chap 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Ba người ngồi ăn, trò chuyện vui vẻ trong tiền sảnh. 

   - Jessica ăn ít vậy? Đồ ăn nhà ta không ngon sao? – Ông Kwon hỏi. Jessica lắc đầu, xua tay: 

   - Ngon lắm ạ. Nhưng cháu ăn no lắm rồi. 

   Rào rào…. Trời tối sầm lại. Một cơn gió mạnh đột ngột thổi đến, cây cối xung quanh kéo nhau nghiêng ngả. Cơn gió kia vừa đi qua chưa lâu, tiếp tục một cơn gió khác kéo đến, cơn gió này cũng mạnh nhưng có phần lạnh hơn cơn gió trước, làm tóc Jessica bay cả vào mắt. Cứ thế các cơn gió tiếp theo thổi tới, cái lạnh mỗi lúc một tăng. Jessica ngồi nổi hết da gà. Trời bắt đầu mưa… gió không ngừng thổi… Jessica ngồi rùng mình vì lạnh. Mọi thứ diễn ra thật nhanh. Gió mùa đông bắc về thật rồi. Yuri nhìn Jessica mắt trân trân nhìn trời, người thi thoảng lại run lên, biết là cô nàng đang lạnh. 

   Bốp bốp Yuri vỗ tay hai tiếng. Một người cầm chiếc áo màu hồng ra, là áo khoác. Yuri cầm lấy chiếc áo, đưa cho Jessica: 

   - Lạnh rồi hả? 

   Jessica nhận lấy chiếc áo, khoác vào người, thấy đỡ lạnh hẳn. Lúc này ôngKwon  cũng vừa khoác thêm chiếc áo dài tay vào. Ông Kwon thở dài: 

   - Thời tiết chuyển mùa rồi đây! 

   Trên xe của Yuri… Jessica mân mê cái tay áo khoác của mình. 

   - Tại sao nhà Yul lại có áo khoác con gái thế? 

   - Mua thì có chứ sao! Jessica cười: 

   - Yul mua cho Sica hả? 

   - Ừ. Yul biết sớm là em chủ quan, sẽ bị như thế nên bảo người đi mua trước khi gió mùa về. Jessica bĩu môi: 

   - Nhưng sao lại vừa thế. Yul biết Sica mặc áo cỡ bao nhiêu à? 

   - Lần trước em đến nhà yul cũng chẳng có hành lý gì, phải đi mua đấy thôi. Jessica cười 

   - À, đúng rồi. 

   - Dừng ở đây thôi, em mau về nhà đi! Jessica thò đầu ra cửa nhìn dọc con phố vắng. 

   - Đi bộ từ đây về á? Hơi xa đấy. – Jessica ngỏ ý muốn Yuri đưa về đoạn nữa. 

   - Đến đây thôi. Đi tiếp để yul bị phát hiện à? - Yuri cười, nhìn Jessica nhõng nhẽo. Jessica nhăn mặt: 

   - Yul cứ làm như mình là xã hội đen không bằng ý! - Jessica cười khúc khích. Yuri đột nhiên mặt nghiêm lại, trong lòng cô có phần nào bối rối. Im lặng một lúc, Yuri hỏi: 

   - Jessica này.. 

   - Dạ! 

   -…nếu…nếu yul là xã hội đen thật, em có… có còn… 

   - Sao? Có chơi với yul nữa không chứ gì? – Jessica toe toét. Yuri cười gượng: 

   - Ừ, đúng rồi. Jessica làm mặt đắn đo suy nghĩ rồi cô quay sang, nhìn thẳng vào Yuri …lắc đầu: 

   - Không! 

   Yuri như vừa nghe phán quyết, lòng cô trùng xuống. 

   - Có thể cho yul biết lí do không? 

   - Aydà, chơi với xã hội đen sợ lắm. Không ưa nhau là ‘pằng’ luôn. Hì hì… yul sao thế? Sao tự nhiên mặt yul lại thế kia? Tuy trời tối nhưng ở khoảng cách gần, Jessica vẫn có thể thấp thoáng nhìn được gương mặt Yuri như cắt lại. Yuri lắc đầu: 

   - Không sao, nghe em nói về xã hội đen sợ quá thôi. 

   - Haha… Yuri cũng biết sợ sao? Hihi… Jessica đưa tay nắm lấy tay Yuri: 

   - Nhưng yul đừng lo, dù yul có là trùm xã hội đen thì …Sica vẫn chơi với Yul mà. Yuri tưởng như đang đeo đá trong người, vậy mà nghe xong câu nói này thấy lòng nhẹ hẳn. 

   - …Nhưng mà Yul phải nhớ những gì đã hứa với Sica, có sao băng làm chứng cơ. OK? 

   Jessica cười rạng rỡ. Yuri nhìn Jessica, cô chỉ muốn được cùng Jessica nắm tay mãi như thế này. Bởi cô sợ một điều khi Jessica buông tay cô ra rồi sẽ không còn lần thứ hai cô ấy nắm tay cô nữa. Yuri nhìn Jessica không rời mắt. Jessica nhìn Yuri: 

   - Yul đang nghĩ gì vậy? Yuri… 

   - Hả? À, không có gì. Yuri vòng tay ra, nắm lại tay Jessica: 

   - Những gì em vừa nói là thật chứ? Jessica cười: 

   - Ok rồi mà!!! Yuri nắm tay Jessica thêm một lúc nữa. Đủ rồi, mau bỏ tay cô ấy ra đi! - Yuri tự nói với lòng mình. Cô thở dài một cái, buông tay Jessica ra. 

   - Cũng muộn rồi em về đi. Jessica mặt buồn rười rượi, cô đưa mắt nhìn đoạn đường sẽ phải đi một mình về nhà. 

   - Yên tâm, yul sẽ nhìn em đến khi em bước qua cánh cổng. 

   Jessica lưỡng lự nhưng rồi cũng gật đầu, chào Yuri. Jessica bước đi trên con phố ướt. Thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn lại. Xe Yuri vẫn ở đấy, cô lại yên tâm bước tiếp. Đứng trước cổng nhà mình, Jessica vẫn không quên nhìn lại phía sau kia, chiếc xe còn đỗ ở đó. Jessica chân bước vào cổng nhưng mắt không rời chiếc ô tô đến khi bị khuất tầm nhìn mới thôi. Yuri ngồi ngoài xe, nhìn Jessica bước đi một mình trên phố. Cô mong sao sẽ mãi được thấy Jessica bước đi một cách bình yên như thế. Đến khi phòng Jessica bật đèn sáng, Yuri mới lái xe ra về.

    Jessica đứng trong phòng nhìn ra, nhìn chiếc xe ô tô của Yuri xa dần, xa dần rồi không còn thấy ánh đèn xi nhan đâu nữa. Cô ước gì ngay lúc này đây thời gian có thể quay trở lại thời điểm sáng nay, khi tâm trạng Jessica còn tràn đầy hưng phấn, khi Jessica được trông thấyYuri  đang đợi chờ mình, ước gì thời gian đừng trôi nhanh như thế. Cốc… Cốc… .!.! Cốc… cốc… 

   -Cô chủ! 

   Tiếng gõ cửa và tiếng gọi của dì Min kéo Jessica khỏi tâm trạng rưng rưng đó. Cảm giác buồn vẫn còn vương vấn trong Jessica, cô bước về phía chiếc giường, ngồi xuống đó. 

   - Dì vào đi! - Giọng nói của Jessica đã không thể che đậy được nỗi buồn đang ngày càng lấn át tâm hồn cô. Dì Min mở cửa bước vào. 

   - Cô chủ! Ông chủ đã về rồi, ông muốn gặp cô! Như con robot được bật nút “on”, Jessica đứng bật người dậy. 

   - Phải rồi, hôm nay bố về, sao con lại quên mất nhỉ? Rồi cô nhớ ra lời dặn của dì Min sáng nay, Jessica hỏi: 

   - Thế bố con đã ăn tối chưa? Dì Min lắc đầu nói: 

   - Ông bảo đợi cô chủ về ăn cùng! Jessica kêu “ối”, tự vỗ trán mình: 

   - Sao mình đãng trí thế này?!?!?!? 

   Jessica vội vàng bước ra khỏi phòng, đi qua dì Min đang đứng ở mé cửa, đi được một đoạn, như nhớ ra điều gì, Jessica lại quay lại hỏi: 

   - Bố con có nói gì không? Ừm… có hỏi con đi đâu hay đi với ai không chẳng hạn? 

   - Có, thưa cô. Jessica thấy các dây thần kinh não bộ như căng lên đột xuất: 

   - Dì đã trả lời thế nào? 

   - Là tôi không biết. 

   - Bố con có nói gì nữa không? 

   - Không, thưa cô. 

   Các dây thần kinh vẫn chưa hết căng, Jessica đứng trước cửa phòng bố, hai tay đan vào nhau, đang nghĩ xem sẽ phải nói gì với ông Jung… Hít một hơi thật sâu, Jessica đưa tay gõ nhẹ hai tiếng lên cánh cửa trước mặt. 

   - Vào đi! 

   Tiếng ông Jung từ trong phòng nói ra khiến nhịp tim của Jessica đã rộn ràng nay còn rộn ràng hơn. Jessica mở cửa bước vào. Vừa thấy ông Jung, Jessica đã toe toét cười nịnh. 

   - Bố, sao đợt này bố đi lâu thế? Giờ mới về! 

   - Bố về lúc 4h chiều, con có ở nhà đâu mà biết! 

   Ông Jung không buồn ngẩng đầu nhìn con gái, Jessica biết bố đang giận, bèn tiến lại gần bóp vai ông Jung cười nói: 

   - Bố ơi, con biết con sai rồi. Đáng lẽ con phải ở nhà đợi bố về mới đúng… 

   - Vậy con đã đi đâu hôm nay? 

   - Dạ… - biết mình vừa nói hớ, Jessica lại cười, chuyển từ bóp vai sang đấm lưng, ợm ờ mấy tiếng 

   - … ừm… con đi… mua áo. 

   - Mua áo? – Ông jung ngạc nhiên

   - Mua áo gì? Con thiếu áo à? 

   - Con mua áo mùa đông, thời tiết chuyển rét rồi còn gì! Ông Jung hỏi tiếp: 

   - Mua áo gì mà đi hết cả ngày trời? Jessica vòng tay ôm cổ bố cười: 

   - Hì hì. Con đi mua áo cho bố nữa. 

   - Thật không? 

   - Thật ạ! 

   - Đâu 

   -Chưa có! Hì hì… con đi bao nhiêu shop mà không tìm được cài nào ưng ý hết á. 

   Cuối cùng ông Jung cũng chịu rời mắt khỏi cái laptop, nhìn Jessica: 

   - Quần áo thì mua lúc nào chẳng được. Không mấy khi bố con mình có thể ngồi ăn cùng nhau mà con chẳng biết trân trọng gì cả. 

   Jessica biết bố đã nguôi cơn giận, “nhẹ cả người” 

   - Con biết, con biết con sai rồi, con sẽ không thế nữa đâu. Nhưng bố ý, bố không thể vì thế mà không ăn tối, bố cũng chẳng biết giữ gìn sức khỏe gì cả. 

   Yuri trên đường lái xe về nhà, tay cô sờ sờ tìm nút mở nhạc, tâm trạng Yuri đang lâng lâng. Từ ngày mua chiếc ô tô riêng này, với Yuri, ô tô cũng chỉ là phương tiện đi lại tầm thường, cô hoàn toàn không để ý hoặc quan tâm đến những tiện ích khác của xe ô tô. Nhận ra sự khác thường cua rmình hôm nay, Yuri tự cười chính bản thân mình. Cả ngày nay, mỗi lần lên xe đều có Jessica ngồi bên cạnh. Jessica, đúng rồi, Jessica là người đầu tiên cùng vớiYuri ngồi chiếc xe này. jessica ngồi chiếc ghế bên cạnh, khi thì nói chuyện, lúc lại ngắm phố xá với nụ cười tươi rói luôn hiện hữu trên gương mặt. Yuri bất giác nhìn sang ghế bên… trống rỗng… Jessica đã không còn ngồi đó nữa… Trên xe lúc này chỉ còn mình Yuri… Vậy mà trong một giây phút nào đó, Yuri tưởng như vẫn còn Jessica bên cạnh… Lòng cô bỗng trở nên hụt hẫng… “chơi với xã hội đen sợ lắm” câu nói của Jessica khi nãy lặp đi lặp lại trong đầu cậô, tay Yuri bấu chặt vô lăng mà cô không hay biết… “Mình là xã hội đen, mình là xã hội đen…” Yuri tự nhắc nhở mình phải chăng cô đã quên sự thật này khi ở bên Jessica.

   Vừa nhìn thấy Yuri bước qua cổng, ông Kwon đã hớn hở vẫy gọi cô con gái. Yuri đến tiền sảnh thấy trên bàn không biết bao nhiêu giấy tờ đang bày trước mặt ông Kwon. Ông Kwon trải tờ giấy khổ lớn đang cầm trên tay lên mặt bàn, nói: 

   - Bố có bất ngờ cho con đây. Yuri nhìn vào tờ giấy: 

   - Bố định xây biệt thự à? Ông Kwon lắc đầu, cười khà khà: 

   - Con đoán sai rồi. Đây là bản thiết kế xây dựng công ty của mình. Yuri ngạc nhiên: 

   - Công ty??? Ông Kwon gật đầu đắc ý: 

   - Đúng vậy. Bố đã mua được một mảnh đất, không, là một khu đất đủ rộng để xây dựng lên một công ty lớn, và rất có triển vọng phát triển thành tập đoàn. 

   - Bố đang nói gì đấy??? Ông Kwon đang mải mê với những dự định cho tương lai, câu hỏi của Yuri làm nhịêt huyết của ông có phần nào vơi đi những mà cũng không thấm vào đâu. Ông ấn Yuri ngồi xuống ghế. 

   - Con ngồi xuống đây. Thế này nhá. Như bố đã nói là con hãy để bố được lo lắng cho con. Và việc đầu tiên là bố sẽ cấp vốn mua đất, xây dựng cơ sở hạ tầng công ty do con làm chủ! Yuri nhìn ông Kwon: 

   - Bố có biết mình đang làm gì không đấy? 

   - Biết chứ! Yuri chẹp miệng: 

   - Được rồi. Nhưng mà con chưa học xong. Còn hơn 3 năm nữa mới ra trường, với cả còn nhiều việc khác con phải lo. Ông Kwon xua xua tay. 

   - Con phải lo việc gì cứ nói với bố, bố sẽ giải quyết cho con. Còn chuyện học hành… ôi rồi… mấy thứ vớ vẩn, toàn lý thuyết lãng xẹt. Cái con cần thiết là thực hành và kinh nghiệm. 

   Yuri thong thả rót cho mình một cốc trà. 

   - Bố quyết định rồi. Thời gian tới, bố sẽ để con ra nước ngoài… 

   Cốc trà vừa đưa lên miệng, chưa kịp thưởng thức, Yuri lại nhìn ông Kwon “hôm nay bố sao vậy?

 End chap 14

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro