Chap 45 (Hoàn)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đèn phòng cấp cứu đã tắt, bác sĩ bước ra.

_ Ai là người nhà bệnh nhân?

_ Con tôi sao rồi bác sĩ?

_ Viên đạn trúng chân đã được lấy ra, tuy nhiên do bị đuối nước khá lâu nên giờ vẫn còn hôn mê, không đe dọa gì tới tính mạng. Người nhà có thể vào thăm sau khi bệnh nhân được đưa về phòng bệnh.

Ngô Diệc Phàm như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần cậu còn sống là được, chỉ cần như vậy là hắn hạnh phúc rồi.

Nhìn cậu nằm bất động trên giường hắn cảm thấy mình thật quá vô dụng rồi. Làm một người chồng mà ngay cả vợ mình mà cũng chẳng bảo vệ được, để cậu phải đụng độ với tử thần đến những hai lần. Có phải ở bên cạnh hắn là cậu sẽ gặp nguy hiểm không, nếu vậy hắn có nên rời xa cậu để cậu có một cuộc sống bình yên? 

Nghĩ đến việc rời xa Hoàng Tử Thao là Ngô Diệc Phàm lại thấy đau lòng, tình yêu giữa hắn và cậu cứ như vậy mà kết thúc sao? Bên nhau chưa được bao lâu lại phải rời xa, có phải giữa cậu và hắn được định là vô duyên?

Lúc Hoàng Tử Thao tỉnh dậy thì đã là ngày hôm sau, bên cạnh cậu chỉ có mỗi mẹ thôi. Bà đang nằm gục trên giường cậu, chưa bao giờ cậu thấy thương mẹ mình như bây giờ. Chỉ vì cậu mà bà đã phải chịu nhiều vất vả khiến cho bản thân già đi mấy tuổi, là phụ nữ chẳng phải rất để ý đến tuổi tác sao.

Bà bỗng thức dậy, vui mừng nhìn Hoàng Tử Thao đã tỉnh, trong mắt không giấu được chút xót xa mà nhìn cậu.

_ Con chịu khổ nhiều rồi, từ nay về sau mẹ sẽ dùng cả tính mạng để bảo vệ con, không cho bất cứ ai gây nguy hiểm cho con.

_ Mẹ! Mẹ đừng nói như vậy. Mẹ càng nói con sẽ càng cảm thấy có lỗi. Vì con mà mẹ phải khổ tâm nhiều rồi, con chỉ làm khổ mẹ thôi.

_ Đừng, con đừng nói nữa ha! Để mẹ kiếm bác sĩ khám lại cho con.

Ngô Diệc Phàm hắn không tới sao? Cậu có nên kết thúc tình cảm này? Vì hắn mà cậu chịu nhiều đau khổ như vậy thì có đáng? Nhưng cậu với hắn đã kết hôn đã là vợ chồng rồi thì liệu có nên cùng hắn viết ra một trang mới cho tình yêu của hai người. Cậu vẫn còn yêu hắn nhiều lắm, giờ đã khôi phục trí nhớ chỉ khiến cho cậu càng yêu hắn hơn không hề căm ghét. Có phải cậu quá mù quáng không? Bị như vậy mà còn yêu hắn, thật là quá mù quáng rồi.

Sau khi kiểm tra tình trạng sức khỏe xong Hoàng Tử Thao liền hỏi Ngô Diệc Phàm ở đâu, mẹ cậu nhìn cậu khó chịu.

_ Con còn chưa chịu từ bỏ cậu ta sao? Con chịu nhiều uất ức, đau khổ như vậy mà còn yêu hắn sao? Con rốt cuộc mù quáng tới đâu vậy? 

_ Mẹ anh ấy là chồng con, không yêu anh ấy thì con còn yêu ai?

Bà nhìn cậu đầy ngạc nhiên không thốt nên lời, môi cứ mấp mấy muốn nói nhưng lại không dám nói.

_ Đúng vậy con hồi phục trí nhớ rồi! Mẹ định giấu con tới bao giờ?

_ Nó giờ đã đi rồi, nó đã ra nước ngoài rồi. Con cũng nên từ bỏ đi.

Hoàng Tử Thao cứ tưởng như mình nghe lầm, làm sao có chuyện hắn từ bỏ cậu chứ? Hắn vì sao lại từ bỏ tình cảm giữa hai người chứ. Nước mặt cậu lại rơi, vì sao hắn cứ để cậu phải khóc vì hắn nhiều như vậy?

Không được! Chỉ khi có sự cho phép của cậu hắn mới có quyền rời xa cậu nếu không thì cả đời này hắn đừng mong thoát khỏi cậu. Hắn phải dùng cả đời này để chuộc tội với những tổn thất mà hắn gây ra cho cậu.

**************

Ngô Diệc Phàm cứ như người chết vậy, gương mặt lạnh tanh đôi mắt vô hồn bước đi khiến cả công ty ai cũng khiếp sợ. Giờ hắn chuyển công tác sang chi nhánh bên Mỹ, nhưng khi bước chân tới đây hắn chưa bao giờ nở một nụ cười. Dùng gương mặt dọa người đó mà làm việc làm cho trên dưới công ty luôn trong tâm trạng thấp thỏm mỗi khi gặp hắn.

Nguyên nhân thì quá rõ ràng rồi, Ngô Diệc Phàm đang trong trạng thái khủng hoảng tinh thần, trong đầu hắn chỉ có hình bóng của Hoàng Tử Thao không thì là công việc. Chỉ cần ai làm hắn khó chịu thì lập tức bị mắng không còn mặt mũi để mà nhặt về.

Công ty dạo này đang chuẩn bị công tác tuyển trợ lý cho Ngô Diệc Phàm, vì sao phải tuyển ư? Vì chẳng ai dám làm trợ lý cho hắn cả dù phúc lợi cao ngất ngưởng cũng chẳng ai dám bén mảng ngồi vào vị trí đó.

Thí sinh đăng ký rất đông, nhưng qua vài vòng sơ tuyển tìm được năm gương mặt tiêu biểu. Vòng cuối này Ngô Diệc Phàm trực tiếp tới tham gia. Vẫn thần thái đó, vẫn gương mặt đó làm cho năm thí sinh kia từ bên ngoài nhìn vào cũng làm họ run rẩy sợ hãi.

_ Này gương mặt đó làm tôi cảm thấy hơi ám ảnh đó.

_ Còn gì nữa! Tuy đẹp trai thật nhưng có cần thiết mang gương mặt đó không? Đúng là hù người khác sợ chết khiếp mà.

_ Sợ như vậy thì làm thư ký làm gì nữa? Hay mấy người về, người ta là giám đốc thì phải có uy nghi của giám đốc chứ.

_ Cậu mạnh miệng thật, lúc vào phỏng vấn rồi thì đừng có mà bị dọa cho phát khóc đó.

_ Đúng đó.

Cả năm người đều được gọi vào cùng một lúc, phòng này khác rất nhiều so với mấy phòng trước, rộng hơn lại còn thoáng mát nữa. Nhưng có vẻ bị ai kia làm cho lạnh thêm vài phần. Hắn ta lúc này có hơi cả kinh nhìn về các thí sinh. Có khi nào hắn gặp ma không? Sao lại cả kinh như vậy chứ?

Qua vài câu trả lời của cả năm thí sinh, rốt cuộc đã có kết quả, cả năm hồi hộp chờ đợi kết quả, ai nấy đều lo lắng nghe ngóng.

Một vị giám khảo nữ đứng lên thông báo kết quả.

_ Người thắng cuộc được chọn vào vị trí trợ lý giám đốc lần này là Hoàng Tử Thao!

Ha! Cậu được chọn rồi, không uổng công một thời học hành chăm chỉ.

_ Tôi không muốn cậu ta làm trợ lý!

Ngô Diệc Phàm lúng túng phản bác, cả năm thí sinh nhìn hắn chằm chằm còn mấy vị giám khảo kia nhìn Hoàng Tử Thao thương xót như muốn nói "giám đốc đã lên tiếng như vậy rồi thì cậu đừng mơ có được công việc này."

_ Cho tôi một lý do đi! Vì sao tôi lại không được làm trợ lý cho anh?

_ Tôi...tôi...

Mấy giám khảo kia hết cả kinh nhìn cậu rồi lại cả kinh nhìn hắn, lần đầu tiên có người làm cho tên ác ma này nói lắp lại còn làm hắn lúng túng nữa. Có khi nào nước Mỹ ngày mai sẽ có bão to không?

Ngô Diệc Phàm đứng lên kéo cậu ra ngoài, cả phòng một phen sóng gió.

Bị kéo đến nơi vắng vẻ, Ngô Diệc Phàm buông cậu ra.

_ Em sao lại tới đây? Anh sẽ lập tức đặt vé máy bay cho em về.

Chiếc điện thoại trên tay hắn bị cậu giành lấy vứt thật mạnh vào tường liền tan nát.

_ Anh nghĩ tôi rảnh lắm sao? Anh là chồng tôi mà không có ở bên tôi thì làm sao tôi kiểm soát anh được. Có phải anh có ý định ngoại tình với người khác không? Nếu không sao lại bỏ tôi một mình ở Hàn Quốc chứ? Tôi nói cho anh biết tôi sẽ không để anh đạt được ước muốn đâu, cả đời anh định là sẽ bị tôi trói buộc lại. Vì vậy mà ngoan ngoãn một chút đi nếu không tôi sẽ làm lớn chuyện ra nói cho mọi người biết anh là chồng tôi để anh mất hết thể diện.

_ Em nói đi! Em nói cho cả công ty biết đi, anh dù sao cũng không muốn che dấu người khác làm gì. Nói cho mọi người công ty biết em là vợ anh để mọi người biết bây giờ anh hạnh phúc biết nhường nào.

Ngô Diệc Phàm điên cuồng mút lấy đôi môi cậu, bao nhiêu thương nhớ bao nhiêu yêu thương bao nhiêu mong chờ bao nhiêu hạnh phúc cứ như vậy mà đem trút hết vào nụ hôn nồng nhiệt kia. Làm sao biết được là cậu đã hồi phục trí nhớ, nhớ ra cậu là vợ hắn nhớ ra tình yêu đầy ngăn trở của cả hai.

Việc sau đó thì ai cũng biết rồi, đương nhiên là Hoàng Tử Thao trở thành trợ lý của Ngô Diệc Phàm và tình yêu lại được bắt đầu lại.

_____________________Hoàn _______________

Xong rồi nha, mấy tình yêu thông cảm vì bận việc học quá nên giờ mới hoàn. Cảm ơn các tình yêu đã ủng hộ cho bộ truyện này . 







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro