Khải ngã người dựa vào ghế, mệt mỏi nói.

"Đưa tôi tới tiệm bánh Little Sweet."

[...]

Trong căn phòng tối tăm vắng lặng, một vài tia sáng len lỏi qua khung cửa sổ từ ngoài chiếu vào mờ mờ ảo ảo hiện lên một thân ảnh ngồi bó gối, Vương Nguyên cậu ngồi đây đã rất lâu rồi, cũng không nhớ rõ đã ngồi ở đây từ khi nào nữa.

Ánh trăng hiu hắt từ bên ngoài xuyên qua tấm rèm cửa mỏng manh bị gió thổi bay phất phơ chiếu lên gương mặt của cậu, một gương mặt sầu bi giàn giụa nước. Cậu lúc nãy...đã nghe được cuộc nói chuyện giữa Diệp Ngân và Vương Tuấn Khải. Cậu biết là hắn ghét cậu, ghét cay ghét đắng con người tên Vương Nguyên này, hắn mắng cậu như thế nào cũng được chửi cậu như thế nào cũng không sao cả nhưng tại sao lại nói cậu là một tên bệnh hoạn, tại sao lại chà đạp tình cảm cậu dành cho hắn?

Vương Nguyên cậu đối với hắn không đủ chân thành sao? Hay vì trái tim hắn vốn dĩ làm từ sắt đá?

Vương Nguyên không gào khóc, cũng không quá bi lụy như lúc trước nước mắt của chỉ lẳng lặng rơi ra từ hốc mắt mà thôi, có lẽ đối với nỗi đau này cậu đã chai sạn với nó.

"Vương Tuấn Khải em chợt nhận ra một điều, thứ em cho anh là tự nguyện thứ anh đáp lại chính là tùy tâm. Em có phải quá ngốc rồi không khi muôn níu kéo một người chẳng yêu mình?"

Lau khô đi hai hàng nước mắt, Vương Nguyên cầm điện thoại lên mở khóa mới phát hiện giờ này đã hơn 7h rồi, định lê bước xuống nhà thì điện thoại bất ngờ reo lên, cậu liếc nhìn tên người gọi đến có chút ngạc nhiên.

Là ba cậu gọi!!!

Vương Nguyên hít thở sâu vài lần điều chỉnh lại nhịp thở của bản thân, cảm thấy đã ổn cậu liền nhấc máy.

"Alo, ba gọi con có việc gì không?"

Đây là cuộc gọi đầu tiên mà ba gọi cho cậu kể từ khi cậu đặt chân vào căn nhà này.

[...]

Tại tiệm bánh Little Sweet, một tiệm bánh có tiếng nhất nhì thủ đô Bắc Kinh này, Vương Tuấn Khải lượn lờ qua lại khắp quầy bánh tìm kiếm một chiếc bánh kem thích hợp để mừng sinh nhật Vương Nguyên. Nếu như bình thường hắn chỉ việc kêu thư ký Lâm chọn nhưng chẳng hiểu sao hôm nay hắn lại muốn chính tay mình chọn nó.

Quẩn quanh trong tiệm với hàng trăm chiếc bánh có kiểu dáng khác nhau cuối cùng Vương Tuấn Khải cũng chọn được một chiếc bánh ưng ý mình, thanh toán xong xuôi tất cả mọi thứ hắn liền khẩn trương bảo thư ký Lâm nhanh chóng đưa mình về nhà. Hắn đột nhiên nhớ lại nụ cười lúc sáng của cậu với bác bảo vệ liền sinh ra một chút tham vọng, Vương Tuấn Khải muốn Vương Nguyên cũng cười rạng rỡ với hắn như vậy.

[...]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro