Chương 2: Iunctus Mens

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong khi Hermione đi nhanh dọc hành lang, cô không hề hay biết gì về những ánh nhìn khó chịu và tò mò mà cô nhận được từ những học sinh bị cô đẩy ra để đi qua. Sau khi buổi học kết thúc, cô gấp rút chạy ra khỏi lớp Độc dược, cố tránh Harry và Ron, chuồn vào thư viện càng nhanh càng tốt. Cô khá chắc chắn rằng chưa một ai biết được những gì đã xảy ra với Malfoy và cô, và cô hy vọng moi thứ vẫn cứ như thế, ít nhất cho đến khi cô tìm hiểu nhiều hơn về vấn đề này.

Cô bước vào thư viện và thấy nó hòan tòan trống trải. Bóng bà Pince thấp thóang trên ban công tầng hai, đang phân loại sách ở chỗ Hermione biết là khu sách nghiên cứu về Muggle. Cẩn thận không để bị nhìn thấy vì không muốn có câu hỏi rầy rà nào, Hermione chuồn nhanh về phía chồng sách cao chót vót ở phía góc xa bên trái, nơi có lần cô phát hiện ra một vài cuốn sách về tai nạn phép thuật, sự trùng hợp và bí ẩn. Khi đến nơi, cô nhanh chóng tìm thấy một ứng viên tiềm năng: Phép thuật không chủ tâm : Hướng dẫn về tác dụng phụ phép thuật. Cô ngồi xuống một bàn gần đó và lật cuốn sách to đến phần mục lục. Trong một chương có tựa đề “Những thứ không ai cho bạn biết về tình dược và những  cảm xúc thuật khác,” một bài viết dài được dành riêng cho Partis Sensus và tác dụng phụ của nó, được tác giả gọi là tác dụng Iunctus Mens.

Hermione điên cuồng lật những trang sách để tìm chính xác đọan đó. Một lọn tóc trốn thoát khỏi búi tóc lộn xộn, cô gạt nó ra sau tai một cách thiếu kiên nhẫn. Cô kêu lên một tiếng nhỏ đầy chiến thắng khi tìm thấy thứ mình cần. Một vài đoạn đầu nói về lịch sử của Partis Sensus, nhưng Hermione đã học được nhiều hơn từ sách giáo khoa so với những gì các tác giả kia viết, vì vậy cô bỏ qua cho đến khi tìm thấy phần đề cập đến cái tác dụng phụ đã tàn phá cuộc sống của cô. Ánh mắt lướt nhanh trên các dòng chữ, và trái tim thắt chặt với mỗi từ cô đọc.

Sự tồn tại và tác dụng của thuốc được biết đến rộng rãi trong cộng đồng phù thủy, nhưng Iunctus Mens là tác dụng phụ chưa được nghiên cứu và vẫn ít người biết đến. Trường hợp được báo cáo đầu tiên của hiện tượng này là vào năm 1945, khi Hilda Green, một thầy thuốc trẻ ở Anh, hỏang hốt trình bày với thầy thuốc cố vấn rằng cô đã bị nguyền rủa bởi một thầy thuốc trẻ khác người mà cô đang cạnh tranh. Khi đã bình tĩnh lại, cô giải thích cô tin mình đã bị đặt dưới một lời nguyền buộc cô phải trải qua những điều khủng khiếp tàn phá tinh thần của một bệnh nhân cô đang  điều trị. Cô cũng tin rằng dù đó là lọai ma thuật hắc ám gì thì nó cũng có ảnh hưởng đến lọai dược Partis Sensus mà  cô đang sử dụng để điều trị cho bệnh nhân. Liên kết đồng cảm của thuốc thường kéo dài trong một giờ, khi thông báo cho người cố vấn, nữ thầy thuốc trẻ đã bị dày vò bởi nỗi đau của bệnh nhân trong gần hai ngày.

Vào thời điểm đó, không ai nghĩ những gì mà thầy thuốc trẻ trải qua có liên quan tới Partis Sensus, và mãi cho đến năm 1953, khi một sự cố tương tự xảy ra với cô Sandrine DuBois, thầy thuốc ở  một bệnh viện phép thuật ở Pháp, mối liên hệ mới được thiết lập . Cả hai người phụ nữ được phỏng vấn kĩ bởi dựợc gia nổi tiếng Cractacus Hopper. Ông thấy những gì họ trải qua giống nhau một cách đáng ngạc nhiên, củng cố giả thuyết rằng hai trường hợp này có liên quan và khả năng lớn là món dược Partis Sensus đã có vấn đề.

Trong khi những cuộc phỏng vấn đang được tiến hành, một trường hợp ngẫu nhiên của tác dụng phụ này lại được phát hiện bởi hai sinh viên người Mỹ điều chế món thuốc cho bài tập trong lớp. Trong cùng khỏang thời gian ấy, Hopper tìm một số cặp tình nguyện cố gắng tạo lại tác dụng phụ đó. Hai trong số các cặp đã thành công, và Hopper xem ghi chép cẩn thận của họ về vấn đề này như nguồn thông tin hữu ích nhất.

Nghiên cứu của Hopper đã khiến ông trở thành người duy nhất được coi là chuyên gia trong vấn đề này. Ông biên soạn một danh sách về các điều kiện cần phải có để Iunctus Mens  xảy ra:

1. Các dược liệu cần được đo thật chính xác và rất khó để làm hai phiên bản giống nhau nên mỗi một đợt thuốc là độc nhất vô nhị, tất cả phải có tỉ lệ chính xác với sai số không quá . 001 phần trăm.

2. Những người uống thuốc phải có một kết nối cá nhân sâu sắc. Thông thường, kết nối này là tình yêu từ hai phía. Chỉ có hai trường hợp ngoại lệ từng được báo cáo: đầu tiên là của một trong những đội tình nguyện của Cractacus Hopper,một người là người được ông đỡ đầu còn người kia là trợ lý nghiên cứu, bị kết nối bởi một sự căm ghét lẫn nhau,lần ngọai lệ thứ hai diễn ra tại Prague vào năm 1971, một cặp sinh đôi khác trứng đã bị chia rẽ lúc mới sinh và không biết gì về mối quan hệ của họ cho đến khi vụ việc xảy ra.

3. Phép thuật của những pháp sư và / hoặc phù thủy liên quan đều phải cực kì mạnh mẽ. Tất cả những người bị ảnh hưởng bởi Iunctus Mens đều có một cuộc sống đầy vinh quang và xuất sắc, với ngoại lệ là trường hợp cô bé năm 1953 người qua đời lúc lên 6. Các dữ liệu thu thập bởi nhóm tình nguyện của Hopper đã khiến ông tin rằng đây không phải là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, năng lực của họ có một phần trách nhiệm trong việc tác dụng phụ xảy ra.

Hopper cũng xây dựng nên định nghĩa chính xác nhất về Iunctus Mens. Hiện tượng này được kích hoạt khi một người nào đó dưới tác động của Partis Sensus có tiếp xúc vật lý với người mà người đó kết nối. Trong tất cả các trường hợp được báo cáo, người khởi đầu kết nối sẽ được đưa vào kí ức của người kia. Ví dụ rõ ràng nhất về kinh nghiệm này là của Elena Greunwald, một bậc thầy Độc dược tại Zwilling Stäbe Akademie Đức, người cùng với chồng bà, là một trong hai đội tình nguyện thành công của Hopper. Sau đây là một đoạn trích từ nhật ký nghiên cứu của bà:

“Đầu tiên, thế giới quay mòng và tôi không thể thở được. Khi tôi thực sự ở bên trong kí ức, tôi vừa là bản thân mình vừa là Jakob, vừa là kẻ xâm lược vừa là một phần của anh. Chỉ có một phần nhỏ còn lại của riêng tôi như là một người quan sát;. chủ yếu tôi là Jakob, cảm giác, suy nghĩ và làm tất cả mọi thứ anh làm, mặc dù tôi không thể kiểm soát hành động của anh. Khi kí ức kết thúc, tôi không hề cảm thấy chóang váng hay khó thở, tôi chỉ đơn giản trở lại như thể tôi chưa bao giờ rời đi.  Khi tôi về cơ thể của mình, không phải là những gì anh làm mà những gì anh cảm thấy là sống động nhất. Những cảm xúc ở lại với tôi cho đến tận nay, khi việc đó xảy ra dường như xa xăm và lâu lắm rồi. “

Những kỷ niệm được sống lại thường là những khoảnh khắc quan trọng nhất và rõ nét nhất của cuộc đời. Thường  đó là những khỏanh khắc bị thương tổn hay đau đớn, tuy nhiên những ký ức vui vẻ cũng có thể chịu ảnh hưởng của tác dụng Iunctus Mens. Sau sự tiếp xúc đầu tiên, cả hai người có thể trải nghiệm những kỷ niệm của nhau. Các trải nghiệm này luôn được kích hoạt bởi sự đụng chạm và thường xảy ra trong giây phút căng thẳng về cảm xúc.

Những người được liên kết bởi Iunctus Mens cũng trải qua các triệu chứng khác bên cạnh hiện tượng khác thường là chia sẻ kí ức. Sự liên kết tạm thời được tạo ra bởi Partis Sensus là vĩnh cửu. Ảnh hưởng của nó cũng được tăng cường, và cực kì mạnh mẽ khi có va chạm về cơ thể.

Trong khi hầu hết những người gặp hiện tượng này ban đầu không hề chào đón hay thậm chí chấp nhận liên kết mới giữa họ, nhưng nó có tác dụng không đổi khi tạo ra một liên kết giữa hai người kéo dài suốt phần đời còn lại. Trong số mười một báo cáo của các trường hợp bị ảnh hưởng bởi Iunctus Mens, sáu trong số bảy cặp nam-nữ cuối cùng đã kết hôn, nếu họ còn độc thân. Bốn cặp còn lại duy trì tình bạn sâu sắc và kéo dài suốt đời.

Cặp duy nhất ngoại lệ cho quy tắc này là người được đỡ đầu nói trên của Cractacus Hopper. Delilah James và Edward Flannigan, cả hai đều hai mươi bốn tuổi khi liên kết của họ được thành lập vào năm 1955, đã là đối thủ của nhau trong thời gian học tại trường Phù Thủy và Ma Thuật Hogwarts. Flannigan chia sẻ trong một cuộc phỏng vấn năm 1974 rằng những trải nghiệm chung giữa họ đã không đủ để vượt qua sự hận thù, vì vậy cô James, người cuối cùng tạo ra một số độc dược và phép thuật hữu ích nhất được sử dụng trong việc chữa bệnh hiện đại, đã bắt đầu tìm hiểu cách cắt đứt mối liên hệ giữa họ.

Flannigan cũng đã đưa ra một lời xác nhận vô căn cứ rằng trong khi cô James đã thất bại trong nỗ lực để hoàn toàn xóa bỏ ảnh hưởng của Iunctus Mens, cô đã tìm thấy một phương pháp cho phép cô ngăn chặn Flannigan nhận thức được cảm xúc của cô. Ông tuyên bố, với sự cay đắng không nhỏ, rằng cô đã không chia sẻ phương pháp của mình với ông ấy. Ông cho rằng cô đã tạo ra một loại thuốc để chống lại các tác dụng phụ, nhưng đây cũng chỉ là phỏng đoán. Thật không may cho các nhà nghiên cứu và cộng đồng phù thủy nói chung, cô James kết hôn vào năm 1959, và sau đó dừng những nghiên cứu của mình và cắt đứt mọi liên lạc với cộng đồng khoa học. Các nhà khoa học cho rằng nhật kí cá nhân của bà, đã mất đi kể từ cái chết của bà vào năm 1991, bao gồm không chỉ ghi chú về những phép thuật chữa bệnh có giá trị mà còn có phương pháp bí mật để ngăn chặn Iunctus Mens. Nó có thể đã bị biến mất mãi mãi, cùng với thông tin vô giá này.

Bài viết kết thúc ở đó. Hermione ngồi xuống chiếc ghế của mình, cảm giác như một đoàn tàu rất lớn đã cán ngang qua người cô với tốc độ khủng khiếp.  Tìm thấy câu trả lời và sau đó lại mất nó một lần nữa. . . và mọi chuyện xảy ra trong ngày hôm nay, cô nghĩ rằng sẽ hoàn toàn hợp lý nếu cô tự thửơng cho bản thân một bữa khóc thật dài và làm dịu tâm hồn trong thư viện. Tuy nhiên thay vào đó, cô xé trang trang sách với sự coi thường trắng trợn tài sản nhà trường. Cô bỏ cuốn sách lại trên kệ và liếc nhìn xung quanh một cách lén lút, không chắc rằng liệu cô đang lo lắng ai đó sẽ nhìn thấy và bằng cách nào đó tìm ra những gì cô đã làm, hay cô đang cảm thấy tội lỗi vì xé trang sách ấy.

Cô bỏ bữa ăn tối, không hề có cảm giác đói và cũng không muốn phải đối mặt với Malfoy lần nữa. Phòng sinh hoạt chung nhà Gryffindor may thay, trống rỗng, nhưng Hermione không nán lại ở đó. Cô đi đến ký túc xá của mình, dành nửa giờ vô ích đọc lại cùng một đoạn trong cuốn sách dạy biến hình mà không thể hiểu lấy một từ trong đó, và rồi đi ngủ. Cô thao thức hàng giờ, thật lâu sau khi Lavender và Parvati cũng lên giường và rơi vào giấc ngủ dễ dàng. Đến rạng sáng cô mới có thể chợp mắt, và sau đó thậm chí giấc mơ của cô cũng kỳ lạ khó chịu, tràn ngập hình ảnh của một đứa trẻ sợ hãi và đôi mắt giận dữ xám như màu biển trước bão.

Sáng hôm sau, Malfoy  ngồi trong thư viện ở một góc yên tĩnh, nhìn chằm chằm vào một kệ sách nhưng như không hề nhìn thấy nó. Khi những câu chuyện nhạt nhẽo của Pansy và mấy câu lầm bầm  đần độn nhưng độc ác của Crabbe, Goyle, và mấy đứa nhà Slytherin khác bắt đầu khiến hắn bực bội, hắn sẽ đến thư viện, nơi ít nhất hắn cũng có chút yên tĩnh để có thể ở một mình với những  suy nghĩ của hắn. Đó là một buổi sáng sớm, quá sớm để lũ học sinh trường Hogwarts có thể thức dậy vào sáng thứ Bảy, nhưng Malfoy luôn thích buổi sáng, khi ánh sáng còn nhợt nhạt và những dãy hành lang hãy còn yên ắng. Hắn càng dậy sớm thì càng có ít khả năng bị quấy rầy bởi những thành viên của nhà khác, lũ mà trên nguyên tắc, hắn xem thường, hoặc bởi đám Slytherin- bọn còn tệ hại hơn.

Thật không may, hắn không có thời gian để thưởng thức sự cô đơn của mình. Malfoy biết ngay lập tức khi Hermione vừa đặt chân vào thư viện, mặc dù hắn ngồi ở một góc xa và tầm nhìn đã bị hàng chục kệ sách chặn lại. Sự hiện diện của cô ta dường như xuyên thẳng qua các giá sách rồi tràn vào trong hắn như nước lũ, sự lo lắng của cô được cân bằng bởi sự quyết tâm. Cô đến để tìm hắn, và cô đang lo lắng vì điều đó.

Biết được sự bất an sâu thẳm của một trong những kẻ thù không đội trời chúng đáng lẽ ra phải khiến hắn hài lòng, ít nhất là thế, nhưng không. Thay vì thế nó lại khiến hắn bực bội. Cô ta ở khắp mọi nơi. Nỗi sợ hãi và cảm xúc của cô bay lượn ở đằng xa và xâm nhập vào tâm trí hắn ngay cả khi cô còn chưa tới gần, và sáng hôm nay khi vừa tỉnh giấc, hắn nghi ngờ rằng giấc mơ của cô hãy còn đang nấn ná ở một góc nào đó trong bộ nhớ của hắn. Điều tồi tệ nhất chính là lòng tốt của cô. Nó bám vào mọi suy nghĩ của cô khiến hắn cảm thấy kinh tởm và tức giận. Hắn đã luôn luôn nghi ngờ sự ngay thẳng của lũ Gryffindor là một cái vỏ bọc, một trò lừa bịp, một vở kịch nhỏ để khiến chúng trông vĩ đại hơn. Tuy nhiên, dường như con nhóc Gryffindor này thuần khiết và chính trực như những gì nó bộc lộ, điều chỉ tổ làm hắn bực mình hơn.

Cô tìm thấy cái bàn tách biệt của hắn như thể có mấy mũi tên lập lòe chỉ đường. Cô dừng lại đối diện với hắn, đứng do dự gần tủ sách như thể cô sẽ thay đổi suy nghĩ của mình và chạy trốn vào phút cuối. Hắn dựa lưng vào ghế và cho phép một cái nhếch môi lười biếng hiện trên môi, mặc dù hắn biết cô có thể cảm thấy sự căng thẳng và cảnh giác của hắn.

“Mày không thể tránh xa tao được phải không?” hắn dài giọng. Hắn cảm thấy sự khó chịu của cô vụt lóe lên, hài lòng về chuyện chọc giận một thành viên của bộ ba vàng.

“Tôi nghĩ cậu có thể muốn biết rằng tôi đã nghiên cứu về món thuốc ấy”, cô nói bằng một giọng vội vã.

“Oh, khó đoán làm sao, Granger,” hắn nói một cách mỉa mai. Hắn đã biết, ngay cả khi không có sự trợ giúp của mối liên kết mới giữa họ, điều đầu tiên Hermione Granger sẽ làm khi gặp khủng hoảng là tham khảo ý kiến ​​một cuốn sách. Cô nhìn hắn trừng trừng, và hắn  cảm thấy cơn tức giận của cô ngày càng tang, một cách hữu hình, như thể hắn cảm thấy nhiệt độ trong phòng đang tăng đột ngột.

“Này, Malfoy, tôi chỉ cố gắng giúp cậu, và cậu thì cư xử như một thằng ngốc.” Hắn biết cô nói sự thật, về cả hai chuyện, nhưng hắn thấy thoải mái với việc lăng mạ Granger hơn là chấp nhận giúp đỡ của cô. Hắn cười khinh bỉ.

“Sự giúp đỡ của mày không cần thiết,” hắn nói với cô một cách lạnh lùng. Cô nhướn một bên lông mày tỏ vẻ không tin tưởng, và hắn gần như phải chống lại ước muốn  tỏ ra lúng túng dưới cái nhìn xuyên thấu của cô.

“Được rồi,” cô nói với giọng kiêu căng và thản nhiên, như lời từ chối của hắn không hề làm phiền cô. “Tôi vừa định nói với cậu rằng tôi nghĩ có một cách để chúng ta ngăn chặn việc cảm nhận cảm xúc của đối phương, nhưng nếu cậu không quan tâm …” Cô quay lại và bắt đầu bỏ đi.

“Này, chờ một chút, Granger,” Malfoy kêu lên trong bực tức trong khi hắn đứng dậy đi theo cô. Không hề suy nghĩ, hắn nắm lấy cánh tay để ngăn cô bước đi, và hơi thở của hắn hòan tòan biến mất khi bản thân bị đưa đến một thời gian và địa điểm khác.

Hắn chớp mắt và đột nhiên thấy mình trong một hành lang dài màu xám, không khí tràn ngập một mùi khó chịu mà hắn không nhận ra nhưng hắn biết  quen là thuộc với Hermione, người mà tâm trí đang bị hắn xâm nhập. Cô không thích cái mùi cũ kĩ, đầy hóa dược đang lấp đầy trái tim đập mạnh trong lồng ngực cô với nỗi sợ hãi và đau khổ.

Malfoy thấy mình đang đi dọc hành lang, tiếng bước chân ngân vang  kỳ lạ trên gạch trắng ố màu. Hắn đột nhiên nhận thức bàn tay hắn – hay đúng hơn, Hermione – đang được nắm chặt bởi bàn tay lớn hơn của người đàn ông đang đi bên cạnh. Hắn ngước nhìn khuôn mặt hốc hác của người đàn ông, cặp kính lỗi thời, mái tóc nâu bù xù, và chợt ra tình thương và nỗi buồn đang tràn ngập trong tim. Malfoy không nhận ra người đàn ông, nhưng hắn biết ông ta ắt hẳn là bố của Hermione. Dựa trên sự chênh lệch về chiều cao và tỷ lệ kích thước của hành lang, Malfoy đoán rằng kí ức này xảy ra khi Hermione là không quá bốn hoặc năm tuổi.

Bố của Hermione dừng lại tại một cánh cửa, và Malfoy cảm thấy con tim của Hermione đập mạnh với nỗi sợ hãi và buồn đau. Bố của Hermione mở cửa và Malfoy bước vào, cả hắn và Hermione đều miễn cưỡng, bàn chân nhỏ bé lết theo.

Căn phòng được chiếu sang lờ mờ bởi vài tia sáng xuyên qua tấm rèm úa màu nơi cửa sổ. Những viên gạch xám xịt cùng bức tường màu xám ở hành lang cũng hiện diện ở đây, nhưng bằng cách nào đó căn phòng này trông có vẻ cô đơn hơn, như thể hy vọng từ lâu đã chẳng còn tồn tại nơi đây nữa. Ánh mắt hắn dừng lại với vẻ bối rối khi trông thấy thân hình của một đứa trẻ trong một chiếc giường cao, các thanh ở hai bên được gắn với một chiếc hộp, bằng ống và dây điện, phát ra từng âm thanh dài, nhấp nháy. Cậu bé có vẻ nhỏ hơn Hermione một tuổi hoặc hơn, làn da nhăn nheo và xanh xao, mỏng manh trên những khúc xương dễ vỡ. Ngồi cạnh giường là một người phụ nữ với mái tóc nâu tả tơi và khuôn mặt kiệt quệ. Ánh mắt bà chất chứa quá nhiều xót xa đến độ người ta phải cảm thấy đau lòng khi nhìn vào đáy mắt ấy.

Bố của Hermione đưa Malfoy đến bên giường, và sau đó thả hắn ra để đi đến bên người phụ nữ, người Malfoy biết chỉ có thể là mẹ của Hermione. Bà rõ ràng đã khóc, và những giọt nước mắt lấp lánh trong mắt bà, mái tóc bà cũng màu mật ong như của Hermione, trong khi bà nhìn Malfoy và đứa trẻ. Khi hắn nhìn xuống đứa trẻ gầy gò, trái tim mong manh của Hermione co thắt với tình thương, nỗi buồn, và sự bối rối, và Malfoy chợt hiểu khí ức mà hắn đang trải qua.

Malfoy đã được đưa vào kí ức về cái chết của em trai của Hermione. Hắn thậm chí còn không hề biết Granger có anh chị em, nói chi là một người đã qua đời. Chuyện có vẻ kỳ lạ, và không thực vì hắn luôn nghĩ rằng quá khứ của cô cũng sẽ thần tiên và hòan hảo như hiện tại.

“Hermione, con yêu,” mẹ của Hermione nói bằng một giọng nghẹn ngào. “Con biết rằng Chris đã bị ốm lâu rồi.” Malfoy gật đầu, vì Hermione biết điều này, và nhận ra đôi bàn tay đầy đặn nho nhỏ của hắn đang vuốt ve mái tóc đẫm mồ hôi trên trán cậu bé. “Chúng ta không muốn em con phải đau đớn hơn nữa, đúng không?”

“Vâng,” Malfoy nghe chính mình nói, giọng của một cô bé nhút nhát. Nước mắt chảy dài xuống gương  mặt mẹ của Hermione, và bà nuốt nước bọt trước khi tiếp tục.

“Con yêu, sẽ nhanh thôi rồi em ấy sẽ không còn phải đau đớn nữa. Sẽ nhanh thôi em con sẽ tới một nơi mà em sẽ được hạnh phúc và khỏe mạnh. Em sẽ có thể nói chuyện và cười đùa vui chơi, như trước kia. Em sẽ đến với với bà, bác David, và Scruffy, và em sẽ không còn phải chịu đựng nữa … ” Mẹ của Hermione bật lên những tiếng nức nở và vùi mặt vào ngực chồng. Bố của Hermione ôm lấy vợ, vuốt ve mái tóc của bà khi một giọt nước mắt lăn ra từ đôi mắt của chính ông. Hermione rất buồn, sợ hãi, bối rối bởi nỗi đau của bố mẹ cô, và Malfoy cảm thấy một sự thương cảm lạ lẫm dâng lên trong con tim hắn.

“Nhưng nếu Chris sẽ được hạnh phúc ở đó, tại sao bố mẹ lại buồn?” hắn hỏi to.

“Bố mẹ buồn bởi chúng ta không thể đi cùng em ấy, Hermione,” bố cô giải thích bằng một giọng đau đớn, và những tiếng nức nở của mẹ tăng lên.

“Nhưng con muốn Chris ở lại với chúng ta,” Malfoy nghe thấy Hermione phản đối, và những giọt nước mắt đau khổ cay nhòe đôi mắt. Trước khi bố của cô có thể trả lời, những tiếng bíp từ mấy chiếc hộp bỗng thay đổi, lớn, liên tục, và mẹ của Hermione gào lên thê thảm trong khi bố cô hét lên một cái gì đó như là “bác sĩ”. Mọi người chạy vội vào từ hành lang, đẩy Malfoy về phía sau của căn phòng. Một người phụ nữ đẫy đà, với Hermione, có mùi giống như người bà đã lâu không gặp của cô, người sẽ sớm được ở với Chris, ôm cô rời xa khỏi bố mẹ đang kích động trong khi nỗi đau buồn trẻ con dâng tràn trong trái tim cô.

Malfoy chớp mắt một lần nữa và trở lại trong thư viện trường Hogwarts, trái tim hắn vẫn đập thình thịch và bàn tay, bàn tay của hắn,  vẫn đang bám chặt lấy cánh tay Hermione Granger như một điểm tựa trong cơn bão. Hắn giật tay ra trong ghê tởm với việc hắn vừa đụng vào một phù thủy gốc Muggle và đồng thời với sự cảm thông và nỗi buồn mà cô đang truyền qua hắn. Một giọt nước mắt lăn xuống đôi gò má nhợt nhạt của cô, và ánh mắt nhìn giống mẹ cô một cách kì lạ, nỗi đau trong đáy mắt tươi mới như thể em trai cô chỉ vừa mới mất mười hai ngày trước, thay vì mười hai năm. Nỗi đau của cô vần vũ xung quanh họ khiến ngực Malfoy thắt lại với sự cảm thông mà hắn không mong muốn và cũng chẳng hề chấp nhận. Hắn nhanh chóng xem xét một vài câu châm biếm giả dối và cay độc để phá vỡ sự im lặng, nhưng nỗi đau và sự yếu đuối trong đáy mắt cô đã làm hắn không nói nên lời.  Mặt khác, ý tưởng của việc đưa ra vài lời an ủi hay thông cảm với Hermione Granger khiến dạ dày của hắn khó chịu. Cuối cùng hắn quyết định chọn một cái gì đó không tốt đẹp cũng không độc ác.

“Tao chưa bao giờ biết rằng mày có một người em, Granger,” hắn lặng lẽ nói. Cô nấc lên và lau đi những giọt nước mắt, cho thấy một sức mạnh và sự tự kiểm soát khiến Malfoy phải thấy ngưỡng mộ.

“Tôi còn rất nhỏ khi em ấy qua đời. Tôi không còn nhớ nhiều nữa,” cô nói một cách cẩn thận, tránh ánh mắt của hắn. Hắn có thể cảm thấy nỗi sợ hãi của cô rằng hắn sẽ trục lợi trên những thông tin mới biết được, cảm giác yếu đuối và bị phơi bày của cô, sự căm ghét khi phải đón nhận lòng thương xót của người khác. Hắn cũng có thể cảm nhận, nhưng sẽ không thừa nhận, cảm giác của cô về sự liên hệ giữa họ, xuất phát từ nhận thức về sự khó khăn khi cho phép người khác xem những ký ức khủng khiếp nhất và bí mật của quá khứ. Cảm giác khác đến với hắn đột ngột, và hắn bảo cô.

“Tuy nhiên mày vẫn nhớ thằng bé,” Malfoy nói. Một làn sóng của sự mất mát ùa vào người hắn, khiến hắn nghẹt thở. “Chúa ơi, Granger, mày có nhớ thằng bé. Làm thế nào mày có thể sống như thế trong từng ấy năm?”

“Tôi không nghĩ đến em ấy quá thường xuyên. Chỉ khi kí ức ùa đến lúc tôi không ngờ tới mới khiến tôi đau đớn đến vậy.” Cô nhắm mắt lại, và nỗi đau của cô từ từ lắng xuống, cho phép Malfoy hít một hơi thật biết ơn. Hermione mở mắt ra đột ngột, và cô bắt đầu lùi lại. “Tôi không muốn nói về chuyện này nữa. Chúng ta sẽ gặp vào lúc khác, được không?” Đôi mắt cô cầu xin, và Malfoy gật đầu đồng ý, cảm thấy mình cũng hòan tòan kiệt quệ. Cô quay đi và biến mất đằng sau các kệ, để lại trong không khí  nỗi thương tâm kéo dài và một chút gì đó mờ nhạt mà Malfoy nghĩ đơn giản chỉ là sự hiện diện của cô.

“Bồ và Malfoy bị cái gì?” Hermione xoa xoa sống mũi, nơi cơn đau nửa đầu đang bắt đầu hình thành. Lúc ấy đã muộn, phòng sinh hoạt chung Gryffindor hòan tòan vắng vẻ nên Hermione đang cuộn tròn trong chiếc ghế bành gần lò sưởi. Ron và Harry ngồi đối diện cô. Ron dường như hoàn toàn bối rối bởi lời giải thích ngắn gọn của Hermione về những gì đã xảy ra mấy ngày trước, và sự thắc mắc của cậu ta đã làm gián đọan cuộc nói chuyện nhiều lần và đồng thời dẫn đến  cuộc truy hỏi đầy hòai nghi này, khiến những dây thần kinh mệt mỏi của cô càng trở nên khó chịu. Harry, ngược lại, đã giữ im lặng trong suốt câu chuyện, duy chỉ có hàng lông mày đang nhíu lại và khuôn mặt căng thẳng báo trước sự thấu hiểu và mối quan tâm sâu sắc.

“Ron, đây là một ngày rất dài đối với mình”, cô nói trong khi nhắm mắt. “Làm ơn đừng bắt mình phải lặp lại chính xác những gì mình vừa nói. Mình yêu bồ lắm lắm luôn và không muốn giết bồ đâu.” Ron cau mày nhìn cô, và môi Harry giật giật với một nụ cười nhỏ, mặc dù đôi mắt màu xanh lá cây của cậu vẫn tối lại vì lo lắng.

“Tại sao bồ không nói với bọn mình chuyện này ngay lập tức?” Harry hỏi. Giọng nói có chút chỉ trích, và Hermione cảm thấy sự bứt rứt của tội lỗi.

“Trong một thời gian, mình không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Khi bắt đầu hiểu ra, mình nghĩ rằng nên cố gắng để nói chuyện với Malfoy trước. Hắn cũng phải đối mặt với mớ rắc rối này mà.” Khi nghe cô nói điều này, hai anh chàng chia sẻ một cái nhìn ác độc.

“Mình vẫn không tin là thằng đó không cố ý gây ra vụ này,” Ron càu nhàu ủ rũ, khoanh tay trước ngực.

“Ron, cậu ta chắc chắn không” cô kêu lên với sự bực tức. “Cậu ta cũng chẳng mấy thấy thích thú về chuyện này đâu”

“Có cách nào để giải quyết vụ này chứ?” Harry muốn biết. “Một lọai thuốc giải độc, một bùa chú, hay lời nguyền nào đó?”

“Harry, đây là một hiện tượng rất hiếm gặp. Chỉ vỏn vẹn mười một trường hợp đã từng được báo cáo, vì thế vẫn chưa có nhiều nghiên cứu xung quanh vấn đề này, và chưa một phương thuốc nào được tìm thấy.” Cô do dự một chút, không chắc liệu mình có nên nói với họ về Delilah James và cuốn nhật kí bị thất lạc của bà. Cô cảm thấy có chút bứt rứt đầy tội lỗi khi nhớ lại ánh mắt trách móc của Harry khi cậu hỏi vì sao cô đã giữ kín điều này. “Mình đã tìm thấy một vài thông tin nhắc đến một người phụ nữ, người đã có thể …” Cô gắng tìm từ thích hợp, dù chính bản thân cũng không thật sự chắc chắn “… chặn tác dụng phụ ấy bằng một cách nào đó.”

“”Chặn tác dụng phụ”, ý bồ là sao? “Ron tra hỏi.

“Những thông tin ấy không rõ ràng, và cũng chỉ từ nguồn phụ. Mình đóan có thể bà ấy đã tìm ra cách che giấu cảm xúc của mình khỏi người đàn ông mà bà bị kết nối.” Cả hai anh chàng bỗng trở nên hớn hở.

“Bà ấy làm điều đó như thế nào?” Harry hỏi.

“Mình không biết!” Hermione trả lời, gần như khóc vì thất vọng. “Bà ấy chưa bao giờ tiết lộ phương pháp của mình, và khi bà kết hôn, cuốn nhật kí đã hòan tòan biến mất.” Bộ ba lặng thinh một lúc lâu, suy nghĩ về vấn đề khó khăn của Hermione.

“Malfoy đã làm gì khi bồ nói với nó về cuốn nhật kí?” Harry bất ngờ hỏi. Sự kiện về buổi sáng trong thư viện lại lóe lên trong tâm trí Hermione, cô nhìn vào ngọn lửa lảng tránh ánh mắt của hai người bạn, lo sợ họ nhìn thấy nỗi đau trong đáy mắt mà Malfoy vô tình khơi dậy.

“Mình không có cơ hội để nói với cậu ta. Mình đi tìm cậu ấy, và mình biết cậu ấy vẫn còn tức giận và bối rối. Súyt chút nữa mình đã cảm thấy thương cảm cho cậu ta. Sau đó, cậu mở miệng và  như thường lệ lại bắt đầu cư xử như một tên đáng ghét. ” Lông mày cô nhíu lại trong khi vẫn nhìn chằm chằm vào ngọn lửa đầy suy nghĩ. “Mình bắt đầu tự hỏi liệu đó có phải là cơ chế bảo vệ của cậu ta khi cảm thấy chông chênh.” Cô nhìn lên, Ron và Harry đang nhìn cô chằm chằm như thể cô mọc thêm một cái đầu, cởi sạch quần áo và bắt đầu nhảy múa xung quanh lò sưởi.

“Cái gì?” cô hỏi.

“Mình biết bồ không vừa xem xét ý tưởng rằng Malfoy cư xử như một thằng lõi hư hỏng, kiêu ngạo bởi vì nó cảm thấy chông chênh,” Ron cảm thán. Cậu nghiêng người về phía trước và nắm lấy một bàn tay của Hermione, nhìn cô như thể  cậu đang nhìn một đứa trẻ nhỏ, và ngốc nghếch. “Nghe kĩ nè, Hermione. Malfoy cư xử như một tên đáng ghét bởi vì nó là một thằng đáng ghét. Hơi đâu mà cậu lại trở nên yếu mềm với một thằng tử thần thực tử tương lai đầy định kiến, giàu kếch xù, và ghét Muggle.” Hermione lắc đầu để xua tan những suy nghĩ nổi loạn còn chứa trong đó.

“Tuyệt đối không . Tất nhiên Malfoy là một kẻ đáng ghét. Mình biết hắn ta là một tên đáng ghét. Mình chỉ nói rằng -…” Cô bỗng nhảy phắt ra khỏi ghế và đặt một tay lên trán, Harry nhìn cô với chút hỏang hốt

” Hermione, bồ ổn chứ hả?”.

“Mình không sao, mình chỉ …” Cô đưa tay cẩn thận sờ trán. “Mình nghĩ mình cảm thấy có vật gì đó rơi trúng đầu mình.” Cô ngước lên nhìn vào khoảng không trên đầu như thể mong đợi nhìn thấy ‘vật gì đó’  đang lơ lửng ở trên chỉ chực nhào xuống lần nữa. Harry và Ron trao đổi ánh nhìn cảm thông.

” Hermione, bồ đã có những ngày dài mệt mỏi” Harry nói, đứng dậy khỏi ghế. “Tại sao bồ không đi ngủ? Ngày mai là cuối tuần, vì vậy bồ có thể ngủ nướng và sáng hôm sau bọn mình sẽ tìm một giải pháp nào đó, được chứ?” Hermione nhìn cậu bạn qua khóe mắt, tay vẫn xoa cái đầu đau đớn của mình. Cô là phù thủy sinh thông minh nhất trong lũ bạn cùng lứa, vì thế cô biết mình đang làm quá lên, nhưng cô bỗng nhận ra mình thật sự rất mệt mỏi, hầu như không ngủ  đêm trước. Ngoài ra, cô cũng chả có chút tâm trạng nào khơi lại những kí ức Malfoy đã trải qua  sáng hôm đó, và cô biết nếu mình kể cho họ những gì đã xảy ra, họ sẽ muốn biết từng chi tiết. Cô gật đầu với lời đề nghị của Harry và đứng dậy khỏi ghế .

“Gặp mấy bồ ngày mai nghen,” cô nói đầy mệt mỏi khi tiến về phía cầu thang dẫn đến phòng ngủ của nữ sinh năm 7, rầu rĩ suy nghĩ về trận đau đầu đáng ghét cô sẽ phải chịu đựng vào sáng mai. Vì cô đứng quay lưng lại với hai anh bạn, Hermione không thấy Ron và Harry dõi theo đến tận khi cô đi khuất, đồng lọat cau mày đầy lo lắng.

“Khỉ thật!” Malfoy chửi thề khi cuốn sách dày rơi khỏi tủ sách và đập vào trán hăn. Hắn ấn tay vào chỗ còn đau và đá cái vật đáng ghét một cách ác độc trước khi bỏ nó trở về vị trí đúng bên cạnh cuốn sách mà hắn thực sự cần. Hắn lôi cuốn sách khỏi vị trí của nó và trở lại bàn học đang được chon vùi dưới một núi giấy ghi chú và mấy cuốn sách hắn đã mượn từ thư viện.

Trời đã về khuya, Malfoy vừa mệt mỏi và cáu kỉnh bất thường, nhưng hắn không thể cho phép Granger lại  qua mặt hắn trong vụ này. Hắn dành cả buổi chiều và hầu hết buổi tối tìm kiếm thứ mà cô ta đã có ý định nói trước khi chuyện kia xảy ra trong thư viện. Nếu con bé đó biết một cái gì đó có giá trị, thì chắc chắn hắn cũng sẽ biết, hắn sẽ không cho nó cảm giác thỏa mãn.

Mấy cuốn sách mà hắn tìm thấy về Partis Sensus cũng chỉ nói đại khái về tác dụng phụ Iunctus Mens. Malfoy càng trở nên khó chịu mỗi lần nhìn thấy phần nào nhắc đến tác dụng kì quái kia, mấy thông tin dần dần trở nên khó hiểu và bí ẩn. Giờ đây, ngay cả cái tên cũng khiến hắn bực dọc. Chính xác là tâm trí liên thông!Việc nghiên cứu đôi khi cũng khiến người ta bực dọc quá thể.

Cuốn sách duy nhất có đề cập nhiều đến tác dụng phụ này  lại mang hơi hướm của thuyết hoang tưởng và âm mưu, theo ý kiến ​​cá nhân của Malfoy. Thuốc và tác dụng phụ có trong phần mục lục, nhưng trang sách đó lại mất tích, và có vẻ chỉ vừa mới bị xé ra. Malfoy ngay lập tức biết ai đã làm điều này, và trong một khắc nghiêm túc xem xét ý tưởng lẻn lên phòng sinh hoạt chung Gryffindor và giết cái con bé biết-mọi-thứ khó ưa kia. Ý tưởng đó làm hắn vui vẻ trong chốc lát, vì hắn nhận ra rằng điều đó sẽ phá vỡ mối liên kết giữa họ, nhưng  đáng tiếc đó là một kế họach thiếu thực tế và có thể sẽ là một kinh nghiệm khó chịu khiến hắn nhanh chóng gạt phăng ý nghĩ ấy ra khỏi đầu.

Bây giờ hắn quay sang xem xét một cuốn trong bộ sách nhỏ mà bố đã bắt Draco mang theo đến trường. Chúng đều là những tài liệu học thuệt, và các ấn bản đầu tiên cực hiếm hữu ích trong việc khoe khoang  địa vị xã hội hơn là dùng làm tài liệu nghiên cứu, nhưng Malfoy đang cực kì tuyệt vọng. Có lẽ cuốn Những nhà độc dược của thế kỉ 20: Các nghiên cứu và lý thuyết sẽ chiếu vài tiếng sáng vào thực trạng tăm tối của hắn.

Hắn lơ đãng xem lướt qua phần mục lục, không thực sự tin mình có thể tìm thấy bất cứ điều gì, khi hắn xem kĩ lại, chớp đôi mắt mệt mỏi nhìn vào một đọan trong sách. Chương 3 của cuốn sách có tựa đề “Cractacus Hopper và  tác dụng phụ Iunctus Mens.” Hắn lật nhanh đến trang đó và bắt đầu lướt theo những dòng chữ. Nụ cười hiện ra trên gương mặt hắn không hề giống cái nhếch mép thường ngày đến độ những người không quen thân sẽ không thể nào nhận ra hắn.

Nếu hắn không nhầm , hắn vừa thắng Hermione Granger.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro