40. Vết Thương Chồng Chất...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


" Roi thứ hai, đánh mày về tội phá hư Tưởng gia nha đầu." Ngô ông nội một chút cũng không nương tay, hung hăng hướng Ngô Giai Di trên người quất xuống, hai mắt Ngô mẹ mẹ sớm đã rơi nước mắt, tựa vào Ngô ba ba khóc, Tưởng ba ba Tưởng mẹ mẹ cũng cau mày, một bộ muốn nói lại thôi bộ dạng.

" Roi thứ ba. Vì mày đã làm cho ba mẹ mày quá đau khổ."

" Ba!"

" Thả tôi ra ngoài!! Giai Di!! Giai Di!!" Tưởng Y Y mạnh mẽ đập cửa, nghẹn ngào rống to, tay đập đến mức đều sưng đỏ cả lên nhưng nàng tựa hồ không cảm thấy đau, trong lòng đau đớn đã che dấu tất cả mọi thứ.

Cứ như vậy hỗn loạn qua nhiều giờ, Ngô ông nội dừng tay, nhìn Ngô Giai Di không biết đã bị hắn đánh không biết bao nhiêu roi lại còn cắn răng chống đỡ.

" Phục hay không phục?"

" Không phục."

" Cái gì ? Mày ! Có phải tao đánh vẫn chưa đủ hay không?!" Ngô ông nội tức giận đứng lên.

" Hai chúng cháu không sai, chỉ là yêu nhau mà thôi." Ngô Giai Di ngẩng đầu nhìn Ngô ông nội, môi bị mình cắn ra máu, sắc mặt cũng trắng bệch.

" Hai đứa tụi bây là nữ!"

" Nữ thì sao ?" Ngô Giai Di giơ lên khóe miệng cười cười.

" Chính vì là nữ nên mới không được !"

" Ông nội, cháu không thể bỏ nàng được, nếu cháu phải nhìn thấy nàng cùng nam nhân khác ở bên nhau, cười với nam nhân khác, cấp nam nhân khác nấu cơm, nằm bên cạnh nam nhân khác, ngài bây giờ dứt khoát đánh chết cháu luôn đi." Những lời nói này khiến cho Ngô ông nội mất đi ngôn ngữ, trượt ngồi trên sô pha, Ngô mẹ mẹ âm thầm rơi lệ, Tưởng ba ba Tưởng mẹ mẹ thì không ngừng thở dài.

" Đem Tưởng nha đầu thả ra đi." Ngô ông nội đối Tiểu Trương nói.

" Vâng."

Tiểu Trương đi đến cửa phòng, mắt nhìn đến Ngô Giai Di đang xoay thân mình, mắt không chớp một lần nhìn đăm đăm căn phòng, Tiểu Trương có chút khó chịu, lẹ làng mở cửa.

" Tiểu Y !!!!!" Khi mọi người nghe được Ngô Giai Di thét chói tai nhìn về phía phòng, liền nhìn đến Tưởng Y Y từ lúc mở cửa mà trượt ngã xuống đất.

Ngô Giai Di vội vàng đứng lên, mới vừa đứng lên liền lảo đảo. Sau đó ngã ngã xuống đất, quỳ đã lâu nên đầu gối đã muốn sưng đỏ, một trận đau đớn theo đầu gối truyền đến, Ngô Giai Di nén đau vịn bàn trà đứng lên, đi được một bước rồi lại ngã xuống, cuối cùng nàng đành lết đến bên cạnh Tưởng Y Y, đưa tay ôm lấy Tưởng Y Y từ trong tay Tiểu Trương, đau lòng sờ sờ tay sưng đỏ của nàng sưng đỏ, cuối cùng đem mặt mình chôn ở ngực Tưởng Y Y, bả vai vừa kéo run lên.

Ngô mẹ mẹ nước mắt rơi càng nhiều hơn, vừa rồi Sở Cố Hoài bị đánh nhiều như vậy cũng chưa khóc, chứng kiến Tưởng Y Y ngất xỉu thế nhưng nhịn không được khóc, nàng làm mẹ đương nhiên so với ai khác đều đau lòng, lập tức đối Ngô ông nội nổi lên một tia oán giận.

Tưởng ba ba Tưởng mẹ mẹ chứng kiến Tưởng Y Y té xỉu, thật hít một hơi, vội vàng chạy đến trước mặt hai nàng.

" Bá mẫu......" Ngô Giai Di ngẩng đầu lên, ánh mắt hồng hồng, một tiếng bá mẫu này làm cho Tưởng mẹ mẹ tâm hoàn toàn mềm mại, không kiềm nén nổi cũng đỏ hốc mắt.

" Bà xã. Chạy nhanh kêu Ngụy thầy thuốc lại đây." Tưởng ba ba đối Tưởng mẹ mẹ nói.

" Không cần, trong đại viện Trần thầy thuốc giàu kinh nghiệm lắm, cũng gần. Tôi đi gọi điện thoại, Tiểu Trương, cậu sức khỏe tốt, hỗ trợ đem Tiểu Y ôm đến trên giường Giai Di đi." Ngô ba ba chỉ huy.

" Vâng."

Tiểu Trương đem Tưởng Y Y ôm đến trên giường, rồi chạy nhanh về đỡ Ngô Giai Di đang vật lộn để đứng dậy.

" Dìu tôi đến bên cạnh Tiểu Y được không? Làm phiền anh." Ngô Giai Di đối Tiểu Trương nói.

" Được." Tiểu Trương dìu Ngô Giai Di đến bên giường, Ngô Giai Di ngồi ở bên giường, nắm tay Tưởng Y Y. Rút khăn giấy giúp Tưởng Y Y lau mồ hôi trên trán.

Rất nhanh, thầy thuốc liền đến đây, giúp Tưởng Y Y đơn giản xử lý qua đi. Xoay người đối Ngô Giai Di nói những việc cần chú ý.

" Thiếu máu, cơm chiều không ăn hơn nữa chịu đả kích, cho nên hôn mê."

" Vâng."

" Vừa rồi tôi đơn giản xử lý một chút, trong chốc lát có thể tỉnh, bất quá về sau phải chú ý, ăn nhiều thức ăn bổ huyết, cẩu kỷ, táo đỏ...vân vân, phải ăn cơm đúng bữa."

" Vâng."

" Ừm, coi như không có việc gì nghiêm trọng, bất quá Giai Di a, sắc mặt cháu không tốt lắm, bác giúp cháu nhìn xem đi?" Trần thầy thuốc từ nhỏ nhìn Giai Di lớn lên, lúc này thấy nàng sắc mặt tái nhợt, cũng có chút lo lắng.

" Cháu không sao." Ngô Giai Di đối Trần thầy thuốc cười cười.

" Mặc kệ nó." Ngô ông nội ra tiếng đối Trần thầy thuốc nói.

" Quân trưởng...... Này......"

" Tiểu Trần a, hôm nay phiền toái cậu, cậu về trước đi, không có việc gì là tốt rồi." Ngô ông nội đối Trần thầy thuốc nói.

" Ai, vậy có việc gì nhớ gọi điện thoại cho tôi." Trần thầy thuốc gật gật đầu, cầm cái hòm thuốc đi rồi.

Ngô mẹ mẹ đóng cửa phòng, trong phòng chỉ còn lại Ngô Giai Di và Tưởng Y Y, năm trưởng bối trở lại phòng khách sô pha ngồi xuống, bắt đầu thương lượng.

Trong phòng, Ngô Giai Di nghe Trần thầy thuốc cho Tưởng Y Y uống nước, uống vài hớp Tưởng Y Y liền tỉnh, mày nhanh chóng cau lại.

" Tiểu Y, Tiểu Y, thế nào? Có đau đầu không em?" Ngô Giai Di dẹp cái chén, đem nàng nâng dậy nhưng không cẩn thận đụng đến miệng vết thương của mình, đau đến" Tê" Một tiếng.

" Chị rất bại hoại bại hoại bại hoại!!" Tưởng Y Y mới vừa tỉnh lại liền khóc hướng Ngô Giai DI rống to, nhìn thấy Ngô Giai Di tươi cười sau, lại vẫn là nhịn không được giang tay ôm lấy eo của nàng, đem mặt chôn trong ngực nàng, buồn buồn lên án nàng.

" Tại sao chị lại kêu bọn họ đem em nhốt trong phòng vậy, mấy ngày hôm trước còn nói phải cùng nhau vượt qua, giờ chị làm vậy là sao chứ."

" Đúng a, nhưng mà chị đã đáp ứng Đại ca em sẽ không để em chịu tổn thương." Ngô Giai Di sờ sờ đầu Tưởng Y Y, ôn nhu nói.

" Hừ, về sau không được như vậy nữa." Tưởng Y Y ở trong ngực Giai Di cọ cọ.

" Ừm, rồi, rồi, em nói thế nào thì mình làm thế ấy." Ngô Giai Di đem Tưởng Y Y từ trong ngực mình tách ra, hôn hôn cái trán của nàng.

" Thực ngốc, đem tay của mình đập đến sưng thế này, đã vậy còn hôn mê bất tỉnh nữa chứ."

" Chị cũng vậy, đứa ngốc, quỳ gối ở đó cho bị đánh, chị không biết em đau khổ thế nào đâu."

" Không đau."

" Không đau cái con khỉ, đưa em coi coi." Tưởng Y Y chu chu miệng, đem Ngô Giai Di dìu lại đây, vén lên áo nàng. Nhìn thấy những vết thương lớn nhỏ chồng chéo lên nhau sau lưng Ngô Giai Di,Tưởng Y Y thật hít một hơi, trong lòng thu thành một đoàn.

" Nhìn đáng sợ vậy thôi, không đau." Ngô Giai Di ra tiếng an ủi.

" Gạt người!"

" Thật mà, mới trước đây cũng thường xuyên bị đánh, không đau."

" Em không tin chị đâu!"

" Ai." Ngô Giai Di thở dài, sau đó liền cười.

" Chị cười cái gì." Tưởng Y Y vểnh miệng hỏi.

" Đột nhiên cảm thấy mình rất hạnh phúc." Ngô Giai Di nhẹ nhàng chạm chạm môi Tưởng Y Y.

" Hạnh phúc ? Chị bị đánh đến ngơ luôn rồi." Tưởng Y Y bộ dạng uể oải tựa vào vai Ngô Giai Di.

" Không, bị đánh cũng không xi nhê gì cả, có em cùng chị."

" Chị muốn em cùng chị! Chứ không phải là đem em nhốt trong phòng sao." Tưởng Y Y còn nhớ kỹ" Tội Ác" vừa rồi của Ngô Giai Di

" Còn nhớ hả? Quỷ hẹp hòi."

" Chị mới là quỷ hẹp hòi, cả nhà chị đều là quỷ hẹp hòi, ông nội thật là xấu." Tưởng Y Y bất mãn nói.

" Hửm? Ông xấu đến vậy sao?" Cửa mở ra, Ngô ông nội vẻ mặt nghiêm túc ngoài cửa đứng cùng bốn cha mẹ vẻ mặt hắc tuyến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro