Drables

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gõ linh tinh, không dài, không có plot.

---

"Gọi tôi đi."

"Hizen."

"Không đúng."

"Tadahiro."

"Một lần nữa."

"Aniki."

"..."

Yêu một thành phố, cũng giống như yêu một kẻ ngốc chân thành. Người ta có thể ghét nó, bảo rằng nó nhàm chán, rằng chả ai muốn sống ở cái nơi này đâu, để rồi khi trở về với cái bụng đói meo, thành phố vẫn rộng lượng bao dung mừng họ quay về với một bữa cơm tối và một tấm nệm êm.

Trên đời này, Hizen chỉ biết đúng một người đơn thuần được như thế.

Người mà anh ta yêu bằng cả linh hồn mình.

Khi ngọn lửa oan nghiệt chôn vùi ký ức, cũng là lúc một nửa sinh mạng của anh ta tan biến. Hizen thừa biết rằng, mối quan hệ này như một tờ giấy bị nhàu nát. Dù cho có cố gắng thế nào cũng không thể trả về nguyên trạng.

"Yuki."

Hizen yêu thành phố này. Thành phố bốn mùa mang hương biển. Nơi có những câu chuyện tình bi thương trở nên bất tử. Nơi mà họ lần đầu hội ngộ. Và cũng là nơi họ tiễn nhau đi.

Có lẽ lý do để yêu một nơi nào đó, chỉ đơn giản là vì nơi ấy có người quan trọng nhất cuộc đời mình.

"Tôi nhớ em."

"Anh định nói thêm bao nhiêu lần nữa đây?"

Cậu con trai có đôi mắt lấp lánh như ánh nến mơ màng nhìn anh. Hizen cứ lặp đi lặp lại câu nói ấy hàng đêm, hàm đêm, như một bản năng vậy. Và cậu ta cũng trả lời anh theo bản năng.

"Bao nhiêu cũng không đủ."

Hizen nhấn chìm cậu ta vào vòng tay mình. Anh đã đánh mất cậu ta một lần rồi. Sẽ không có thêm một lần nào nữa.

"Anh biết gì không?"

"..."

"Em cũng nhớ anh lắm."

Có lẽ, chỉ thế thôi là đủ rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro