(Fanfic) Linked

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1:  Môn Độc dược và bạn cùng nhóm

“Hermione?Hermione!” Hermione Granger giật mình, chớp chớp mắt qua chiếc bàn và nhìn gương mặt bực tức của Ron Weasley, người đang vội vã nhét bài luận môn độc dược vừa mới hoàn thành của mình vào cặp táp. Hermione nhận ra họ là một trong số những người duy nhất còn ở lại Đại Sảnh Đường, đồng nghĩa với việc cô lại một lần nữa ngồi đọc sách hết bữa sáng và giờ là lúc lên lớp.

“Xin lỗi, Ron. Mình chỉ đang xem lại chương về món thuốc mà chúng ta sẽ bắt đầu vào ngày hôm nay.”

“Mình biết, mình biết,” anh chàng rên rỉ khi họ đi ra khỏi Đại Sảnh Đường. “Đó là tất cả những gì bồ làm trong suốt hai ngày nay mà.” Cậu nheo mắt nhìn cặp sách của cô nghi ngờ. “Bồ đọc đi đọc lại chương đó bao nhiêu lần rồi?”

“Đủ để mình thấy yên tâm với những kiến thức trong đó”, cô đánh trống lảng. “Harry đâu rồi?” Ron trừng mắt nhìn khi thấy cô cố đổi chủ đề.

“Cậu ấy trở lại phòng sinh hoạt chung để lấy cuốn sách bỏ quên. Hermione, bồ đã đọc nó bao nhiêu lần?” cậu lặp đi lặp lại. Hermione cảm thấy gò má mình ngày một nóng lên.

“Năm. Ron, đó là một chương khó!” Cô phản đối khi cậu kêu lên với vẻ giận dữ và không thể tin nổi.

“Bồ đào đâu ra thời gian để đọc chương đó nhiều lần thế? Giữa tất cả các lớp mà bồ có, nhiệm vụ Thủ Lĩnh Nữ Sinh, tất cả các bài chuẩn bị quỷ quái cho kì thi Kiểm tra pháp thuật tận sức mà giáo viên cho chúng ta …”

“Ron, bồ biết là mình phải làm tốt trong môn độc dược nếu muốn được chấp nhận vào một chương trình đào tạo Thầy thuốc tốt mà,” cô nhắc. Năm nay, họ đã có cuộc trò chuyện thế này khá thường xuyên, và mới chỉ nửa học kì trôi qua. Hermione nghi ngờ rằng Ron đang gặp khó khăn trong việc thích nghi với ý nghĩ trong vòng chưa đầy một năm nữa họ sẽ phải bắt đầu cuộc sống trưởng thành, và vì thế cậu hành động trẻ con hết mức có thể. Cậu rũ bỏ trách nhiệm của Huynh Trưởng, trì hoãn việc làm bài tập về nhà hơn bao giờ hết và rên rỉ không ngừng với bất cứ ai thể hiện tinh thần trách nhiệm hoặc đạo đức học hành.

“Bồ đã nói với mình rồi,” anh chàng mỉa mai. “Bây giờ, vì bồ đã trở thành một chuyên gia về … ờm …”

Partis Sensus,” Hermione nói với vẻ chê trách nhưng (theo ý kiến ​​của cô) với sự kiên nhẫn đáng ngưỡng mộ .

“Được, tất nhiên, thuốc Partis Sensus. Có lẽ bồ có thể ôn lại bài này một chút với mình. Mình không  đủ thời gian trong thời khóa biểu để xem kĩ  bài đó.” Ron tặng cô một nụ cười chiến thắng. Cô đảo mắt.

“Bồ không đọc chương này và bồ muốn mình nói xem nó là gì,” Hermione nhăn nhó dịch lại trong khi họ bắt đầu đi xuống cầu thang vào tầng hầm. Ron cười tinh nghịch thích thú, và Hermione cảm thấy trái tim mình nhảy lên một chút. Tình cảm cô từng âm thầm dành cho cho Ron đã bắt đầu phai nhạt dần, nhưng thỉnh thoảng những cảm xúc này cũng không thể tránh khỏi, đặc biệt khi giờ đây thân hình cao kều của Ron đã vạm vỡ hơn, mái tóc xoăn dài qua tai, và đã phần nào kiểm soát được tính khí dễ nóng giận của mình.

“Hermione, thật là không thể giấu nổi bồ điều gì. Bây giờ, nào, bồ có ba mươi giây để làm mình choáng váng. Bắt đầu!” Cô thở dài đau khổ, gạt vài lọn tóc vương gần mắt và giấu nụ cười trong khi  bắt đầu đọc các thuộc tính và công dụng của độc dược mà họ sắp phải học trong lớp của Snape.

“Thuốc Partis Sensus thường được biết dưới tên Đồng cảm Dược. Bất cứ ai uống thuốc trong cùng một mẻ thuốc sẽ tạm thời có mối liên kết đồng cảm với nhau, cho phép họ cảm nhận những gì người kia cảm thấy. Rất hữu ích trong việc chữa bệnh tâm lý, cho phép Thầy thuốc biết liệu bệnh nhân điều trị đang che giấu, hoặc lảng tránh, hoặc bất cứ điều gì có thể làm chậm tiến trình chữa bệnh. Đây là lọai dược vô cùng phức tạp, đòi hỏi các phép đo phút cực kì khó, từ bước này qua bước khác, thậm chí không có hai lọ thuốc nào hoàn toàn giống nhau , đó là lý do tại sao mọi người phải uống từ cùng một mẻ thuốc mới có thể đồng cảm với nhau .” Họ đã đi đến cửa căn hầm của Snape, và Hermione ngước nhìn Ron, lông mày nhướn lên. “Hiểu chưa?”

“Tất nhiên là rồi,” cậu nói một cách châm biếm. Họ bước vào và ngồi xuống, Ron lấy một chỗ bên cạnh Seamus Finnigan và Hermione ngồi xuống tại một bàn trống. Một lúc sau, Harry vội vã chạy vụt qua cánh cửa, thở dốc, mái tóc bù xù và chiếc kính bị lệch. Cậu ném cho Ron và Hermione một nụ cười vội vàng kiệt sức, méo xệch và đáng yêu đến độ làm Lavender Brown cười khúc khích nghe đến khó chịu, và ngồi xuống bên cạnh Neville Longbottom ở chiếc ghế gần cửa.

Vài người đến sau bước vào lớp và ngồi xuống, tất cả đều lặng lẽ và, trong trường hợp của nhà Gryffindor, sợ hãi, chờ đợi Snape đến. Khi lớp học bắt đầu được vài phút, Draco Malfoy thong dong đi vào, đôi mắt lạnh lùng nhanh chóng đánh giá quanh phòng trong khi một nụ cười kiêu ngạo làm méo mó khuôn mặt nhợt nhạt của hắn. Hermione thầm rên rỉ khi cô nhận ra chiếc ghế trống duy nhất trong phòng là ở ngay bên cạnh cô. Malfoy bình tĩnh và từ từ bước tới bàn của cô rồi ngồi xuống, ngạc nhiên là, hắn ta không cảm thấy cần thiết phải sỉ nhục cô. Một vài giây sau, Snape  xông vào lớp học và đi lên bục giảng.

“Hôm nay chúng ta sẽ bắt đầu học về Partis Sensus. Đây là thuốc phức tạp vượt xa khả năng của toàn bộ học sinh trường Hogwarts và hầu hết các giảng viên ở đây”, thầy nói một cách cay độc. “Để làm cho vấn đề tồi tệ hơn, thầy hiệu trưởng vừa thông báo với tôi rằng ngày thi cho kì thi Kiểm tra pháp thuật tận sức đã được dời lên sớm hơn, buộc tôi phải thay đổi kế hoạch giảng dạy của mình. Điều này có nghĩa rằng chúng ta sẽ không thể thảo luận về lý thuyết đằng sau Partis Sensustrước khi thực hiện nó. Tôi chỉ có thể hy vọng các trò sẽ cư xử khác với tính nết thường ngày và đọc trước chương được chỉ định, bởi vì các trò sẽ bắt đầu quá trình điều chế thuốc hôm nay. ” Một tiếng rên tập thể vang vọng khắp gian phòng, và Hermione thậm chí còn cảm thấy hài lòng với bản thân mình hơn bình thường. Cô nóng nảy liếc nhìn Malfoy, người, thật không may,  dường như không có chút bực bội hay khó chịu bởi thông báo của Snape. Nếu bất cứ điều gì, biểu hiện của hắn là sự thích thú đơn thuần.

“Để tiết kiệm thời gian quý báu của tôi, các trò sẽ không cần phải làm cái trò đổi bạn cùng nhóm vớ vẩn mà các trò yêu thích. Trò sẽ làm việc với người ngồi cùng bàn với mình. Bắt đầu!” Snape mắng, cắt đứt những tiếng rên rỉ biểu tình. Hermione quay sang Malfoy với vẻ mặt cau có mà cô hy vọng có thể chuyển tải một phần nhỏ sự không hài lòng của mình.

“Tốt, tốt, Granger,” hắn dài giọng, nói chuyện với cô lần đầu tiên kể từ khi hắn thong dong ngạo mạn bước vào phòng. “Sáng nay có vẻ mày không có tâm trạng tốt nhỉ. Bỏ bê chuyện đọc chương này rồi, phải không?” Cô mở miệng trong sự phẫn nộ không lời, bốc khói vì lời xúc phạm.

“Tôi chắc chắn không!” cô kêu lên. “Tôi cho rằng không nên kì vọng quá nhiều rằng cậu cũng đã đọc nó.”

“Vì sao tao lại cần lãng phí thời gian vào chuyện vô vị như vậy trong khi tao có thể làm nhiều…” Hắn cười gần như vô sỉ, liếc qua vai của cô để nhìn gì đó. “… điều thú vị hơn?” Hermione quay lại và thấy Pansy Parkinson đang vẫy tay với Malfoy, cười khúc khích không ngừng. Hermione phải ngăn bản thân rùng mình và đẩy chiếc ghế ra xa cái bàn.

” Malfoy, vậy cậu đừng cản đường tôi. Tao sẽ không cho cậu làm hỏng điểm môn độc dựợc của tôi chỉ vì cậu quá bận rộn hôn hít con bạn gái kinh tởm để đọc chương chết tiệt này.” Cô đẩy hắn qua một bên đi đến chỗ nguyên liệu thuốc Snape đã đặt ra ở phía trước  căn phòng.

Malfoy lặng lẽ nhìn trong khi cô xoay xở với đống chai lọ và nguyên liệu trong tay và mang chúng trở lại bàn, không bao giờ, cô nổi giận trong lòng, đề nghị giúp cô một tay. Cô đặt chúng ra một cách cẩn thận và lật cuốn Độc dược của mình đến trang viết về quá trình điều chế đã được đánh dấu cẩn thận. Cô đọc nhanh hướng dẫn và nhìn lên chỉ để thấy Malfoy đang cẩn thận khéo léo đo các thành phần đầu tiên.

“Tôi nghĩ cậu chưa đọc chương này chứ!” cô kêu lên, hoảng sợ hiện rõ trong giọng nói khi cô nghĩ về số phận điểm số môn Độc dược của mình được treo bằng một sợi dây  trong tay một kẻ thiếu kiến thức và thờ ơ như Draco Malfoy.

“Tao chưa bao giờ nói thế,” hắn vừa nói vừa cẩn thận cân bột vảy rồng, và, thấy số lựơng như ý muốn, bỏ vào cái vạc trước mặt. Ngước lên nhìn cô với một nụ cười ngạo mạn. “Đôi khi, Granger, tao nghĩ rằng mày đánh giá thấp tao.” Hermione lắc đầu và với tay lấy nguyên liệu tiếp theo.

“Tôi lại thấy điều đó là không thể.”

Một giờ sau, Hermione và Malfoy hoàn thành thuốc của mình. Nếu bỏ qua những lời chế nhạo thường xuyên thì quá trình điều chế tương đối thuận lợi. Hắn ta có kiến ​​thức về thuốc và chu đáo đến từng chi tiết một cách đáng ngạc nhiên, nhưng cô thấy rằng mình thích có một người cùng nhóm  thân thiện nhưng vớ vẩn hơn là một tên xấu bụng và kiêu ngạo nhưng khá xuất sắc. Thuốc của họ đã hoàn tất trước khi bất cứ nhóm nào có dấu hiệu thu dọn. Những câu hỏi đầy hoảng sợ và những lời nhắc nhở tràn ngập căn phòng khi Hermione dọn dẹp xong các nguyên liệu và ngồi xuống bên cạnh Malfoy.

“Tôi cho rằng chúng ta nên chờ tất cả mọi người hoàn thành,” cô nói, nhìn xung quanh và nhấp nhổm trên chiếc ghế tràn đầy mong chờ. “Ồ, tôi hy vọng chúng ta làm tốt. Tôi cần món dựơc này thành công.” Malfoy gác chân lên bàn (điều mà không một học sinh nào khác dám làm trong lớp của Snape) và nhìn chằm chằm lên trần nhà, tay gác sau gáy.

“Granger, mấy món dược của mày luôn thành công,” Malfoy nói với giọng bực bội. “Mày có cần phải tiếp tục cằn nhằn tất cả chúng tao đến chết với sự hoảng loạn không ngừng của mày không?”

“Nói hay lắm, ngài Malfoy.” Malfoy liếc sang và Hermione quay ngoắt lại để thấy Snape đang đứng sau lưng cô.

“Nếu trò đã xong việc lười chảy thây trong lớp của tôi, cô Granger, có lẽ trò đã sẵn sàng để thử thuốc của mình và tạo bản thân một cơ hội để qua bài tập này?” Hermione chớp mắt không nói nên lời, miệng mở nhưng không phát ra tiếng. Malfoy nhấc đôi chân dài của hắn ra khỏi bàn và đứng thẳng lên với một nụ cười nửa miệng nhỏ trong khi Snape cười cáu bẳn nhìn Hermione và bỏ đi.

“Nào, Granger, mày nghe ông ấy nói rồi đấy. Mày nên nhấc cái mông lên và bắt đầu làm một vài việc đi.” Hắn đứng lên và bắt đầu đổ một liều nhỏ vào lọ thủy tinh mỏng. Cô đứng dậy định cãi một câu thật gay gắt khi hắn đặt một trong hai lọ vào tay cô và chạm nhẹ chiếc lọ của hắn vào đó.

“Nâng cốc nào Granger. Nếu nó khiến tao bị ngộ độc, bố tao sẽ đổ mọi tội lỗi lên đầu mày.” Trước khi Hermione kịp trả lời, Malfoy đã trút số thuốc xuống họng với một cái nhăn mặt. Hermione làm theo, và cảm thấy mình cũng vô cùng muốn nhăn nhó. Món dược có vị chát, giống kim loại, và cô cố chống lại ước muốn được phát ra một âm thanh buồn nôn rất không nữ tính.

Rồi đột nhiên, cô thấy có một cảm giác đột ngột xâm chiếm, ấm áp râm ran xuyên suốt cơ thể, bắt đầu từ trong bụng  và lan tràn ra tứ chi. Kéo theo sự ấm áp dễ chịu này là một cảm giác lạ lẫm mà thọat tiên cô không biết là gì. Một lát sau, cô nhận ra đó là thái độ khinh người, và một khoảnh khắc sau đó, nhận ra rằng nó không tỏa từ bản thân cô. Cảm xúc của Malfoy trôi dạt trong cô như thủy triều,dâng lên và rút xuống, đầu tiên bị chi phối bởi kỳ vọng, sau đó tò mò, sau đó là một sự cảnh giác và nó nói cho cô biết, hắn cũng thấy cảm giác này thật đáng lo ngại.

“Chuyện này…” Malfoy bắt đầu nói với một chút bối rối trên mặt.

“Kì quái,” Hermione nói, và cô nhận ra, điều ấy chính xác cũng là những gì hắn đang nghĩ. “Tôi không chắc là mình có thích chuyện này không.” Bên kia căn phòng, Ron nhìn Hermione với ánh mắt lo lắng. Cậu nói thầm “Bồ không sao chứ?”, Và cô gật đầu với một nụ cười nhỏ. Malfoy liếc qua liếc lại giữa hai người.

“Nhưng Granger, mày thích thằng đấy phải không?” Malfoy hỏi với một nụ cười ranh mãnh.

“Tôi chắc chắn là không!” cô kêu lên, nhưng cô có thể nói rằng hắn không tin cô. Cô có thể cảm thấy hắn không tin cô.

“Ô, có, mày có thích”, hắn cãi. Hắn liếc nhìn Ron một lần nữa. “Tao nghĩ tao sẽ nói cho nó biết.” Malfoy bắt đầu chuẩn bị đi ra khỏi ghế.

“Cậu dám!” cô kêu lên, bắt lấy cổ tay hắn trước khi hắn kịp đứng lên. Đột nhiên, thế giới của Hermione quay mòng, và ngực cô trống rỗng, như thể không khí đã bị tống hết ra ngòai. Cô chớp mắt. . . và thấy mình đang ở trong một ngục tối, không giống bất kỳ chỗ nào cô từng thấy trong Hogwarts, với thảm trang trí đắt tiền trên tường và những thiết bị trông kinh khủng nằm rải rác quanh phòng, một số trong đó cô nhận ra là công cụ cho Ma thuật hắc ám.Điều kỳ lạ nhất, một phần trong cô nhận ra căn phòng. Cũng phần đó đang siết chặt vì sợ hãi. Cô nhìn lên và nhận ra lý do tại sao.

“Draco, ta đã nói với con những gì về chuyện xuống đây ?” Lucius Malfoy hỏi bằng giọng lạnh tanh. Draco? Hermione nhìn xuống bàn tay mình và nếu có thể cô đã há hốc miệng kinh ngạc, nhưng cô dường như không  thể kiểm soát được cơ thể của mình, nếu nó là cơ thể của cô. Cô đang nhìn vào một bàn tay  nhỏ, mũm mĩm của một đứa trẻ. Làn da xanh xao ma quái, và bàn tay đó không phải là của cô. Cô không hiểu bằng cách nào, nhưng cô dường như  đang ở trong Draco Malfoy. Đánh giá từ kích thước bàn tay nhợt nhạt của hắn và cách bố hắn đứng cao lớn trùm lên hắn, cô đoán hắn không thể lớn hơn bốn hoặc năm tuổi. Có lẽ là một kí ức?

Một lúc sau, cô quá phân tâm vì kinh ngạc trước việc có thể trải nghiệm kí ức của người khác khi sự hỏang hợ của Draco lấn áp trí tò mò của cô. Cô chợt nhận ra Lucius đã đứng trực tiếp trên người cô.

“Thưa bố, con xin lỗi,” cô nghe mình nói bằng một giọng run rẩy của một đứa trẻ. Lucius không trả lời, đôi mắt lạnh lùng và bình thản.

“Draco, đây là lần cuối cùng con không nghe lời ta. Ta không muốn phải làm điều này, nhưng con đã không để ta có sự lựa chọn nào khác.” Lucius rút cây đũa phép từ nếp gấp của chiếc áo chùng đắt tiền và lẩm bẩm cái gì đó Draco không hiểu.

Nỗi đau xé ngang người Hermione vượt quá khả năng hiểu biết, vượt qua bất cứ thứ gì cô đã từng biết, hoặc tưởng tượng. Máu dường như đang thiêu đốt trong tĩnh mạch, và cô cảm thấy dường như xương trong cơ thể mình đang vỡ tan thành vô vàn những mảnh vỡ không đếm xuể, sắc nhọn xé nát cơ bắp, mô, như những mảnh bom. Nhanh chóng, cô nhận thức được một tiếng thét đang phát ra từ cổ họng của mình, một tiếng thét không phải là của cô mà của một đứa trẻ bị tra tấn. Suy nghĩ đó và tất cả những điều khác nhanh chóng bị quét sạch ra khỏi bộ não đang quá tải của cô, và cô bị nuốt chửng bởi sự đau đớn khủng khiếp đến độ cô sợ rằng nó thực sự có thể giết chết cô.

Cuối cùng, lời nguyền được dỡ bỏ để lại một nỗi đau hằn sâu trong xương tủy và những giọt nước mắt lặng yên trên gò má. Cô ngước lên nhìn Lucius từ chỗ cô đang cuộn tròn trên sàn nhà và nhìn lão ta tiến lại gần với những bước chân bình tĩnh cùng một nụ cười mỉa mai đầy kinh tởm.

“Con làm ta phải xấu hổ Draco,” Lucius mắng, như thể ông bị xúc phạm bởi chính mùi vị của những từ đó. Ngay cả khi cơn giận dữ đang gào thét trong tâm trí Hermione, cô vẫn có thể cảm thấy trái tim tan nát của Draco trong lồng ngực nhỏ của cậu. “Một Malfoy không bao giờ khóc,” Lucius nhắc nhở con trai mình trong cơn thịnh nộ lạnh lùng. Chân lão nhấc lên và khi mũi giày bạc của đôi ủng sáng bóng đập vào thái dương của cô, Hermione thấy một cơn đau chói mắt, sau đó một ánh sáng chói mắt, sau đó chỉ còn là bóng tối.

Đôi mắt của Hermione – đôi mắt thật của cô, không phải của cậu bé đầy sợ hãi Draco Malfoy – vụt mở và cô trở lại trong phòng Độc dược, tiếng trò chuyện rì rầm, những người bạn học vui vẻ không biết gì xung quanh cô và một Draco Malfoy lớn tuổi hơn, tức giận hơn rất nhiều đang ngồi trước mặt cô. Đôi mắt của hắn bình thường lạnh lùng, xa xôi, và kiêu ngạo, giờ tràn ngập hận ý và xấu hổ, nóng bỏng và tối tăm như thiếc nóng chảy. Cô chợt nhận ra tay mình vẫn nắm chặt cổ tay hắn, và cô lập tức buông ra như thể da hắn khiến cô bị bỏng. Cô nắm chặt tay hắn đến nỗi có thể nhìn thấy vế hằn trên đó, thọat tiên tái nhợt và còn trắng bệch hơn làn da mặt nhợt nhạt của hắn, rồi chuyển sang tức giận và đỏ au. Đằng sau, cô mơ hồ nghe thấy Snape đang nói, mặc dù giọng nói của ông dường như mờ nhạt và xa xăm.

“Trong một vài trường hợp rất hiếm, khi khả năng của các nhà điều chế vô cùng xuất sắc và phép thuật của họ hoặc sự kết nối cá nhân giữa họ đặc biệt mạnh mẽ, thuốc có thể có một tác dụng khác ngòai sự  liên kết thông cảm tạm thời. Một số tài liệu đã ghi lại một mối liên kết sâu sắc hơn, gần gũi hơn từ thuốc này, trong đó nhà điều chế sẽ được đưa đến ký ức mạnh mẽ nhất và rõ nét của người kia. Một khi điều này xảy ra, liên kết đồng cảm sẽ đến từ cả hai phía. Mặc dù không có trò nào ở đây đây có đủ kĩ năng và sức mạnh cần thiết để tạo phản ứng này, “Snape tiếp tục lạnh lùng với một nụ cười mỉa mai ở nhà Gryffindor,” trong trường hợp ai đó vô tình tạo ra một loại thuốc thực sự hoàn hảo, tôi đề nghị kiềm chế tất cả các tiếp xúc vật lý với người cùng nhóm cho đến khi tác dụng đó phai nhạt đi. Các kết nối sâu sắc hơn được kích hoạt bởi va chạm và một khi đã được xác lập, không thể bị phá vỡ. Một liên kết đồng cảm vĩnh viễn sẽ tồn tại giữa hai người cho đến hết phần đời còn lại của họ. “

Hermione nhìn chằm chằm vào Malfoy, miệng há hốc vì sợ hãi và kinh ngạc. Malfoy nhìn ít kinh ngạc  hơn, ủ rũ và tức giận, nhưng ngay cả khi cô nhìn vào đôi mắt đầy thù hận của hắn, cô lại gợi nhớ về một khuôn mặt, nhợt nhạt với đôi mắt bạc, vặn vẹo với nhiều sự độc ác và tàn bạo hơn những gì  cô đã từng chứng kiến ​ở phiên bản Malfoy này. Cô có thể cảm thấy sự tức giận của hắn, ghê tởm của hắn, sự sợ hãi đang thắt lại của hắn, nhưng ngay cả khi cô trở nên tức giận hơn, cô vẫn nhớ rằng mình đã từng cảm thấy được nỗi đau của hắn, sự sợ hãi của hắn, sự bối rối ngây thơ của hắn. Giận dữ phẫn nộ và thương hại đấu tranh để dành chiến thắng trong trái tim cô.

“Dừng lại, Granger,” Malfoy gầm gừ qua kẽ răng. Cô chớp mắt, giật mình khỏi những mộng tưởng.

“Dừng lại cái gì?” cô tự hỏi, bối rối.

“Dừng cảm thấy tội nghiệp cho tao,” hắn quát. “Tao không cần sự thương hại của mày.”

“Tôi không có -” cô bắt đầu, nhưng hắn ngắt lời cô với một tiếng gầm gừ trong khi nhảy khỏi ghế. Khuôn mặt hắn cách cô một vài phân, và khoảng cách gần gũi đó đã làm mạnh thêm cảm xúc đang tỏa ra từ người hắn, như những làn sóng, tràn ngập các xúc cảm bị căng ra đến rã rời của cô.

“Đừng nói dối tao, Granger,” hắn cảnh cáo đầy đe dọa. “Tao biết.” Mơ hồ, Hermione nghe tiếng kêu giận dữ của các bạn cùng lớp khi sự chú ý của họ đã trút lên chiếc ghế của Malfoy đang đập lỏang xỏang xuống sàn nhà, nhưng cô hòan tòan không quan tâm đến họ. Toàn bộ ý thức của cô đã bị chóang hết bởi thực tế khó hiểu rằng hắn thực sự biết, cô có thể cảm thấy sự chắc chắn của hắn, sự nhận thức của hắn về cô. Cô đột nhiên cảm thấy mình bị phơi bày trần trụi, bị xâm phạm một cách khủng khiếp. Cô nhảy ra khỏi ghế của mình, khiếm nó đâm sầm xuống sàn bên cạnh cái ghế của Malfoy, và hơi trượt chân ra sau, lắc đầu như thể để cố đánh bật sự hiện diện của Malfoy trong đó.

“Cậu tránh xa tôi ra, Malfoy”, cô đòi hỏi bằng một giọng run rẩy. “Đừng đến gần tôi.”

“Vô cùng hân hạnh”, hắn chế nhạo rồi quay đi, áo choàng phấp phới xoay quanh thân mình và hiên ngang ra khỏi phòng. Trong sự im lặng chóang váng và bối rối ùa đến sau khi hắn rời đi, sự giận dữ của hắn, sự không chắc chắn của hắn, nhòa đi thành một tiếng vọng như khi chúng xuất hiện, cho đến khi cô chỉ cảm thấy ý thức nho nhỏ về sự hiện diện của hắn cùng cảm xúc đầy thù địch.

“Trừ nhà Gryffindor mười điểm,” tiếng Snape nhẹ nhàng cất lên trong sự im lặng. Hermione gật đầu và dựng lại cả  ghế của mình và Malfoy, tâm trí hòan tòan bị xâm chiếm, bối rối, và kiệt sức để tranh cãi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro