41.Đợi Vầng Mây Rẽ Thấy Trăng Thanh...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


" Ông, ông nội......" Tưởng Y Y ngẩn người kêu một tiếng.

" Hừ." Ngô ông nội đứng bất động.

" Ông nội~" Tưởng Y Y kéo dài âm mềm nhũn lại gọi một tiếng, Ngô ông nội quả nhiên mềm lòng, giận trừng mắt nhìn Tưởng Y Y liếc mắt một cái, xoay người ra khỏi phòng.

" Ăn cơm." Ngô ông nội vừa đi vừa phân phó.

" Ai, mẹ đi dọn bát đũa." Ngô mẹ mẹ cười mị mị lôi kéo Tưởng mẹ mẹ đi ra phòng.

" Nha đầu, uống nhiều nước chút." Tưởng ba ba vẫn là lo lắng nữ nhân, đi đến đầu giường cầm lấy nước đưa Tưởng Y Y.

" Dạ." Tưởng Y Y tiếp nhận nước, ừng ực một ngụm liền uống xong rồi.

" Đừng uống gấp như vậy." Ngô Giai Di nhíu mày, rút tờ khăn giấy giúp nàng lau mấy giọt nước còn vươn lại.

" Ừm ừm."

" Ba ra ngoài trước, một hồi hâm xong đồ ăn ba sẽ gọi tụi con." Tưởng ba ba ra cửa phòng, đi phòng khách tìm Ngô ba ba ôn chuyện.

Quá 15 phút, Ngô mẹ mẹ liền gọi hai tên thương tàn trong phòng đi ra ngoài ăn cơm. Nghỉ ngơi lâu như vậy Tưởng Y Y khôi phục thể lực, vẫn là dìu Ngô Giai Di một thân thương tích đi đến bàn cơm, đợi nàng ngồi xuống sau đó mới kéo ra ghế dựa bên cạnh ngồi xuống. Đồ ăn trên bàn là ở vài giờ trước mình đã làm xong, hâm lại một lần vẫn còn rất thơm.

Tất cả mọi người cùng nhau đợi Ngô ông nội đụng đũa đầu tiên, nhà hai người giáo dục kỳ thật là rất giống, dù sao cũng từ một cái quân doanh đi ra, Ngô ông nội cực tuân thủ quy củ lễ phép, thường xuyên giáo dục binh lính của mình hoặc là con cháu về lễ nghi bàn ăn, bởi vậy cùng Ngô ông nội cùng nhau ăn cơm quy củ là rất nhiều. Không thể rung chân, không thể đem chiếc đũa cắm ở trên mặt cơm, không thể chọn tới chọn lui trên dĩa, không thể thích ăn món gì liền gắp, không thể gắp đồ ăn ở xa mình, phải bưng bát lên ăn, ăn cơm không thể phát ra thanh âm " Sột sột"........................

" Ăn đi." Ngô ông nội nói.

" Dạ."

Tưởng Y Y nhìn nhìn bất cẩu ngôn tiếu* yên lặng ăn cơm các trưởng bối, nhẫn nhịn ý muốn gắp đồ ăn cho Ngô Giai Di. Cúi đầu hướng miệng ăn cơm, thỉnh thoảng giương mắt nhìn ba mẹ.

Ngô Giai Di trong lòng không phải tư vị, gắp miếng bong bóng cá lặng lẽ đặt ở bát Tưởng Y Y, dùng chân nhẹ nhàng đạp đùi của nàng.

Tưởng Y Y ngẩng đầu nhìn Ngô Giai Di, ngoan ngoãn đem bong bóng cá ăn sạch, sau đó lại gắp một đũa rau cải, còn chưa ăn vào miệng, Tưởng Y Y cảm nhận được trên đùi không ngừng truyền đến nhiệt cảm, biết mình đã khiến cho người nào đó không hài lòng, Tưởng Y Y miệng ngậm một đống đồ ăn ủy khuất nhìn Ngô Giai Di.

" Được rồi, ăn có bữa cơm mà cũng liếc mắt đưa tình." Ngô ông nội thản nhiên mở miệng.

" Không phải mà...... Ông nội oan uổng cháu......" Tưởng Y Y càng ủy khuất.

" Em ăn nhiều thịt chút đi nè, đều bổ huyết." Ngô Giai Di rốt cục nhịn không được liền nói ra, cau mày gắp thịt cho nàng, một cái chân gà, hai cái chân gà, một tảng thịt bò, hai miếng......

Tưởng Y Y trong lòng âm thầm trách mắng, khi đồ ăn sắp tràn ra bát, Tưởng Y Y kêu "Cut".

" Giả bộ không được." Tưởng Y Y nhỏ giọng nói.

" Ừm." Ngô Giai Di đem miếng cá đang gắp dở bỏ lại vào bát mình, xem cũng chưa xem Tưởng Y Y liếc mắt một cái, bắt đầu ăn.

Tưởng Y Y ủy khuất chu chu miệng, dẫn đến Ngô mẹ mẹ ngồi đối diện nàng không cẩn thận" Phốc" Bật cười.

" Khụ khụ." Ngô ông nội ho khan, liếc mắt con dâu mình một cái.

" Tưởng nha đầu, đồ ăn này đều là cháu làm a......" Ngô mẹ mẹ giả bộ không thấy Ngô ông nội, cười hỏi.

" Dạ, buổi chiều chị Giai Di nói muốn ăn cá, cho nên cháu liền mua thiệt nhiều." Tưởng Y Y trả lời.

" Chậc chậc, hiền quá, Giai Di nhà bác không biết nó có làm được vậy không nữa."

" Hiện tại làm được." Ngô Giai Di thản nhiên xen vào.

" Không sao đâu ạ, nàng sẽ rửa bát, cháu không thích rửa bát." Tưởng Y Y cười hì hì nói.

" Ai, không tệ. Đúng không, ba."

" Ừ." Ngô ông nội không được tự nhiên ừ một tiếng, Ngô Giai Di ngẩng đầu nhìn thoáng qua Ngô ông nội, lại cúi đầu tiếp tục ăn cơm, Tưởng Y Y trừng lớn đôi mắt, ngây ngốc nhìn chằm chằm Sở ông nội.

" Nhìn cái gì?" Ngô ông nội hỏi Tưởng Y Y.

" Ông nội...... Ông vừa rồi......"

" Ăn cơm, có chuyện gì ăn xong nói sau."

" Ác."

Tưởng Y Y ngoan ngoãn bắt đầu giải một đống thịt trong bát, nàng dùng sức đi xuống bới cơm, nhưng mà vô luận nàng bới cỡ nào đều nhìn không thấy cơm, nàng buồn bực, đáng thương ba ba nhìn Ngô Giai Di, Ngô Giai Di thu được tín hiệu mãnh liệt từ Tưởng Y Y phát ra, ngẩng đầu xem nàng liếc mắt một cái.

" Cơm không thấy."

" Ai......" Ngô Giai Di thở dài, đem Tưởng Y Y bát dời qua, gắp đồ ăn còn sót vào bát mình, sau đó lại đem nửa bát cơm của mình đổ vào trong bát Tưởng Y Y.

" Yay."

" Hihi." Tưởng Y Y cười hì hì lấy lại bát của mình, lắc lư lắc lư bắt đầu gặm chân gà, Ngô ông nội nhìn Tưởng Y Y liếc mắt một cái, không nói cái gì.

Thật vất vả ăn no cơm, Tưởng Y Y đứng lên định đi rửa bát.

" Để chị rửa cho, em ngồi thêm một lát đi." Ngô Giai Di đối Tưởng Y Y nói.

" Chị đứng lâu không tiện mà, nói sau, một thân bị thương, khẳng định đau lắm." Tưởng Y Y không cho.

" Lại đây, lát nữa rửa bát sau, chúng ta có chuyện nói với hai đứa." Ngô ông nội đối Tưởng Y Y ngoắc ngoắc.

5 trưởng bối ngồi trên sô pha, Tưởng Y Y và Ngô Giai Di đứng trước mặt bọn hắn, rất có cảm giác tam đường hội thẩm* a.

" Ông hỏi lại một lần nữa, hai đứa nghiêm túc chứ?" Ngô ông nội nhíu mày hỏi.

" Dạ." Ngô Giai Di lên tiếng, Tưởng Y Y nắm tay Ngô Giai Di, cũng gật gật đầu.

" Giai Di, cháu là đứa nhỏ tốt, bác cùng ba ba nàng đều biết." Tưởng mẹ mẹ mỉm cười nói.

" Mẹ, chị Giai Di rất yêu con, mọi người không cần lo lắng." Tưởng Y Y nghiêm túc nói.

" Về khoảng này chúng ta thật không lo lắng nhưng Đại ca cùng Nhị ca con thì khác à." Tưởng ba ba hóm hỉnh nói, Ngô Giai Di hé miệng cười, thấy Tưởng Y Y tâm thần nhộn nhạo.

" Lão Tưởng, về sau là thân gia a." Ngô ba ba cười vỗ vỗ vai Tưởng ba ba.

" Đúng a, có chuyện tốt cũng đừng quên chúng ta a." Tưởng ba ba cũng cười nói.

" Khụ khụ." Ngô ông nội một tiếng khụ làm cho cha mẹ hai bên đều ngoan ngoãn trầm mặc.

" Về sau ít ra ngoài loạn cho tao, để cho tao phát hiện mày sau lưng Tưởng nha đầu làm bậy, tao rút da của mày." Ngô ông nội hung tợn đối Ngô Giai Di nói.

" Dạ."

" Ta chỉ nhận Tưởng nha đầu là cháu dâu."

" Dạ."

" Nếu mày dám cùng nữ nhân khác cùng một chỗ thì đừng về nhà nữa."

" Trừ phi, là nàng chán ghét cháu, bằng không, sao con có thể yêu nữ nhân khác a." Ngô Giai Di ôn nhu nói, Tưởng Y Y nhất thời cảm thấy mặt đầy xuân phong, tâm đều nhanh nhảy ra, tay gắt gao nắm lấy Ngô Giai Di, nàng vô luận như thế nào cũng không muốn buông tay.

" Nghe chưa hả, nhà của chúng ta cũng giống vậy, chỉ thừa nhận Giai Di, da của con coi chừng đó." Tưởng ba ba đối Tưởng Y Y nói.

Tưởng Y Y cười khẽ đối ba ba làm một cái mặt quỷ, quay đầu cười với Ngô Giai Di.

" Ai, cái này thảm, Đại ca Nhị ca con bên kia nha...... Thấy hai đứa như vầy thì biết làm sao." Tưởng mẹ mẹ cười nói.

" Đại ca đáp ứng rồi còn phần Nhị ca thôi, không đếm xỉa tới chúng ta." Tưởng Y Y cười hì hì nói, toàn thế giới đều nhìn ra hắn Nhị ca thích A Giai, ba mẹ thật sự là không có nhãn lực.

Chú thích:

*bất cẩu ngôn tiếu:không nói cười tùy tiện.

*tam đường hội thẩm: đây là phiên tòa thời Trung Quốc cổ đại, nói về các chế độ giám sát. Muốn hiểu thêm về chế độ này các bạn lên google search nhé, ở đây mình chỉ nói vắn tắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro