83. Tảo Trần, Hết Năm Cũ...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tảo trần: Phần lớn các địa phương ở Trung Quốc chọn ngày 24 tháng Chạp là ngày "Tảo trần". Tảo trần chính là ngày quét dọn nhà cửa, tổng vệ sinh cuối năm.

" Alo." Tưởng Y Y và Ngô Giai Di mới vừa tan sở, bỗng điện thoại reo, Tưởng Y Y vội vàng mở túi xách tiếp điện thoại.

" Tiểu Y a, là mẹ." Điện thoại là Tưởng mẫu gọi đến.

" Mẹ? Có việc gì sao? Thước Thước lại nháo phải không?" Tưởng Y Y hỏi.

" Không phải, Thước Thước rất ngoan. Kỳ thật cũng không có gì, chỉ là nhớ tới buổi sáng quên nhắc nhở con, ngày mai là ngày hai mươi bốn, phải tảo trần." Tưởng mẫu nói.

" Tảo trần?" Vẻ mặt Tưởng Y Y mờ mịt.

" Đúng a, chính là quét dọn, làm sạch mọi thứ, đem xui xẻo tống đi hết." Tưởng mẫu giải thích.

" Á, mẹ không nói con cũng quên mất." Tưởng Y Y vỗ đầu, nhớ tới hàng năm ngày hai mươi bốn, Tưởng gia đều tổng vệ sinh.

" Mẹ biết ngay mà, trí nhớ con không tốt. Ai~, việc ở nhà con đừng bận tâm, ba mẹ sẽ tự lo liệu, hẳn là Đại ca Nhị ca con sẽ trở về."

" Đúng rồi, ngày mai vẫn là năm cũ, quét dọn xong về nhà ăn cơm." Tưởng mẫu nhắc nhở.

Tưởng Y Y xoay qua, dùng khẩu hình miệng nói Ngô Giai Di ngày mai về nhà ăn cơm. Ngô Giai Di gật gật đầu, tỏ vẻ có rảnh, Tưởng Y Y lúc này mới đáp ứng Tưởng mẫu.

" Dạ."

" Ai, mẹ, con nhớ hình như phải dán câu đối Tết?" Tưởng Y Y hỏi.

" Không phải ngày mai, đêm 30 dán mới tốt."

" Câu đối thì cứ đi đầu đường nhờ bác Lưu viết, ông ta đã ở đó viết câu đối mười mấy năm nay, những câu đối xung quanh đây đều là ông ta viết, viết rất hay."

" Á, con nhớ rồi, bác Lưu, hàng năm mẹ đều bảo con lại đó lấy câu đối, ông ấy biết con." Tưởng Y Y gật gù.

" Đúng a, vậy được rồi, ngày hôm qua ông ta đã bày sạp ở nơi đó viết câu đó, con muốn đi viết thì mau đi nhanh a."

" Ai, biết rồi, chút nữa con và chị Giai Di đi liền, ai, nếu không con bảo ông ta viết hai bức nha, sau đó đem qua mẹ."

" Cũng được, dù lát nữa con cũng qua đón Thước Thước, ừm, vậy đi, không nói nữa. Còn phải đút Thước Thước ăn cơm."

" Dạ, tạm biệt mẹ......"

Nói xong, Tưởng Y Y cúp điện thoại, vẻ mặt ai oán chuyển hướng Ngô Giai Di.

" Honey, lao động đi......"

" Phốc...... Khụ, ừm, lao động là quang vinh." Ngô Giai Di nhịn cười, đi về phía trước kéo Tưởng Y Y lười biếng đứng lên.

" Hí hí." Tưởng Y Y bỗng nhiên cười gian, làm Ngô Giai Di sợ đến mức lập tức thả tay xuống, mặc cho Tưởng Y Y trượt về lại sô pha.

" Em cười cái gì, đừng dọa chị......"

" Em có đứa con trai." Tưởng Y Y cười nói.

" Chị biết, em còn có một đứa con gái nữa." Ngô Giai Di liếc nàng.

" Không, khi hai đứa lớn rồi, chúng có thể đi khắp nơi......" Tưởng Y Y thỏa mãn nói.

" Ừm, sau đó? nói tiếp đi." Ngô Giai Di đại khái đoán được kế tiếp Tưởng Y Y sẽ nói cái gì.

" Có thể đi đến nhiều nơi và đi đầu đường tìm bác Lưu viết câu đối." Tưởng Y Y gật gật đầu.

" Ừm, cho nên em yên tâm để cho chúng chạy ra đầu đường? Đầu năm nay, xe cộ rất nhiều, bọn buôn người cũng không ít." Ngô Giai Di nhíu mày nói. Tưởng Y Y yêu Nghiêm Nghiêm như vậy, sao có thể để cho hắn đi một mình.

" Được rồi, chị thắng." Tưởng Y Y lập tức thở dài.

" Vẫn là chị với em nên đi thôi......" Ngô Giai Di thở dài, kéo người vợ khó khăn lắm mới không lười biếng đi ra ngoài.

" Khổ quá a......"

" Sắp thành thiếu phụ luống tuổi rồi, còn phải hầu hạ một tên lớn hai tên nhỏ...... Ôi......" Tưởng Y Y ai oán giả khóc, liếc trộm Ngô Giai Di.

" Phục em luôn, ngày mai tảo trần chị và Nghiêm Nghiêm làm, em ngồi một bên cắn hột dưa được chưa?" Ngô Giai Di sủng nịch hỏi han.

" Là chị nói a, không được gạt em!" Tưởng Y Y nhanh chóng nói, sợ Ngô Giai Di đổi ý.

" Ừm, còn bây giờ?"

" Bây giờ đi viết câu đối." Tưởng Y Y nhanh chóng tiếp lời.

" Con cũng muốn đi!" Nghiêm Nghiêm từ trong phòng chạy ra, thời gian được nghỉ đông hắn ở nhà buồn chán muốn chết, không phải xem TV chơi máy tính thì là làm bài học bài.

" Không được! Ở nhà làm bài tập!" Tưởng Y Y cự tuyệt hắn.

" Đã làm hết một ngày......" Nghiêm Nghiêm ủy khuất nói.

" Em nha......" Ngô Giai Di vỗ nhẹ nhẹ lưng Tưởng Y Y.

" Đi thôi, chúng ta cùng đi, nhanh đi thay quần áo." Ngô Giai Di nói với Nghiêm Nghiêm.

" Vâng." Nghiêm Nghiêm ngoan ngoãn gật đầu, nhanh vọt vào phòng.

" Em không biết là, hắn càng ngày càng ra dáng học sinh cấp một sao?" Ngô Giai Di vui mừng cười cười, cúi đầu nhìn nhìn Tưởng Y Y.

" Ừ, càng ngày càng lì." Tưởng Y Y gật đầu.

" Ha ha ha ha......"

Ngô Gia Nghiêm rất nhanh đã sửa soạn xong, trông như một tiểu mĩ nam, khuôn mặt hồng hồng, làm cho người ta nhịn không được muốn vươn tay nhéo một cái.

Tưởng Y Y đắc ý nắm tay Ngô Gia Nghiêm ra cửa, Ngô Giai Di đi theo phía sau.

" Có cần lái xe?" Ngô Giai Di hỏi.

" Cần chứ, còn phải qua mẹ đón Thước Thước."

" Ừm, vậy hai mẹ con đứng đây chờ chị, chị đi lấy xe." Ngô Giai Di dặn bảo một câu rồi chạy đi lấy xe.

" Mẹ mẹ." Ngô Gia Nghiêm lắc lắc tay Tưởng Y Y.

" Hửm?" Tưởng Y Y dời mắt đang đặt ở thân ảnh Ngô Giai Di, cúi đầu nghi hoặc nhìn Ngô Gia Nghiêm.

" Sau này mẹ có thể để nàng ở lại trong nhà được không, con có thể chăm sóc nàng." Ngô Gia Nghiêm mếu máo nói.

" Con còn nhỏ mà, sao có thể trông coi muội muội được, cha mẹ cũng không yên tâm a." Tưởng Y Y ôn nhu nói.

" Nhưng con muốn chơi với muội muội."

" Thế này đi, con qua bên bà ngoại ở với Thước Thước luôn được không?" Tưởng Y Y đề nghị.

" Vậy còn hai mẹ......"

" Con sợ hai mẹ không có ai trò chuyện? Cho nên trước đây mới không chịu ở với bà ngoại?" Tưởng Y Y hiểu được, lúc ấy nàng và Ngô Giai Di tính để Ngô Gia Nghiêm và Thước Thước tạm thời ở với Tưởng mẫu, nhưng năn nỉ cỡ nào Ngô Gia Nghiêm cũng không chịu, cuối cùng các nàng cũng chỉ có thể cho Thước Thước ở đó, sau đó chiều nào cũng đón nàng trở về. Nàng và Ngô Giai Di còn tưởng rằng Nghiêm Nghiêm không muốn xa nhà, thật sự không nghĩ tới rằng Nghiêm Nghiêm sợ hai nàng ở nhà buồn chán.

" Dạ, Thước Thước đi rồi, con không có ở đây, chỉ còn hai mẹ ở nhà." Ngô Gia Nghiêm nghiêm túc nói.

" Đồ ngốc, buổi chiều hai mẹ đi đón các con trở về a, hoặc là hai mẹ tan việc qua bà ngoại ăn cơm ở đó luôn." Tưởng Y Y sủng nịch nựng nựng khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngô Gia Nghiêm.

" Phải ha...... Sao con lại không nghĩ tới......" Ngô Gia Nghiêm ngây ngô.

Nói xong, Ngô Giai Di đã lái xe đậu ở trước mặt hai người, Tưởng Y Y bế Ngô Gia Nghiêm ngồi vào ghế sau, còn mình ngồi kế Ngô Giai Di.

Viết xong câu đối, cả nhà qua Tưởng gia ăn cơm chiều, sau đó mới đón Thước Thước về nhà.

Ngô Gia Nghiêm ôm Thước Thước chạy khắp nơi, Thước Thước cũng hưng phấn ôm cổ ca ca, vẫn như cũ kêu a a, Tưởng Y Y thấy bọn nhỏ đang chơi vui vẻ, liền nói cho Ngô Giai Di biết câu chuyện buổi chiều.

" Thật chân thành." Tưởng Y Y cảm khái.

" Ừm, giống em." Ngô Giai Di cho Ngô Gia Nghiêm một cái định nghĩa.

" A, không thể như vậy được, con trai phải giống chị mới tốt, giống em là không được." Tưởng Y Y kinh hô.

" Oh? Chị như thế nào?" Ngô Giai Di mỉm cười hỏi.

" Khí phách nha, hí hí, mỗi lần mặt chị nghiêm túc, em đều sùng bái chị......" Tưởng Y Y ngốc ha ha cười.

" Đồ ngốc." Ngô Giai Di liếc Tưởng Y Y với vẻ mặt sùng bái. Lôi kéo nàng vào phòng ngủ.

" Hai đứa mau đi ngủ, ngày mai thức dậy tổng vệ sinh!" Hai mẹ ra lệnh một tiếng, Ngô Gia Nghiêm và Thước Thước đều ngoan ngoãn về phòng.

Ngày hôm sau, cả nhà đều dậy sớm, 6 giờ sáng Tưởng Y Y dự định làm điểm tâm cho cả nhà, Ngô Giai Di thấy hiếm khi Tưởng Y Y không lưu luyến giường ngủ dậy sớm, lòng nàng vui vẻ vô cùng, rất có bộ dáng của một người vợ đảm đang.

" Ánh mắt đó là sao, chứa đầy mẫu tính chói lọi như vậy." Tưởng Y Y nhạy bén phát hiện ánh mắt lóng lánh của Ngô Giai Di.

" Không có gì, bà xã trẻ con của chị trưởng thành, chị cảm thấy rất vui." Ngô Giai Di trừng mắt nhìn, thật thà trả lời.

" Đi chết đi, tiếp tục nướng đi, khi nào nấu xong em sẽ gọi chị."

" Em nghĩ chị như em vậy à, còn có thể tiếp tục ngủ." Ngô Giai Di xốc lên chăn rời giường, vào phòng tắm rửa mặt.

Ăn xong bữa sáng, Ngô Giai Di và Tưởng Y Y đi chợ mua thực phẩm cho hôm nay, bởi vì sắp hết năm, cho nên tất cả mọi người đều mua rất nhiều thực phẩm về tích trữ, tránh việc giá cả lên cao trong dịp Tết, vì thế người đi chợ rất đông, Tưởng Y Y và Ngô Giai Di thật vất vả mới mua được thực phẩm. Về đến nhà đã hơn 10 giờ.

" Mẹ mẹ!" Mới vừa vào nhà, Thước Thước liền bổ nhào đến trước mặt Tưởng Y Y, ôm lấy đùi nàng.

" Ôi, hôm nay biết làm nũng với mẹ nha, đến, mẹ ôm." Tưởng Y Y thả mấy túi thực phẩm xuống, ôm lấy Thước Thước.

" Vì nàng đói." Nghiêm Nghiêm đột nhiên toát ra mà nói đạo.

" Chậc...... Thì ra là vậy, đúng là đồ không có lương tâm, chỉ khi đói mới tìm mẹ." Tưởng Y Y giả vờ giận dỗi quay mặt qua chỗ khác, Thước Thước thấy Tưởng Y Y giận, lập tức liền nghĩ cách dỗ dành nàng.

" Mẹ đừng giận, Thước Thước thương mẹ nhất." Thước Thước hôn một cái trên mặt Tưởng Y Y, sau đó lại dùng tay nhỏ bé sờ sờ mặt Tưởng Y Y.

" Ha ha, Thước Thước ngoan, mẹ mẹ không tức giận." Tưởng Y Y cười mị mị quay đầu lại, cũng hôn một cái trên mặt Thước Thước.

" Được rồi, bắt đầu làm việc thôi. Nghiêm Nghiêm, con quét dọn cha lau cửa sổ,OK?" Ngô Giai Di đề nghị.

" OK!" Nghiêm Nghiêm đáp ứng nàng.

" Em đi nấu cơm, vậy ai trông Thước Thước?" Tưởng Y Y hỏi.

" Thước Thước chơi xếp gỗ!" Thước Thước nhỏ giọng nói.

" Được rồi, vậy con ngoan ngoãn chơi xếp gỗ ở đây, đừng chạy lung tung." Tưởng Y Y dặn bảo nàng.

" Dạ!" Thước Thước cũng gật gật đầu.

" Vậy bắt đầu đi, tẩy trần đón khách." Tưởng Y Y nói xong liền vào bếp, lấy chỗi và cây lau nhà đưa cho Ngô Gia Nghiêm và Ngô Giai Di.

Ngô Gia Nghiêm và Ngô Giai Di tiếp nhận công cụ, liền bắt đầu công việc dọn dẹp, Tưởng Y Y cười mị mị nhìn Thước Thước đang ngồi chơi vui vẻ ở sàn nhà.

" Thước Thước, hôm nay hết năm rồi, mẹ làm món ngon cho con nha?"

Thước Thước hết lắc rồi lại gật đầu, sau đó lại tiếp tục tập trung tinh thần vào trò chơi xếp gỗ.

Tưởng Y Y vào bếp, trước tiên rửa sạch dưa và trái cây, cắt ra từng khối. Sau đó liền bắt đầu làm bánh Tiramisu. Nghiêm Nghiêm và Ngô Giai Di đều thích vị Matcha (trà xanh), vì thế hôm nay Tưởng Y Y định làm một cái vị Matcha.

Đem bánh đặt vào lò nướng một lúc sau, Tưởng Y Y mới bắt đầu nấu cơm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro