Chương 8 : Lạnh nhạt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nhíu mày mở mắt cố gắng thích ứng với ánh sáng mặt trời. Anh lại càng đơ ra khi hôm nay không nằm một mình như bao ngày. Dùng tay đánh thật mạnh vào đầu vì cơn nhức đầu đi qua. Cũng vì muốn bản thân thoát khỏi ác mộng trước mắt. Chỉ là giấc mơ. Giấc mơ...

" Karry... Anh tỉnh rồi sao? Sao lại không gọi em dậy. "

" Cô.... Sao lại như vậy? "

" Chuyện qua rồi... Em cũng không muốn nhắc lại.... Anh yên tâm đi em sẽ không nói ra đâu... "

Thục Di cúi đầu rơi vài giọt lệ. Lại nhanh tay lau đi vì sợ nó lăn trên khuôn mặt nhợt nhạt này. Anh lại không nhớ gì về hôm qua. Về cái ôm của Thục Di anh lại nghĩ cô bị ngã mà sa vào anh. Trong khi anh đang khó chịu thì Thục Di đã dùng vài thứ có thể che được che đi bộ phận trên cơ thể mà chạy thẳng vài phòng tắm với vài tiếng nấc nhẹ trong cổ họng. Chỉ cần cánh cửa đóng lại liền biến mất sự buồn bã tự nãy giờ. Là một diễn viên thì những tình huống này sao có thể làm khó cô?

Bước vào căn biệt thự vẫn như cũ nhưng dường như có có một chút bừa bộn. Vương Nguyên chạm lấy những món đồ trên cầu thang lại. Dường như không phải của anh. Cầm số đồ đạc ấy đi đến sau nhà với ý định sẽ giặt nó thôi.

Trên chiếc bàn tại phòng khách vẫn còn tách trà đã cạn của anh từ ngày trước. Kế bên lại là một chiếc nhẫn kim cương lạ lẫm. Là chiếc nhẫn của Thục Di đêm qua tháo gỡ. Cầm trên tay ngắm nghía. Cũng không biết nó là của ai. Cậu bước đến mở cánh cửa thủy tinh bên cạnh với cảnh vật bên ngoài là một chiếc hồ bơi lớn. Nhìn xung quanh xem có ai hay không.

" Cậu là ai vậy!!! "

" Ah? " - Tay Vương Nguyên kiềm chế không được cảm xúc mà hốt hoảng trước tiếng thét của cô. Buông lỏng đến nỗi chiếc nhẫn rơi khỏi. Tiếng lách cách vang lên khi chiếc nhẫn chạm đất. Lăn đi vài vòng trước khi hoàn toàn chìm xuống hồ bơi trước mặt.

" Cậu ăn cắp nhẫn của tôi sao? "

" Không có... "

" Cậu là ăn trộm sao? Karry. Nhà anh có trộm này!!! "

Chỉnh chu xong trang phục. Anh bước xuống với vẻ mặt cực kì mệt mỏi. Anh thậm chí còn chẳng biết rõ đêm qua đã xảy ra chuyện gì. Mải mê suy nghĩ đến nỗi trước mặt anh là tình huống gì anh cũng chẳng quan tâm.

" Chuyện gì? "

Sở Thục Di cảm nhận cậu có lẽ chỉ là một tên trộm vô dụng. Ngang nhiên bước đến tát cho cậu một bạt tay thật mạnh xem như răn đe : " Cậu mau đền chiếc nhẫn lại cho tôi!!! "

" Thục Di? Có chuyện gì? "

Cô bĩu môi chạy đến cạnh anh mà nũng nịu : " Karry anh xem. Người ta để chiếc nhẫn kim cương trên bàn nhưng cậu ta lấy mất. Cậu ấy là trộm hay là người quen của anh? "

" Cậu ta sao? Chỉ là giúp việc thôi. "

Đôi má của Vương Nguyên dần dần giảm đau lại thay vào đó là một nỗi đau khác. Đến ánh mắt của anh cậu cũng không dám nhìn thẳng. Tuấn Khải bước đến cạnh cậu kèm theo mỹ nữ bên cạnh hỏi : " Cậu ăn cắp? "

" Phải. Chính em thấy chiếc nhẫn trên tay cậu ta rơi xuống mà. Nếu em không hô lên có lẽ bây giờ cậu ấy chạy mất rồi. "

Ánh mắt anh một giây cũng không rời khỏi cậu : " Vương Nguyên. Con người cậu đã không sạch sẽ. Đến nhân cách của cậu cũng bị vấy bẩn rồi sao? "

" Tôi không có lấy!!! "

" Vậy thì chứng minh đi!! "

Có kẻ ngoài cuộc được nước làm tới. Cứ nghĩ anh chính là đang bênh vực cho cô. Buông tay anh ra chỉ thẳng xuống hồ nước : " Cậu xuống đó nhặt nó lên cho tôi tôi sẽ xem như không có chuyện gì xảy ra. "

" Dưới đó? "

" Không làm được? Hay cậu muốn nói rằng cậu không làm được để thừa cơ hội lặn xuống lấy đi bán? "

Trước mặt là hai con người đang cố hết sức ép cậu nhận tội ăn cắp? Ánh mắt cậu vẫn sáng như chờ đợi điều gì đó. Hướng mắt đến anh cố gắng mạnh mẽ thốt ra một câu : " Tôi được đưa đến đây để phục vụ cho Karry. Không phải cho cô. "

" Sở Thục Di nói thế nào. Thì làm thế ấy đi. "

Gạt đi cánh tay đang được cô khoát chặt. Tiến đến cửa ra vào mà rời đi. Hôm nay anh còn có lịch trình đang sắp xếp. Thục Di chỉ kịp mỉm cười nói đôi ba câu với cậu rồi cũng theo chân anh mà rời khỏi biệt thự : " Nhặt nhanh đi. Nếu nó bị nước làm cho hư mất thì cả đời cậu cũng chẳng đền nổi đâu. "

Dòng nước lạnh tanh ấy vừa còn trong thời gian buổi sáng càng làm nhiệt độ hạ thấp. Đứng từ trên nhìn xuống mà nói cậu chẳng thể nhìn rõ được mình phải tìm chiếc nhẫn ấy từ đâu. Điều đầu tiên cậu có thể làm chỉ biết là nhảy đại xuống hồ bơi. Lặn xuống những nơi cậu cho là có thể tìm thấy.

" Karry. Sao anh không đi? "

Anh cùng Thục Di đã yên vị trong xe. Nhưng lại không nổ máy. Anh nhìn tay lái một chút liền bước ra ngoài : " Đợi anh một lát. Anh quên đem theo ví. "

Mặc kệ tiếng kêu của cô. Anh đi thẳng vào nhà với vận tốc không kém chạy là mấy. Đi đến hồ bơi quỳ xuống cúi đầu nói nhỏ với cậu khi cậu vừa đứng lên để lấy không khí sau một thời gian lặn xuống đáy : " Lên đi. Tôi sẽ cho người tìm sau. "

" Nhưng mà... "

" Hay cậu muốn tự hành hạ bản thân? "

" Karry. Anh làm gì lâu đến vậy? "

Nhíu mày nhìn cậu ra hiệu lần cuối. Anh cũng đi khỏi đó ngay lập tức. Không phải cậu không muốn nghe lời anh. Nhưng cậu muốn tìm ra nó nhanh nhất có thể. Vì con người cậu. Nhân cách cậu không phải là thứ có thể dễ dàng chà đạp dưới chân!!!











By_Nguyet_Nu_Anh_Trang

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro