Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm ở lại Hàn Quốc được gần một tháng thì anh trở về Việt Nam, lí do lớn nhất là vì anh không chịu được thời tiết khô lạnh của Hàn Quốc. Tôi đi tiễn anh mà tôi mặc đồ cộc tay, anh mặc áo dài lại còn định khoác thêm cái áo khoác mỏng vào dù trời đã chuẩn bị sang đầu hè.

"-Anh quấn thêm cái khăn quàng vào đi cho ấm, trên máy bay lạnh lắm đấy." tôi chọc anh.

"-Định quấn nhưng mà bỏ quên trong vali rồi." Lâm thản nhiên đáp.

Tôi phì cười, dặn anh:

"-Về bên đó nhớ phải điện sang cho em đấy. Anh bảo trọng."

"-Anh nhớ rồi. Em cũng lo chuyện của em với cậu kia đi. Mạnh mẽ và dũng cảm lên một chút, nếu không em sẽ đánh mất cơ hội của mình. Nhưng mà đừng có dễ dãi quá đấy."

"-Em nhớ rồi. A~ 2 tháng nữa anh ấy mới về mà anh đã phải đi rồi, em biết chơi với ai đây?"

"-Ngồi gặm nhấm nỗi buồn đi, cũng vui đó."

"-Vui quá anh. Anh có muốn gặm cùng không, em cho này."

"-Thôi không dám, anh đây chưa muốn có người yêu. Haha."

Tôi bĩu môi không thèm đáp với anh. Lâm xoa đầu tôi, rồi đi vào phòng cách ly.

_____

2 tháng như vậy trôi qua. Taeyong nhắn tin cực ít, cả tuần nhắn có 1 tin là nhiều. Doyoung nhắn tin cũng ít dần, chắc là do lịch công việc ngày càng nặng. Tôi chỉ biết nhắn tin động viên họ. Taeyong biết tôi và Doyoung thân nhau, nhưng Doyoung thì chưa. Taeyong bảo là khi nào tôi là bạn gái của anh ấy thì anh ấy mới nói cho mọi người biết mối quan hệ của chúng tôi. Cái này chẳng phải là công khai hẹn hò luôn rồi còn gì??

Tôi bận rộn dần với các kế hoạch cuối kì trước khi nghỉ hè, nên thời gian chạm tới cái điện thoại bị cắt giảm tối đa. Bệnh viện nơi tôi thực tập là một môi trường giao lưu quốc tế, các đoàn bác sĩ từ rất nhiều nơi tới để bàn luận về các căn bệnh của thế giới, đồng thời ngầm đánh gia năng lực của bệnh viện cũng như của Hàn Quốc nên tôi phải làm việc hết sức cẩn thận và chú tâm, nếu không sẽ bị lưu hồ sơ và khó đạt được điểm tốt nghiệp tốt. Nhưng nỗi nhớ anh vẫn không lúc nào nguôi trong tôi. Những lúc rảnh rỗi hiếm hoi ngồi nhìn trời đêm của Seoul, tôi đã thầm mong anh sớm trở về, để có thể nhìn thấy nụ cười ấm áp của anh.

Taeyong à, mau về đi có được không?

_____

Cửa hàng cà phê hôm nay đông đúc hơn hẳn mọi hôm, bởi mới có món mới về do chị chủ chế biến. Tôi chạy bàn đến mệt hết cả người mà vẫn cố gắng cười một cách chuyên nghiệp nhất, cảm giác như mình sắp thành cái máy đến nơi rồi. Tới tận 10h tôi mới được tạm nghỉ. Đang định cầm cái bánh mì vừa gặm vừa ghi chép bài cho đỡ chán thì chuông cửa reo lên, một vị khách bước vào. Tôi đang bận ghi chép nên không kịp ngẩng mặt lên, chỉ hỏi:

"-Quý khách cần gì ạ?"

"-Một espresso không đường."

"-Espresso... Taeyong?" tôi ngẩng mặt lên khi nhận ra giọng nói của anh. Taeyong diện toàn đồ đen từ đầu tới chân, đội mũ đen, mái tóc đã đổi sang màu khác, khuôn mặt tuy cười nhưng vẫn có nét mệt mỏi.

"-3 tháng trôi qua nhanh thật nhỉ?' Taeyong cười hiền.

"-Sao anh về mà không nhắn tin bảo em hả???!!! Điện thoại của anh để làm cảnh sao?"

"-Anh nghĩ Doyoung báo cho em rồi nên không nhắn. Hơn nữa, về bất ngờ thế này không phải vui hơn sao?"

"-Anh nghĩ thế thật đấy hả?" tôi bĩu môi.

Taeyong không thèm đôi co với tôi nữa, anh mỉm cười:

"-Em xong việc chưa, đi ra sông Hàn với anh?"

Tôi hơi bất ngờ, đoạn lại nhìn anh nghi ngờ:

"-Em chưa thấy SM công bố gì về lịch trình công việc của NCT U mà?"

"-Đó là bây giờ, còn nếu như SM công bố rồi anh sẽ rủ em đi Namsan chơi." Taeyong "tuyên bố".

-_-#

"-Em còn lâu mới đến giờ tan làm, anh cứ chờ đi."

Thực tế thì sau khi tôi vừa mới kết thúc câu nói ấy, tiếng chị Linh Hoa vang lên báo hiệu hết giờ làm. Tôi thề với trời là tôi muốn giết chết chị ấy ngay bây giờ, thật là muốn chết vì xấu hổ mà.

Taeyong nhìn tôi cười cười, cái điệu cười mà tôi nhìn chỉ muốn đánh.

"-Đợi em chút, em đi thay đồ đã."

Sau khi thay xong bộ đồ nhân viên, Taeyong kéo tôi đi ra bờ sông Hàn chơi đùa. Vui thì có vui thật, nhưng mà tôi toàn phải đeo khẩu trang kín mặt. Anh quen rồi nên không có phàn nàn gì, còn tôi thì trừ khi ở trong phòng phẫu thuật (luyện tập), còn lại tôi ghét phải đeo khẩu trang. Cứ chốc chốc, tôi lại tháo cái khẩu trang ra một lúc cho đỡ khó chịu. Bất chợt, Taeyong nhìn thấy tôi tháo khẩu trang, bèn quay lại đeo lên cho tôi, kéo cái mũ áo thấp xuống một chút:

"-Đừng nên tháo ra, sẽ không có lợi cho em đâu."

"-Nhưng mà khó chịu lắm! Em ghét đeo khẩu trang, đeo trong lúc phẫu thuật đã khó chịu rồi."

"-Bác sĩ mà lại ghét đeo khẩu trang sao?" Taeyong vuốt tóc tôi, cười dịu dàng.

"-Em là một người chứa đựng đầy mâu thuẫn. Anh không thể hiểu được đâu." tôi chọc anh.

"-Có bao giờ con trai hiểu được con gái đâu. Con gái là chúa rắc rối mà."

"-Xí, thế anh thích em làm gì?"

"-Bởi vì anh thích em."

"-Anh đừng có mà nói thế nữa đi."

"-Anh chỉ nói sự thật thôi mà." Taeyong mỉm cười.

Chết tiệt!

Taeyong, anh làm ơn thôi bá đạo kiểu đó đi!

"-Đi thôi, hôm nay có bắn pháo hoa đấy! Tới muộn không có chỗ đứng đâu."

Taeyong nắm lấy bàn tay tôi kéo đi. Tay anh không quá to, nhưng ấm áp và chắc chắn. Khi chúng tôi đi trong đám đông, tay anh siết chặt lấy tay tôi, như sợ chỉ cần lỏng tay một chút, tôi sẽ bị lạc khỏi tầm kiểm soát của anh. Trái tim tôi cảm thấy vô cùng ấm áp, tôi cố gắng bám theo sát anh tới gần bờ sông mới dừng lại. Lúc đó màn bắn pháo hoa cũng chuẩn bị bắt đầu.

"-Taeyong này, có một lần em nghe người ta nói, nếu như bày tỏ tình cảm và được đồng ý đúng lúc pháo hoa bắn, tình cảm sẽ bền chặt mãi mãi đấy." tôi nói vu vơ trong lúc nhìn họ chuẩn bị bắn pháo hoa.

"-Vậy sao?" Taeyong vòng tay kéo tôi đứng sát vào người anh "Nhưng anh sẽ không nói đâu."

"-Anh có nói thì em cũng không trả lời vào lúc đó đâu."

"-Anh thích hành động hơn." Taeyong cười đểu.

"-Cái gì..."

Còn chưa kịp phản ứng gì, tôi đã cảm thấy có gì đó mềm mại ấm áp áp vào trán tôi. Taeyong giữ chặt cánh tay tôi, mà kì thực tôi cũng không có ý định phản kháng anh. Nụ hôn chứa đầy yêu thương và tình cảm của anh dành cho tôi, tôi không thể nào cưỡng lại nó, bởi tôi yêu anh.

"-Linh, anh yêu em. Làm người yêu anh nhé?"

Nụ hôn kết thúc, Taeyong vòng tay ôm chặt tôi trong lòng, anh vuốt tóc tôi, thì thầm bên tai tôi lời tỏ tình ngọt ngào. Tôi bối rối và vụng về ôm lấy anh, miệng cười hạnh phúc.

Taeyong, em cũng thích anh. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro