84. Ngày hai mươi chín tết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Không đến hai tiếng đồng hồ, Ngô Giai Di và Ngô Gia Nghiêm, đã chạy lại đây báo cáo cho Tưởng Y Y nói mình đã làm xong rồi, sau đó hai người đứng mãi ở bếp không chịu đi, bốn mắt nhìn chằm chằm nàng.

" Sao lại nhìn em như vậy a?" Tưởng Y Y có chút hoảng sợ hỏi.

" Bánh gato." Ngô Gia Nghiêm học cách nói chuyện đơn giản của Ngô Giai Di.

" Không phải bánh gato, là Tiramisu." Ngô Giai Di sửa lại.

" Mũi thính quá!" Tưởng Y Y giận, bùng nổ lên bọn hắn.

" Chưa có chín đâu, nhìn chằm chằm em cũng vô dụng, hai người quét dọn sạch chưa hả, lát nữa em sẽ kiểm tra." Tưởng Y Y uy hiếp.

" Ừm ừm, vô cùng sạch sẽ, chút nữa em cứ đến kiểm tra xem." Ngô Giai Di ngoan ngoãn trả lời.

" Mẹ mẹ, nếu thật sự sạch sẽ thì có được thưởng không?" Ngô Gia Nghiêm hỏi.

" Có a, Tiramisu vị trà xanh." Tưởng Y Y cười mị mị trả lời.

" Nếu không sạch?"

" Vậy hai người nhìn mẹ và Thước Thước ăn." Tưởng Y Y cười nắc nẻ.

" Mẹ, mẹ thật xấu." Ngô Gia Nghiêm bĩu môi, rời nhà bếp.

" Ha ha ha......" Tưởng Y Y ha ha cười to.

" Đừng vội đắc ý, mau nấu cơm đi, chị sắp chết đói rồi." Ngô Giai Di sờ sờ bụng, làm việc nhà thật sự rất mệt.

" Biết rồi biết rồi." Tưởng Y Y phất phất tay, khi Ngô Giai Di sắp rời nhà bếp Tưởng Y Y đột nhiên giữ nàng lại, đút cho nàng một miếng thịt gà.

" Ngon không. Mới vừa làm xong." Tưởng Y Y cười mị mị nói.

Ngô Giai Di cười gật gật đầu, cầm lên đũa muốn gắp thêm một miếng nữa nhưng bị Tưởng Y Y ngăn cản.

" Chỉ cho chị một miếng thôi, kẻo tí nữa Nghiêm Nghiêm nói em thiên vị."

" Em......"

" Được rồi được rồi, chị đi ra ngoài trước đi, lúc ăn cơm chị muốn ăn bao nhiêu thì ăn." Tưởng Y Y làm cái mặt quỷ với Ngô Giai Di rồi đẩy nàng ra khỏi nhà bếp.

" Đứa nhỏ này......" Ngô Giai Di cười lắc lắc đầu, đi về hướng phòng khách với Thước Thước và Nghiêm Nghiêm.

Nấu cơm xong, Tưởng Y Y rời nhà bếp, vào phòng và ban công kiểm tra vệ sinh, sau đó chạy tới phòng tắm và hành lang xem xét, khi nàng vừa lòng đi xuống lầu, phát hiện trên bàn ba người đã ăn đến bất diệc nhạc hồ*(ý là làm việc gì đó rất hăng say, mải mê đến nỗi quên cả trời đất).

" Ba người thật không có lương tâm a, không đợi em đã ăn trước rồi!" Tưởng Y Y quát ba người.

" Đói......" Ngô Giai Di ngẩng đầu, bày ra vẻ mặt đáng thương. Còn Ngô Gia Nghiêm, thì nhét thức ăn đầy miệng, y y ô ô không biết nói cái gì, Thước Thước ngồi trên đùi Ngô Giai Di, quấn quít lấy Ngô Giai Di đòi ăn thịt gà.

" Được rồi, được rồi, nhìn hai người vệ sinh nhà cửa không tệ, em sẽ tha thứ cho hai người." Tưởng Y Y ra vẻ người lớn nói.

" Ừm ừm, mau ngồi xuống ăn cơm."

" Ừm." Tưởng Y Y rất nhanh chạy xuống, tự ình một bát canh.

" Thức ăn hôm nay rất ngon." Cuối cùng Ngô Gia Nghiêm cũng nuốt hết một đống thức ăn trong miệng, kích động nói với Tưởng Y Y.

" Dĩ nhiên rồi, mẹ mất cả buổi trưa để làm mà, những món này đều là món ba cha con thích." Tưởng Y Y giáp một khối thịt bò tiến Thước Thước miệng.

" Bánh Tiramisu đâu?" Nghiêm Nghiêm bày ra vẻ mặt chờ mong hỏi.

" Trong tủ lạnh, để lạnh thêm chút nữa sẽ ngon hơn."

" Vâng vâng, mẹ mẹ, ăn đùi gà." Nghiêm Nghiêm gắp một cái đùi gà cho Tưởng Y Y để lấy lòng nàng.

" Biểu hiện hôm nay thật không tồi, hí hí......" Nói xong, Tưởng Y Y vùi đầu ăn.

Bữa trưa ăn rất no, cộng thêm buổi sáng mọi người bận rộn, cho nên buổi tối và cơm tối điều bị bỏ quên, hơn 8 giờ cả nhà mới bắt đầu ăn cơm. Tưởng Y Y đem cơm thừa buổi trưa hâm nóng lại để giải quyết buổi tối.

Bánh Tiramisu là món tráng miệng sau khi ăn xong, bị hai lớn hai nhỏ ăn sạch sẽ.

Vài ngày sau, sự vụ sở lại đến thời kỳ bận rộn nhất, Tưởng Y Y và Ngô Giai Di để hai đứa con ở nhà Tưởng mẫu, sau đó bắt đầu cuộc sống bận rộn cả ngày như một con quay.

Quân Thành luật sư sự vụ sở

" An An, cô hỏi bên tài vụ coi báo cáo đã viết xong chưa, làm xong bảo các nàng đưa đến văn phòng tôi, nếu chưa xong thì bảo nội trong hôm nay phải hoàn thành, không xong thì phải tăng ca."

" Vâng."

" Đinh Hiểu, hồ sơ vụ kiện trong năm nay chỉnh lý xong chưa?"

" Còn một nửa."

" Vậy Tiểu Y em qua giúp Đinh Hiểu."

" Á."

" Vậy còn, ừm...... vụ kiện mấy ngày trước......"

" Làm xong."

" Ừm, tốt lắm."

Ngày kế, Ngô Giai Di cảm thấy mình sắp ngất xỉu vì mệt. Đầu, cổ, lưng. Đều đau nhức, bất quá nhìn nhìn bên ngoài nhóm nhân viên bận rộn, Ngô Giai Di không khỏi lộ ra tươi cười.

" Mệt lắm phải không." Tưởng Y Y cầm cơm hộp đi vào.

" Ừm, hơi hơi."

" Cái gì mà hơi hơi, bận đến nỗi ngay cả cơm trưa còn không ăn." Tưởng Y Y oán trách.

" Em cũng vậy thôi."

" Ai...... chị làm em lo lắng."

" Ừm, qua mấy ngày nữa là ổn rồi."

" Mau ăn đi, ăn xong tiếp tục chiến đấu." Tưởng Y Y đem cơm hộp đến trước mặt Ngô Giai Di.

" Em không ăn hả?" Ngô Giai Di tiếp nhận cơm hộp, ngẩng đầu hỏi Tưởng Y Y.

" Ăn rồi."

" Vậy em đi......"

" Giúp chị thúc giục bọn họ làm báo cáo...... Biết mà." Tưởng Y Y rất hiểu Ngô Giai Di, không đợi nàng nói xong thì đã mở miệng nói, sau đó rời văn phòng.

Ngô Giai Di cười cười, cầm lấy cơm hộp ăn, mấy ngày nay quả thật rất bận, phải đem hết tư liệu, vụ kiện, báo cáo, tài vụ phân tích chỉnh lý lại hết. Bởi vậy tất cả mọi người vô điều kiện tăng ca, bận đến bất diệc nhạc hồ.

Cuối cùng, ngày 29 đã hoàn thành.

2 giờ trưa, ngày 29 Tết

" Được rồi, xong xuôi." Ngô Giai Di thu xong bảng báo cáo cuối cùng, rời văn phòng.

" Năm mới sắp đến, vô cùng cảm tạ mọi người đã vất vả suốt một năm, trong một năm này, Quân Thành vẫn vững vàng như trước, tin tưởng mọi người ai cũng có cảm xúc này, thật sự không thể phủ nhận cố gắng của mọi người, lời cảm tạ không nên nói nhiều, bây giờ mọi người nên về nhà thu xếp, chúng ta mở tiệc tất niên."

" Hoan hô." Tất cả mọi người đều hoan hô, nhanh chóng đứng lên thu dọn đồ đạc.

" Năm nay nghỉ Tết tận 10 ngày, muốn du lịch thì phải mau chóng quyết định." Ngô Giai Di cười nhắc nhở.

" A, mười ngày?" An An ngẩng đầu hỏi.

" Ừm." Ngô Giai Di cười gật gật đầu.

" Hoan hô! Lão Đại chúng tôi yêu cô!" Đinh Hiểu nhảy dựng lên.

" Coi chừng Y Y ăn dấm chua." An An vỗ vai Đinh Hiểu.

" Em sẽ không ghen đâu, mọi người yêu nàng đi. Ha ha......" Tưởng Y Y tung tăng đến bên người Ngô Giai Di, khoác tay nàng.

" Ngọt ngào mật mật qua năm mới, thật lãng mạn nha."

" Đúng vậy đúng vậy."

" Lão Đại, hồng bao năm nay phải nhiều hơn một chút"

" Chúng tôi rất ghen tị......"

" Thôi nha, chúng tôi đi trước, buổi tối ăn tiệc tất niên xong đi hát karaoke." Tưởng Y Y lôi kéo Ngô Giai Di rời đi, mấy ngày nay không được thấy Thước Thước và Nghiêm Nghiêm, khiến nàng vô cùng khó chịu.

" Oh...... Ở đâu a. Mấy giờ?" An An vội vàng gọi lại Tưởng Y Y.

" Buổi tối 7 giờ, tại Thắng Ký." Ngô Giai Di nói xong, liền bị Tưởng Y Y lôi đi.

" Thắng Ký a, rất đắt......" An An than thở nói.

" Sợ cái gì, không phải cô ra tiền a, không tốn gì hết." Đinh Hiểu nói nàng một câu rồi tiếp tục dọn dẹp đồ đạc trên bàn làm việc.

Buổi tối 7 giờ, tất cả mọi người đều đến Thắng Ký đúng giờ, chờ Y Y và Lão Đại của họ xuất hiện. Không lâu sau Tưởng Y Y và Ngô Giai Di cũng đến, trong tay còn dẫn theo hai đứa nhỏ.

" Oh oh, cuối cùng Lão Đạ đã tới, chúng tôi đợi muốn mòn con mắt."

" Ah, Nghiêm Nghiêm, Thước Thước!"

" Chào các ca ca tỷ tỷ......" Nghiêm Nghiêm thực ngoan mở miệng chào hỏi.

" Ngoan lắm, đến bên tỷ tỷ này." An An dẫn Nghiêm Nghiêm đến ngồi bên cạnh mình.

" Gọi món chưa?" Ngô Giai Di ngồi xuống, đem rượu trong tay đặt trên bàn.

" Vẫn chưa, chờ hai người."

" Có rượu ngon......"

" Ừm, lát nữa kêu nhân viên phục vụ mở."

" Chờ chúng tôi làm chi, mọi người cứ gọi đi a, bọn tôi sao cũng được, ừm, gọi một phần canh cá đi, bọn nhỏ thích ăn." Tưởng Y Y cười nói.

" Oh, được rồi."

Đinh Hiểu gọi nhân viên phục vụ, tống hợp những ý kiến về các món ăn của mọi người.

Đắt xắt ra miếng, các món quả thật làm không tệ, đồ ăn lên, mọi người cũng dần dần có tửu hứng,

" Lão Đại, chúng tôi kính cô một ly, cảm tạ cô dẫn chúng tôi vào con đường tiền đồ rộng mở." Đinh Hiểu nói giỡn.

" Cho dù tiền đồ tươi sáng cỡ nào, thì cũng phát hồng bao ọi người." Ngô Giai Di cười cười, cùng các đồng nghiệp nâng ly, sau đó uống cạn một hơi.

" Đây, hồng bao, mỗi người một cái." Ngô Giai Di lấy ra hồng bao, phát cho từng người.

Tiệc tất niên ăn đến tận hứng, uống không ít rượu, khi thanh toán, mọi người định tiếp tục đi nơi khác vui chơi, Tưởng Y Y và Ngô Giai Di dĩ nhiên là không tham dự, nhưng tiếp theo câu " hóa đơn đã thanh toán đầy đủ " liền mang theo hai đứa nhỏ về nhà.

Còn chưa về tới nhà, Tưởng mẫu đã đoạt mệnh liên hoàn call tới.

" Mẹ"

" Ôi~, sao gọi điện thoại ở nhà không có ai nghe máy?"

" Tụi con ra ngoài ăn tất niên."

" Ừm, cũng không có gì, chỉ là nhắc nhở con, sáng ngày mai phải dán câu đối xuân, dán xong thì phải về nhà liền, lão Ngô bọn hắn ngày mai cũng tới đây đón giao thừa." Quả nhiên như Tưởng Y Y đoán từ trước, Tưởng mẫu lại ôm đồm hết thảy.

" Oh, vâng."

" Sớm một chút a, bảy giờ cứ tới đây, khi đến nhớ mua rau hẹ và thịt heo." Tưởng mẫu dặn dò.

" Làm sủi cảo?"

" Ừm, rau hẹ, cải trắng, thịt heo, cải trắng thì ở nhà có."

" Vâng, con biết rồi."

" Những thực phẩm khác con đừng tự ý mua a, mẹ đã mua hết rồi."

" Vâng."

" Đại ca Nhị ca con cũng đều đến, rất náo nhiệt a."

" Vâng, con vẫn chưa tới nhà, ngày mai qua rồi nói sau." Tưởng Y Y ngăn trở Tưởng mẫu tiếp tục một tràng huyên thuyên, nói câu tạm biệt rồi cúp điện thoại.

" Mọi người đều nghe được rồi đó, buổi sáng bảy giờ phải qua đó, lại còn phải dán câu đối, ngày mai 6 giờ rời giường, không được ngủ nướng." Tưởng Y Y nói với Ngô Giai Di và Nghiêm Nghiêm.

" Nhà chúng ta người hay ngủ nướng nhất là......" Ngô Giai Di nói.

" Là mẹ nhỏ......" Ngô Gia Nghiêm, tiếp lời Ngô Giai Di.

" Khụ khụ...... Cái gì chứ, đang lái xe thì đừng nói linh tinh." Tưởng Y Y nghiêm trang nói với Ngô Giai Di.

" Tính tình y như đứa con nít, còn không chững chạc bằng Nghiêm Nghiêm,." Ngô Giai Di liếc Tưởng Y Y.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro