Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

--------------Sáng hôm sau--------------

Đại Nhân tỉnh giấc với cái đầu khá nhứt, anh vươn vai và nhìn sang con người kế bên mình, đầu thầm nghĩ:
"Đây là con người hay là...một tiểu thiên thần vậy trời" - Đại Nhân lắc đầu, anh khẽ cười rồi đứng dậy đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân

Người Thanh Duy khẽ cử động, đôi mắt cậu từ từ mở ra

- A~ - Thanh Duy đặt tay lên hông mình với đôi mắt ngấn nước khi đang cố ngồi dậy

- Chuyện gì vậy? - Đại Nhân từ phòng tắm chạy ra sau khi nghe tiếng của Thanh Duy

- Tôi...đau... - Thanh Duy ngước mặt lên nhìn Đại Nhân, đôi mắt ngấn nước của cậu làm tim Đại Nhân bỗng nhói lên

Đại Nhân ngồi xuống kế bên Thanh Duy, ôm cậu vào lòng, anh dịu dàng nói:

- Đau lắm hả? Tôi xin lỗi...

Thanh Duy lắc đầu, cậu lấy tay lau đi những giọt nước trên mắt mình

- Sao phải xin lỗi tôi chứ, tôi...tôi đâu có sao đâu, nhưng mà...anh có thể dìu tôi vào phòng tắm được không?

- Hả..à ừm - Đại Nhân khẽ cười rồi dìu Thanh Duy vào phòng tắm

Khoảng 10 phút sau thì Đại Nhân dìu Thanh Duy đi ra, cả 2 cùng nhau đi xuống nhà bếp ăn sáng. Đại Nhân mặc tạp dề vào và chuẩn bị bữa sáng cho cả 2 còn Thanh Duy thì ngồi trên ghế mà ngắm Đại Nhân: "Lúc anh mặc tạp dề...nhìn rất quyến rũ, tôi không thể nào rời mắt khỏi anh được" Thanh Duy nghĩ rồi cười mỉm, Đại Nhân đang làm bếp nhưng lại quay sang nhìn lén Thanh Duy: "Cậu có biết khi cậu cười trông dễ thương lắm không" Anh nghĩ rồi cười thật tươi và...*sực* anh cắt trúng vào tay mình do mãi nhìn cậu

- A - Đại Nhân la lên (do bản năng)
Thanh Duy thấy thế thì chạy vào dù cậu biết cử động sẽ làm cậu đau nhưng cậu vẫn cố

- Anh có sao không? - Thanh Duy hỏi, cậu cầm lấy ngón tay bị đứt của Đại Nhân đưa lên miệng mình mà ngậm cho máu ngừng chảy

- À không sao đâu - Đại Nhân cười trừ

"Ấm quá" - Anh nghĩ rồi chợt đỏ mặt khi nhìn thấy khuôn mặt cực kì baby của Thanh Duy, sau khi máu đã ngừng chảy thì cậu lấy băng keo cá nhân rồi tận tình băng lại cho anh - À mà nè cậu cử động sẽ bị đau mà - Nói rồi anh nhấc bỗng cậu lên, đi lại bàn ăn và nhẹ nhàng đặt cậu xuống chiếc ghế gần đó - Ngồi yên đấy đó, tôi làm gần xong rồi

- Ưm - Thanh Duy cười tít cả mắt
Sau khi ăn xong thì Đại Nhân đi rữa chén, Thanh Duy thì ngồi đấy ăn tráng miệng vì Đại Nhân không cho cậu làm gì cả

*Bởi vì 1 ngày kia anh sẽ có 1 người dịu dàng khẽ cất bước đến bên cuộc đời anh, nhưng ngay phút giây này một lời anh muốn nói, thật lòng anh yêu em nhiều lắm...(Một năm sau - Đại Nhân)* tiếng chuông điện thoại của Đại Nhân reo lên

- Alo

- Alo mày đang làm gì đó? Tới chỗ cũ đi

- ok mày đợi tao tý

------------------Bar ND------------------

- Bọn mày gọi tao ra đây làm gì? - Đại Nhân nói rồi tiến lại chỗ của bọn người Thế Phong và ngồi xuống

- Nè, uống đi - Thế Phong đưa ly rượu cho Đại Nhân

- Bọn mày gọi tao ra làm gì? - Đại Nhân cầm lấy ly rượu rồi đặt xuống bàn

- Mày sao vậy hả Nhân? Bình thường bọn tao ra đây đã thấy mày ngồi đây uống mấy ly rượu rồi giờ đưa tận tay mày mà mày cũng không uống là sao, đừng nói với tao là mày thích thằng đó rồi nha? - Trần Nam lên tiếng

- Ừ thì...chắc vậy - Đại Nhân cười trừ
- Mày điên hả Nhân! - Trần Nam cau mày, anh hét lên khá lớn

- Tao nghĩ mày không phải thích nó đâu chỉ là mày đang tự ngộ nhận mà thôi, mày gặp "lần đầu" rồi phải không? - Tuấn Tài hỏi, anh vừa nói vừa cầm ly rượu lên và uống cạn

- Sao mày biết? - Đại Nhân tỏ vẻ ngạc nhiên

- Hồi đó tao cũng như vậy nhưng giờ hết rồi - Tuấn Tài nhết mép cười đểu

- Đó thấy chưa chỉ là mày đang tự ngộ nhận mà thôi nên hãy trở về làm mày của ngày nào đi Nhân à, hành hạ nó cho tới khi nó kí giấy ly dị rồi mày sẽ lại tự do, muốn ngủ với bao nhiêu đứa còn "lần đầu" mà không được - Thế Phong bình thản nói

Đại Nhân im lặng một lúc lâu, anh đứng dậy móc trong ví ra 4 tờ 500 ngàn rồi đặt xuống bàn, bảo:

- Tụi bây trả tiền giúp tao, giờ tao đi đây

Đại Nhân vừa đi khỏi thì Thế Phong liền gọi cho ai đó

- Bọn mày chuẩn bị đi chúng ta sắp mất mẻ cá lớn rồi đó

'...'

- Hôm nay bọn mày không tới nên không biết mọi chuyện thôi, khi nào thằng thiếu gia Đại Nhân đó không cung cấp tiền cho bọn mình nữa thì chúng ta sẽ hành động

'...'

- Ok

------Nhà Đại Nhân - Thanh Duy-----

- Hả??? Hai người quen nhau á - Thanh Duy hét lớn nhưng vẫn không quên cắn vào phần bánh kem dâu đang cầm trên tay

- Ông làm gì hét lớn thế, điếc tay tui luôn rồi đây này - Tronie càu nhàu, hắn ôm Duy Khánh đang ngồi kế bên mình vào lòng và nói tiếp - Bọn tui quen nhau đấy thì sao nào -Hắn ngước mặt lên tỏ vẻ tự hào

- Khánh em nói gì đi chứ, em quen với Tròn hồi nào mà không nói với anh thế rồi hôm qua là ngày cưới của anh sao em không tới?

- Em xin lỗi anh tại hôm qua em bận...
- Khánh về nhà ra mắt ba má tui đó - Không để Duy Khánh nói hết câu thì Tronie đã lên tiếng

- Wow wow wow

*Cạch* cửa nhà mở, Đại Nhân bước vào với vẻ mặt lạnh lùng

- Anh về rồi ý hả - Thanh Duy cười thật tươi khiến con tim của Đại Nhân lại lỡ 1 nhịp
- Ủa Đại Nhân??? - Tronie ngạc nhiên - Tớ không ngờ cậu lại là chồng của Thanh Duy đấy

- Ủa Tronie??? - Đại Nhân cũng ngạc nhiên không kém, anh lại gần Tronie đập mạnh tay vào lưng Tronie và hỏi - Dạo này khỏe không?

- Ờ trước lúc cậu đập tay vào lưng tớ thì tớ rất khỏe cậu ạ

- Cậu khỏe thì kệ cậu tớ đi đây haha - Đại Nhân cười lớn rồi bỏ đi lên lầu
Thanh Duy thấy thế liền rón rén chạy theo Đại Nhân

- Hai người cũng đi về luôn đi nha, hông tiễn byebye - Cậu quay mặt lại phía Tronie và Duy Khánh đang ngồi vẫy vẫy tay rồi tiếp tục chạy theo Đại Nhân

-------------Phòng của cả hai-----------

Đại Nhân ngồi xuống giường, anh vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy con người nhỏ nhắn đang cầm đĩa bánh ngọt trên tay, miệng cậu cười thật tươi tiến về phía của anh

- Nè anh ăn thử đi, tôi mới làm ý, ngon lắm nha

Đại Nhân gạt đĩa bánh sang một bên làm Thanh Duy tuột tay và *xoảng* đĩa bánh rớt xuống đất. Thanh Duy tròn xoe đôi mắt những giọt nước lại 1 lần nữa lăn dài trên đôi gò má của cậu...

-----------------Hết chap 2----------------

Koan Au nóa buồn ngủ quớ mọi người ạ 😴😴

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro