Chương 5: Bệnh viện.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

10PM.

Tại bệnh viện X lớn nhất thành phố. Thiên Tỉ được Tuấn Khải ôm vào bệnh viện, dù cậu đã được thay bộ quần áo khác nhưng da thịt vẫn lạnh cóng.

Anh đưa vào phòng cấp cứu, lát sau, một bác sĩ bước ra: "Bệnh nhân chẳng qua là nhiễm lạnh, tôi nghĩ sau khi tỉnh lại có thể về."

"Cảm ơn bác sĩ." Bà Vương cảm ơn, nhìn cậu ở trong phòng bệnh,  bà Vương cứ vậy mà tâm trạng trùng xuống không ít.

"Ủa? Tuấn Khải hả?" Một cô gái với mái tóc đen, hàng mi dài rung rung cùng đôi mắt to tròn màu đen, môi đỏ mọng mà mấp mái, cô mặc một chiếc áo màu đỏ sẫm dù đơn giản nhưng mang nét cổ điển trang trọng.

"À! Minh Châu hả? Sao cậu ở đây?" Tuấn Khải cũng mím môi cười một cái, cô gái này.. tạm cho là bạn thân đi, nhưng mà chả phải đang ở Mỹ sao?

"Tớ mới về. Nghe đâu là anh hai phải ở bệnh viện, có bệnh nhân phải cấp cứu gấp. Tớ đến mang đồ cho anh ấy." Minh Châu đưa giỏ đồ lên cho Tuấn Khải xem.

"Ai vậy anh hai?" Vương Nguyên hỏi.

"Bạn con à?" Bà Vương cũng ngằm đánh giá trước mắt.

"Đây là bạn con khi còn học chung bên Mỹ, Minh Châu. Còn đây là mẹ tớ và em trai tớ." Tuấn Khải bây giờ mới giới thiệu.

Minh Châu cúi đầu chào, rồi lại xin phép ra về. Cả ba người cũng vào phòng bệnh của cậu, mặt cậu đỏ ửng, có lẽ đã bị cảm chăng?

Bà Vương vươn tay sờ trán cậu rồi bà nhanh tay mà rút ra, trời ơi! Nóng quá.

Nhấn chuông một lúc thì bác sĩ cũng đến, xem xét tình trạng của cậu, bác sĩ nói chỉ là cảm mạo bình thường, không cần quá lo lắng.

Tuấn Khải mở cửa, chuẩn bị quay về nhà, nhìn thấy thân ảnh nhỏ cứ loay hoay nhìn tới nhìn lui, anh bước đến: "Cậu vào bệnh viện đi dạo hả?"

"Không có. Tớ tìm hoài mà chả thấy ai. Anh hai tớ cũng biến mất tiêu." Minh Châu xấu hổ cúi đầu.

"Tớ dẫn cậu đi." Tuấn Khải nắm tay Minh Châu kéo đi.

"Phòng nghĩ bác sĩ khoa gì?" Tuấn Khải quay lại hỏi cô, cô cơ hồ quên mất khoa của anh hai.

Suy nghĩ đắng đo một lúc, liền cắn môi, lắc đầu: "Tớ quên rồi."

Tuấn Khải búng trán cô một cái, vậy mà cũng quên. Tuấn Khải đứng lại, hỏi cô: "Gọi điện thoại hỏi anh ấy đi."

"Ờ há! Tớ mới nhớ luôn." Minh Châu cười cười lấy điện thoại, trong khi Tuấn Khải thì buồn cười đến phải nhếch môi.

"Alô? Anh hai hả? ... Anh ở đâu? Ờ... Em biết rồi! Khoa ngoại thần kinh đúng không? Ờ... Hiểu rồi. Tới liền mà." Minh Châu tắt máy.

"Tớ tự được." Minh Châu lên tiếng, cô chuẩn bị rời đi thì Tuấn Khải kéo lại: "Cậu mà đi hả? Mất tích luôn."

Cả hai cùng nhau bước đi đến khoa ngoại thần kinh. Quay lại với Thiên Tỉ, trong cơn đau mãnh liệt ở đầu và cổ họng. Cậu cố ngồi dậy, nhìn thấy bà Vương đã ngủ, Vương Nguyên thì chỉ ngồi ngắm trăng.

"Tỉnh rồi à?" Vương Nguyên quay sang nhìn cậu.

"N-ư-ớ-c" Thiên Tỉ lên tiếng, đứt quãng khó thành lời.

"Uống nước đúng không? Tôi đâu phải osin của cậu? Tự mình rót đi." Vương Nguyên cứ vậy đứng yên nhìn cậu.

Thiên Tỉ cúi người, rót ly nước, uống một ngụm. Lại bình thản mà rơi nước mắt, Vương Nguyên sợ điếng người: "Nè! Tôi có làm gì cậu mà cậu khóc? Đừng có giở trò với tôi nha."

'Cạch'

Nhìn thấy cảnh Vương Nguyên vỗ cho Thiên Tỉ nín khóc, Tuấn Khải chợt thấy buồn cười.

"Chuyện gì vậy?" Tuấn Khải bình thản đi tới.

"Em không biết a~. Cậu ta tự nhiên khóc lên kìa." Vương Nguyên hiện lên bộ mặt đáng thương.

Thiên Tỉ khóc một lúc cũng tự nín khóc, ngồi im một luc lâu, lại mỉm cười một cái, hai anh em họ Vương nhìn cậu mà cứ ngỡ cậu điên rồi.

Tuấn Khải nhìn theo ánh mắt của cậu, cậu chỉ nhìn bầu trời thôi mà: "Có gì đâu mà cậu nhìn ghê vậy?"

"Mất rồi. Tôi không hiểu mẹ tôi xem tôi là cái gì? Nợ? Ừ! Có lẽ vậy..  nhưng mà tôi không muốn như vậy. Rất khó chịu. Tôi mướn cùng với mẹ qua Mỹ." Thiên Tỉ nói xong vẫn im lặng.

"Cậu không muốn ở nhà tôi, ai đâu ép?" Vương Nguyên khó chịu nhíu mày, cậu nói vậy là có ý gì?

"...... Chẳng qua.. cậu muốn thấu cái gì đó lần cuồi à?" Tuấn Khải đột nhiên thốt lên, cảm giác của cậu anh từng trãi qua, anh hiểu thấu, nó khó chịu, nó bi ai đến mức nào.

"Không biết. Có thể cũng chẳng thể thấy. Cũng như.. mãi mãi cũng không thấy được." Thiên Tỉ bước chân trần, nhìn ánh trăng sau đó lại cười. Nước mắt gì đó cũng chảy ra, đôi mắt mờ ảo nhìn thứ hư vô trước mặt, đau thương gì đó cứ bỏ đi, không cam tâm muốn ở lại nhưng.. biết làm sao?

Dù sao ba cậu cũng là chữa bệnh, có thể sẽ quay lại với cậu. Có gì mà đắng đo, có gì mà lo âu.

Mặc kệ đi, tới đâu thì tới. Hiện tại cậu sống tốt là được rồi. Phải không?

"Có muốn ăn gì hay không?" Vương Nguyên đột nhiên quan tâm hỏi.

Thiên Tỉ lắc đầu, đôi mắt màu hổ phách khép lại, ngủ thôi. Chuyện sau này, cậu... không quan tâm nữa.

[Hết chương 5]

Ưm... Đã bạn MinhchauKTs2128 xuất hiện rồi nha.

Sẵn tớ nói , tớ muốn các bạn vào fic : Không cần phải suy nghĩ nhiều, với lại tớ lười tạo hình nhân vật cứ theo mấy bạn viết.

Nếu không hài lòng thì nói mình, mình đổi vai khác, trong vòng 24 tiếng nha. Chứ lâu hơn mình không đổi đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro