Chương 6: Trùng Khánh hay Mỹ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bầu trời trên cao phủ những đám mây trắng muốt tuyệt đẹp, Thiên Tỉ thoáng mỉm cười, tâm trạng trầm xuống rất nhiều nhưng môi vẫn nhếch lên. Cậu biết cậu đang lựa chọn.

Ai mà chả có quyền tự do lựa chọn nhưng mà cậu không có. Cậu không biết người lớn nghĩ gì và muốn tốt cho cậu thế nào nhưng cậu chỉ thấy mệt mõi và đau đớn thay.

Thiên Tỉ ngồi ở trên xe, im lặng dựa đầu vào cửa kính. Vương Nguyên ngồi ở ghế phó lái quay xuống: "Nhìn cậu cứ như sắp chết tới nơi."

"Sao con nói kỳ vậy?" Bà Vương quay sang nhắc nhở.

"Em ấy nói đúng mà mẹ, nhìn cứ xác ma di động." Tuấn Khải lên tiếng, lại liếc mắt sang nhìn cậu.

"Hai cái đứa này. Nói vậy Thiên Tỉ buồn thì sao? Thiên Tỉ! Con đừng để ý đến hai đứa nó." Bà Vương vừa mắng Vương Nguyên và Tuấn Khải xong liền nói với cậu.

"......" Thiên Tỉ cũng chỉ gật đầu lấy lệ, cậu không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện không thú vị này.

Về đến nhà họ Vương, cậu định đi lên phòng thì Tuấn Khải ngăn lại: "Không được lên."

"Bà năm! Đổi phòng. Lên dọn dẹp cái gì liên quan đến cậu ta, đổi qua phòng khác. Từ nay tôi mà thấy ai vào phòng đó, tôi đuổi khỏi nhà này." Tuấn Khải lạnh lùng nói rồi đi lên phòng của mình.

Bà Vương cũng chẳng nói lời nào mà gật đầu bảo bà năm làm theo lời anh. Vương Nguyên nhướng mày, môi cong lên một đường tuyệt đẹp: "Tiêu rồi! Cậu - bị - anh - tôi - ghét - rồi!"

Thiên Tỉ khó hiểu nhưng cậu không hỏi. Điều cậu quan tâm hiện tại là mẹ cậu đã mua vé máy bay sang Mỹ chưa? Nếu chưa cậu cũng sẽ mua một vé đi qua đó.

"Cậu lên phòng đi." Cậu bước lên từng bậc thang, nhìn căn phòng ban đầu bị khóa chặt, đừng nói với cậu là bạn gái cũ đã từng ở nên không muốn ai vào, hoặc là có ký ức đau thương, kỹ niệm chôn giấu gì đó mà không cho vào.

Mà thôi đi, cậu cũng không muốn tranh chấp hơn thua. Phòng nào chả ở được, làm mình làm mẫy để được cái gì đâu chứ.

Hai cậu chủ nhà này cũng buồn cười, người thì lạnh lùng mà nói chuyện vô duyên, còn một người thì cứ cười miệt mài và nói mấy câu đầu không ra, cuối cũng chẳng thấy. Đúng là gia môn bất hạnh mà.

Bước qua cánh cửa gỗ, Thiên Tỉ ngã mình xuống chiếc giường êm ái, mái tóc lòa xòa rối loạn, cậu vươn tay vuốt lên: "Mình nên làm gì đây."

Hỏi một câu không có người trả lời, Thiên Tỉ nhắm đôi mắt, thả lỏng thân người rồi lại bật ngồi dậy: "Được rồi! Vận may của mình nhờ vào cái này vậy."

Thiên Tỉ lấy một đồng xu, nếu mặt hình thì cậu sẽ đi Mỹ, mặt số thì cứ ở lại đây. Mong là hình.

Thiên Tỉ để đồng xu lên ngón tay cái, nhìn thoáng một cái rồi búng lên. Đồng xu xoay xoay tròn trên không rồi lại ngay chóc rớt vào tay cậu.

Cậu lấy tay che lại, tim bất giác đập thình thịch, hồi hộp làm cậu hít sâu một hơi, nhắm mắt, buông tay ra.

Cậu mỉm cười.. thật đúng ý. Là hình, chính là hình. Cậu sẽ ở Mỹ, sẽ gặp được ba, sẽ đi cùng với mẹ. Thật quá hạnh phúc.

Thiên Tỉ đi ra ban công, theo như tính toán thì chắc ăn bà Vương sẽ không cho cậu đi. Cậu đành đi bằng cách này vậy, lấy chăn bông buộc vào thành lang cang, cậu theo đường dây đó mà đi xuống, cậu vụt vali xuống đám cỏ đằng xa.

Khi đã thành công xuống dưới vườn hoa, cậu lẻn ra khỏi nhà. Lục tung quần áo, cậu lấy ít tiền gọi taxi trở về nhà.

"Mẹ! Mẹ!" Thiên Tỉ vừa xuống xe đã gọi mẹ mình, mặt cậu đầy hớn hở.

"Thiên Tỉ?" Mẹ cậu chạy ra, bà nhíu chặt mày, thở dài.

"Mẹ không thích con về sao?" Thiên Tỉ hỏi, xa nhau có bao lâu mà mẹ cậu lại nhìn cậu với ánh mắt đó chứ.

"Con biết rồi đúng không? Con có bao giờ cãi mẹ mà quay về đâu?" Mẹ cậu và cậu cùng đi vào nhà, Thiên Tỉ liền nắm tay bà, mắt đỏ ửng lên:

"Con muốn đi Mỹ, con muốn ở cùng với mẹ. Có thêm con, có khi ba sẽ khỏe hơn."

"Con ở nhà đi. Mẹ không cho con đi đâu." Mẹ cậu liền từ chối.

"Tại sao? Con là con của ba mẹ, ba bị bệnh con qua đó thăm không được à?" Thiên Tỉ khích động.

"Con thì biết cái gì? Mẹ qua đó, lo cho ba con còn không xong ai lo cho con?" Mẹ cậu lớn tiếng nói.

"Con tự lo cho mình được." Thiên Tỉ đứng lên nói.

"Nhưng mẹ không an tâm." Mẹ cậu nói xong, cả không gian im ắng. Đúng vậy, lo cho người bệnh đã bệnh, còn lo thêm cậu nữa thì bà làm sao chịu nổi.

Cậu chính là cố chấp không hiểu tình hình nguy cấp hiện tại. Cậu cứ nghĩ muốn nhìn thấy ba mình nhưng cậu lại không suy xét tình hình trước mắt, cái gì cũng có đau thương, cái gì không phải mình muốn là được.

Cậu lựa chọn được thì sao? Cái kết vẫn chẳng có gì thay đổi.

Cậu kéo vali ra khỏi nhà: "Con sẽ ở lại. Mong ba và mẹ sớm quay lại."

"Thiên Tỉ! Mẹ yêu con." Mẹ cậu vừa khóc vừa ôm lấy cậu, chia ly nào mà chả có nước mắt, hạnh phúc nào cũng sẽ có bất hạnh.

Thiên Tỉ chỉ còn có cách là nhìn vào hiện tại, chấp nhận cái kết vốn có. Đôi khi cố gắng cũng chỉ là cố gắng, chẳng giúp ích gì cả.

"Con cũng yêu mẹ."

Cái ôm này, không biết bao giờ được cảm nhận lại.

Bóng lưng cậu rời đi, cô độc trên đoạn đường dài cùng chiếc vali nhỏ, bóng đổ dài trên đường. Mẹ cậu cố kiềm chế cảm xúc để không kéo cậu lại.

Gia đình cậu.. cách xa cậu rồi!

[Hết chương 6]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro