Chap 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dường như ánh mắt của Phác Xán Liệt không có ý định rời khỏi người Bạch Hiền. Hắn ta cứ đứng trân trân nhìn Bạch Hiền làm cho hai má Bạch Hiền đỏ bừng như quả cà chua chín mọng. Từ trước tới giờ hắn chưa bao giờ nhìn thấy người con trai nào xinh đẹp như vậy làm một tên trai thẳng không thể thẳng hơn như hắn có chút dao động.

_ Này, Phác Xán Liệt cậu định nhìn em ấy tới bao giờ? Cậu ấy là em trai tôi đó, cậu không thấy em ấy bị cậu nhìn cho đỏ hết mặt mày rồi sao?

_ A, hì hì xin lỗi. Mà em cậu tên gì vậy?

_ Tên Bạch Hiền, không lẽ cậu thích em ấy!

Câu hỏi của Ngô Phàm chọt ngay chỗ hiểm của Phác Xán Liệt làm hắn có chút chột dạ liền chối bay chối biến.

_ Không, không, không, nố nô nồ! Tôi chỉ là hỏi cho biết thôi!

Bạch Hiền cứ thấy hắn lúc nào cũng cười rất tươi, xem ra hắn ta có một cuộc sống rất vui nhỉ! Không như cậu mỗi ngày sống trong sự cãi vã, ganh tị của đàn bà với nhau làm cho cậu trở nên vô tình hẳn.

Cứ nói chuyện qua lại, Ngô Phàm bảo có chuyện phải đi một lát rồi kéo Hoàng Tử Thao đi mất dạng bỏ Bạch Hiền ngồi bơ vơ với tên nhiều răng Phác Xán Liệt.

_ Cậu và Ngô Phàm là anh em ruột sao?

_ Không tôi chỉ là con riêng của vợ bé của ba anh ấy thôi, chẳng qua anh ấy tốt bụng nên mới chấp nhận đứa em không cùng máu mủ này.

Nói cũng lạ thật việc gì cậu phải kể lể chuyện gia đình mình với hắn chứ, bản thân là con riêng, là một đứa dư thừa trong một gia đình giàu có thì có gì đáng tự hào mà đem ra nói chứ. Bạch Hiền cũng chẳng hiểu bản thân mình đang nghĩ cái gì nữa.

_ Xem ra cậu sống cũng chẳng thoải mái gì.

Bạch Hiền cười mà cũng chẳng biết sao lại cười nhưng đơn giản thì thích là cười, giống Phác Xán Liệt đó lúc nào cũng cười tươi như vậy làm Bạch Hiền có chút ganh tị.

_ Nhưng ít ra cậu còn có người mẹ, người anh của mình yêu thương. Còn tôi thì chẳng có ai.

Cầm ly rượu trên tay, Phác Xán Liệt nốc cạn không còn một giọt, cứ như thế hắn uống một lần hết nửa chai. Thấy hắn không có dấu hiệu ngừng lại cậu liền ngăn hắn.

_ Uống nữa anh sẽ say đó.

_ Nếu say chẳng phải tốt hơn sao?

_ Anh say thì ai đưa anh về chứ?

Phác Xán Liệt gạt tay Bạch Hiền ra tiếp tục uống hết một chai rượu, rồi hai chai, ba chai, bốn chai. Bạch Hiền cứ nhìn hắn uống như vậy cho tới khi hắn say.

Phác Xán Liệt uống say như chết nằm một đống trên ghế, cậu không biết nên làm như thế nào. Đưa hắn về nhưng cậu chẳng biết nhà hắn ở đâu cả mà bỏ ở đây cũng không được. Mà hai người kia rủ nhau đi hú hí chẳng thấy mặt mũi đâu, thật là vô trách nhiệm mà.

Sau một hồi đắn đo suy nghĩ, Bạch Hiền quyết định thuê khách sạn rồi quăng hắn ở đó cho nhanh. Bạch Hiền đỡ Phác Xán Liệt ra khỏi quán bar xập xình, hắn thật sự rất nặng làm cho vai cậu nó như muốn gãy vậy.

Khó khăn lắm mới lôi cái tên say xỉn này tới một khách sạn gần đó. Bạch Hiền tới quày tiếp tân gõ gõ vài cái, cô gái kia đang loay hoay gì đó nghe tiếng gõ liền quay lại.

_ Cho tôi một phòng đơn.

Cô gái tiếp tân kia không trả lời thay vào đó là ánh mắt cứ dán vào khuôn mặt đáng yêu của Bạch Hiền. Thấy cô ta không trả lời, Bạch Hiền cảm thấy khó chịu nheo mắt nhìn lại cô ta.

_ Này, cô có nghe tôi nói gì không?

_ A, x...xin lỗi anh muốn thuê phòng nào ạ?

_ Cho tôi một phòng đơn.

_ Mời anh lên lầu hai phòng 614, anh có cần gì không ạ?

_ Không.

Đáp lại một câu cộc lốc cậu liền lôi Phác Xán Liệt lên phòng. Cô tiếp tân kia vẫn cứ dán mắt vào Bạch Hiền, cô ta chưa từng thấy người con trai nào đẹp trai tới như vậy! (Au: Mê trai vừa thôi má!! Hoa có chậu rồi nhá :v)

Quăng Phác Xán Liệt xuống chiếc giường êm ái, Bạch Hiền thấy mình như trút được gánh nặng. Cậu dựa vào tường thở hổn hển. Thật là! Sao lại tự rước phiền phức cho bản thân như vậy nữa.

Cúi xuống đắp lại chăn cho Phác Xán Liệt, Bạch Hiền toan bỏ đi, tay liền bị ai đó níu lại rồi bị kéo xuống. Bạch Hiền mất đà ngã ngào lên ngực Phác Xán Liệt, cậu có thể cảm nhận được nhịp tim đang đập một cách êm tai trong lồng ngực hắn. Bạch Hiền chẳng hiểu sao mình lại thích nghe tiếng đập của tim hắn nữa, nghe thật hay! Cứ như vậy Bạch Hiền cứ nằm trên người hắn một cách ngoan ngoãn như mèo con vậy.

Phác Xán Liệt ôm lấy Bạch Hiền rồi đè cậu xuống chiếc giường êm ái, mặt hắn và cậu rất gần, khoảng cách dường như bằng số 0. Bạch Hiền hoảng hốt đẩy Phác Xán Liệt ra nhưng lại bị hắn tóm lại trấn áp lên đỉnh đầu.

_ Anh bị điên sao? Mau buông tôi ra, anh không buông là tôi hét lên đó.

Hắn không phản ứng gì hết chỉ có cậu là cứ giãy dụa liên tục dưới thân hắn. Chẳng qua mới gặp hắn có một lần mà hắn lại đối xử như vậy với cậu rồi với lại cậu không phải là đồng tính luyến ái, cậu là trai thẳng đàng hoàng sao có thể bị một tên đàn ông cưỡng bức chứ.

_ Anh có nghe tôi nói gì không? Mau buông tôi ra, tôi không phải... ưm ưm

Câu nói chưa kịp nói hết liền bị nụ hôn của Phác Xán Liệt nhấn chìm, đôi môi ấm nóng, ướt át của hắn đang chà xát hai cánh hồng của Bạch Hiền. Phác Xán Liệt liếm nhẹ bờ môi nóng bỏng của Bạch Hiền. Cơn lửa dục vọng trong hắn đang bị Bạch Hiền làm cho bùng cháy dữ dội.

Không khí của Bạch Hiền bị Phác Xán Liệt cướp hết làm cho cậu vô cùng khó thở, há miệng đớp lấy chút không khí ít ỏi. Nhân cơ hội đó hắn liền luồn chiếc lưỡi của mình vào miệng Bạch Hiền, chiếc lưỡi của hắn cứ thăm dò trong khoang miệng cậu rồi mút lấy lưỡi cậu ra sức chà xát. Tiếng nút lưỡi vang vọng khắp căn phòng làm cho không khí trở nên đầy ám muội.

Bạch Hiền cứ giãy đạp lung tung, tay bị hắn kẹp lại đau rát, nước mắt cậu chực trào ra thấm ướt cả ga giường.

_ Xin anh, xin anh tha cho tôi đi.

Nhìn thấy nước mắt của Bạch Hiền hắn có chút xót xa, lần đầu tiên gặp Bạch Hiền hắn biết là mình đã yêu cậu cho dù bản thân có là trai thẳng đi chăng nữa. Còn việc say rượu này chỉ là hắn tạo dựng lên thôi. Tính chiếm hữu của Phác Xán Liệt cực cao, hắn muốn nụ hôn đầu của Bạch Hiền phải là của hắn, lần đầu tiên của Bạch Hiền cũng phải là của hắn và cả trái tim của Biện Bạch Hiền cũng phải thuộc về Phác Xán Liệt này. Trái tim Bạch Hiền từ từ hắn sẽ cướp mất, còn việc bây giờ chính là phải làm tình cùng Bạch Hiền để biến cậu thành người của hắn.

_ Xin anh mau thả tôi ra, t...tôi không phải đồng tính luyến ái, anh...

Hắn một lần nữa nhấn cậu vào nụ hôn đầy dục vọng của mình. Dường như Bạch Hiền sắp không thể thở nữa hắn mới luyến tiếc rời đôi môi căng mọng của cậu.

_ Em sẽ là của tôi! Tối nay em sẽ là người của Phác Xán Liệt này.

Au đã trở lại sau một thời gian bận tối mặt ùi nè, au rất cố gắng up chap mới cho m.n đọc rồi mặc dù có hơi trễ. Có ai quên con Au này ko z? Đừng bỏ rơi Au, Au buồn là Au ra sông nhảy lầu à :((((((

Chap sau có H này, sở thích của Au là cắt ngay khúc H làm vậy cho nó hấp dẫn :v

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro