AllTề - Câu chuyện quần áo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: 狼外婆的小姑娘

Editor: Du Du

* Một ngày nọ, Tề Hạ phát hiện không biết khi nào mình đã mặc đủ loại quần áo từ bình thường đến kỳ quái

* OOC

_

1.

Thế...... Hiện tại chuyện gì đang xảy ra vậy?

Trần Tuấn Nam chớp mắt, lại chớp mắt, cuối cùng xác nhận mình không phải đang nằm mơ.

Vậy thì chuyện gì đang xảy ra thế? Sao bỗng nhiên Tề Hạ lại mặc loại quần áo đó.

Chuyện xảy ra không hề báo trước, vào một buổi sáng bình thường, nhưng chỉ trong chớp mắt —— hắn thề chỉ là một lần chớp mắt, Trần Tuấn Nam liền phát hiện Tề Hạ đang định sắp xếp bố trí gì đó, thì bỗng nhiên thay đổi quần áo.

"! Cái này, anh này, có phải có chút....... Cái gì đó, lão Tề." Giống như bị bộ quần áo này dọa sợ, Trần Tuấn Nam luôn mồm miệng nhay nhạy nay khi định nói chuyện lại mặt đỏ lắp bắp nói không nên lời.

Dòng suy nghĩ của Tề Hạ bị cắt ngang, anh quay người lại, theo ánh mắt của hắn nhìn lướt qua áo quần trên người mình, rồi lại nhìn hắn. Tuy rằng chưa nói gì, nhưng ý tứ trong mắt rất rõ ràng, ít nhất Trần Tuấn Nam vẫn nhìn ra ý "Cậu tính bày trò gì nữa vậy?".

Tuy nhiên, khi anh quay người lại, góc nhìn được thay đổi làm Trần Tuấn Nam càng thêm xấu hổ, mặt đỏ lên không biết nên nhìn vào đâu, cũng không thể mở miệng giải thích.

Mãi cho đến khi Kiều Gia Cần đi tới và nói như vừa phát hiện ra thứ gì đó rất mới lạ "Ồ, Kẻ Lừa Đảo, bộ đồ này hợp với cậu lắm.", Trần Tuấn Nam mới phản ứng lại, dưới ánh mắt khó hiểu của Tề Hạ, hắn lôi kéo Kiều Gia Cần đi tới một bên.

"Anh cũng nhìn thấy rồi đúng không lão Kiều! Áo quần của lão Tề có vấn đề." Hắn lặng lẽ nói.

Kiều Gia Cần có chút nghi hoặc, nhưng vẫn trả lời: "Đúng vậy, Tuấn Nam Tử, Kẻ Lừa Đảo sao lại mặc quần áo của Bạch Phiến Chỉ?" Gã hoang mang gãi đầu.

"Chẳng lẽ người của mấy bang hội cũng vào đây, nhưng tại sao Kẻ Lừa Đảo lại muốn mặc áo quần như vậy? Nhưng với đầu óc của Kẻ Lừa Đảo mà ở trong bang thì cũng nên làm Bạch Phiến Chỉ."

"Anh nói gì cơ, lão Kiều?" Trần Tuấn Nam sửng sốt, cuối cùng cũng ý thức được có chỗ không đúng.

2.

Tề Hạ cảm thấy hôm nay rất không bình thường.

Bắt đầu từ lời nói khó hiểu của Trần Tuấn Nam vào buổi sáng, ngày hôm nay liền trở nên kỳ lạ.

Đầu tiên là phản ứng kỳ quái của người qua đường. Chỉ cần anh ra ngoài và gặp phải ai, bất kể là ai thì họ cũng dùng ánh mắt kỳ quái để nhìn anh, giống như thể họ đã nhìn thấy một cảnh tượng khó có thể tin được.

Thậm chí có những người đàn ông có ý đồ xấu chặn anh lại, đè vai anh lại tùy tiện xoa bóp, ánh mắt nhìn anh như đang đánh giá và hỏi anh "Bao nhiêu một lần" —— đương nhiên, những người đó chưa kịp nói xong đã bị Kiều Gia Cần đè xuống đất đánh cho một trận.

Thứ hai là ánh mắt kỳ quái của mấy người anh quen. Cuộc đối đầu với Thiên Long đã dần dần bước vào giai đoạn chuẩn bị chiến đấu, kế hoạch này giằng co hàng chục năm, và mỗi người đều là "Kim", Tề Hạ sửa sang lại con đường, tự nhiên cũng phải sắp xếp mỗi người đi con đường tương ứng.

Nhưng hôm nay phản ứng của mọi người có chút kỳ quái. Các thành viên của Miêu đều nhìn anh vài lần rồi cuống quýt tránh ánh mắt của anh, luật sư Chương và mấy người khác lại nhìn anh muốn nói lại thôi, Cảnh sát Lý lại đi tới vỗ vai của anh và nói mấy câu không rõ nguyên do như "Không tồi, làm cảnh sát cũng tốt.".

Mà về nhóm Sinh Tiêu, Địa Cẩu, Địa Thử và mấy Sinh Tiêu khác nhìn chằm chằm anh, ánh mắt có chút nghiền ngẫm. Địa Hổ đỏ mặt không dám tiến lên, đáy mắt Hắc Dương lại có chút tối tăm. Nhưng thật ra là Bạch Xà nhịn không được muốn nói, khi mở miệng định nói gì đó thì lại bị Trần Tuấn Nam giỏi xem mặt đoán ý không biết từ đâu chui ra kéo hắn sang một bên.

Thậm chí cả Sở Thiên Thu khi nhìn thấy anh cũng hơi ngạc nhiên khựng lại một lúc, sau đó lại cư xử như bình thường.

Thành thật mà nói, Tề Hạ có sự hiểu biết nhất định về vẻ ngoài của mình. Tuy rằng có thể coi là thanh tú điển trai, nhưng cùng lắm khi đi trên đường sẽ được người ta khen một câu đẹp trai thôi, nhưng chắc chắn không phải là kiểu vạn người mê gì đó, cũng không có vẻ ngoài liên quan đến một loại nghề đặc biệt nào đó.

Trước đây, cho dù là ở nơi tràn đầy tuyệt vọng như Chung Yên Chi Địa này, một nơi mà con người có thể vứt bỏ đi nhân tính của mình, anh cũng rất ít khi bị nhiều ánh mắt tràn đầy ác ý và ghê tởm nhìn chằm chằm đến vậy.

Vì thế...... Anh như suy tư điều gì mà tự đánh giá mình.

3.

"Có phải hôm nay mọi người thấy tôi mặc loại quần áo mà bình thường tôi nhất định sẽ không mặc, thậm chí là loại quần áo không tốt đến mức phải làm mờ không?"

Sau khi cuộc họp kết thúc và mọi việc được dàn xếp ổn thỏa, Tề Hạ đột nhiên hỏi một câu như vậy.

Anh hỏi rất đột nhiên làm mọi người đang chờ tan họp sửng sốt một chút, một số người mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, mà những người không thẹn với lòng lại khẳng định.

Cảnh sát Lý là đồng phục cảnh sát; luật sư Chương là tây trang của luật sư, còn mang huy hiệu luật sư và cà vạt; Điềm Điềm là đồng phục học sinh, đủ loại đủ kiểu, không ai giống ai.

"...... Thì ra là ảo giác à?" Cảnh sát Lý thành thật gật đầu, giọng điệu có phần hiểu rõ, "Thảo nào tôi lại nhìn thấy cậu mặc đồng phục cảnh sát."

"Kẻ Lừa Đảo, không phải là tôi không muốn nói cho cậu biết, Tuấn Nam Tử nói là không có thể nói cho cậu, giấu cậu sẽ vui lắm," Kiều Gia Cần vội vàng trả lời. Gã gãi đầu, không chút khách khí bán đứng Trần Tuấn Nam.

"Tôi nhìn thấy cậu mặc áo quần của Cửu Tử....... Cửu Tử trước đây huynh đệ của tôi, là Bạch Phiến Chỉ, chính là kiểu bộ não trong bang."

—— áo choàng màu đen khoác trên người Tề Hạ nhìn có vẻ khá rộng. Người trong giới này, dù là 『Bộ Não』 hay 『Nắm Đấm』, thì đều phải có chút quyền cước bàng thân, cho dù là Bạch Phiến Chỉ như Cửu Tử cũng không thể coi thường, thì Tề Hạ có vẻ lại hơi yếu đuối. Nhưng tất cả mọi người ở đây và cả Kiều Gia Cần đều rõ ràng rằng dưới cơ thể đó là một bộ não đáng sợ đến nhường nào, chỉ cần nhìn thoát qua thì không kẻ nào có thể đánh đồng anh với sự yếu đuối.

Hơn nữa cũng không giống nhau. Kiều Gia Cần không nói, chỉ là thầm nghĩ.

Từ đầu gã đã biết,『Bộ Não』 và 『Bộ Não』 cũng khác nhau, không thể so sánh, cũng cũng không thể coi như cùng một người. Cửu Tử và Kẻ Lừa Đảo khác nhau, gã chưa bao giờ thông qua người này để nhìn một người khác.

"Không phải chứ lão Kiều, anh thật không đạo nghĩa, hiện tại còn muốn bán đứng tiểu gia!?" Trần Tuấn Nam ồn ào.

"Cho nên," Tề Hạ vẫn thờ ơ như cũ, liếc nhìn Trần Tuấn Nam một cái rồi trầm ngâm nhìn về những người còn lại, "Mọi người nhìn thấy gì?"

Những người chưa lên tiếng nhất thời trầm mặc.

Trần Tuấn Nam lại khuyến khích mọi người mau nói, một bộ dáng không sợ thiên hạ không loạn.

Người đầu tiên hắn nhắm đến là Tiền Ngũ, Tiền Ngũ chống cự một hồi, nhưng không chịu nổi đành giơ tay thú nhận: "Sườn xám."

Não hắn lại không tự chủ hiện ra dáng vẻ của Tề Hạ trong mắt mình.

—— cơ thể nam giới không có ưu thế trước lồi sau vểnh nên mặc sườn xám nhìn không vừa vặn lắm, nhưng Tề Hạ vì không tập luyện gì nên chỉ có một tầng cơ mỏng, đôi chân thon dài như ẩn như hiện dưới vạt váy sườn xám. Áo choàng lông che đi đôi vai rộng và bộ ngực phẳng của đàn ông, mái tóc dài hơi cuộn sóng buông xõa. Quan trọng nhất chính là đôi đồng tử ngang của dê, con ngươi màu xám như một vực thẳm thần bí khó dò, khủng bố, lạnh lẽo, lại ẩn chứa một chút ấm áp, thu hút mọi người đến gần khám phá, kết hợp với đôi lông mày được tô vẽ và đôi môi đỏ mọng trông như là một bức ảnh đã có lịch sử lâu đời, tạo nên một vẻ xinh đẹp mơ hồ.

Mặc kệ ánh mắt kỳ quái của các đội viên nhà mình, Tiền Ngũ nói xong đã dẫn Miêu rời đi, tóc độ chạy nhanh đến mức làm Trần Tuấn Nam líu lưỡi.

Hắn liếc mắt tìm người bị hại tiếp theo. Nhưng nhìn mãi cũng không tìm được quả hồng mềm nào để bóp, cuối cùng ánh mắt hắn sáng lên, hắn tìm thấy "bạn tốt" của mình ở trong nhóm Sinh Tiêu.

"Chuột ca!" Hắn kêu, "Ngài cũng tâm sự chút đi."

Địa Thử nở nụ cười cung kính: "Ai nha lãnh đạo, ngài hỏi sai người mất rồi, ở trong mắt tôi các vị lãnh đạo luôn có dáng vẻ tốt nhất, nào có chuyện đổi quần áo gì đó chứ! Lãnh đạo mà không nói chắc hôm nay tôi cũng không biết là có chuyện này."

Thật sự là tội lỗi mà. Bên dưới khuôn mặt chuột đó, hắn thầm nghĩ.

-- như con bướm bị trói buộc bởi nhiều lớp kén, những sợi dây chằng chịt đan xen quấn chặt thấy cơ thể, những vết bầm tím chồng lên nhau, chiếc cổ mong manh bị trói chặt. Mỗi khi Tề Hạ nhìn xuống tư liệu trên bàn và giải thích chúng, đôi mắt xám kia sẽ rũ xuống đầu hàng, lông mi run rẩy, trông thật mong manh và bất lực. Nhưng khi Tề Hạ lại ngẩng đầu lên lần nữa, đã trở thành một con dê cao ngạo như bị ác ma bám vào người, giống như dù có bị tra tấn đến mức nào thì anh vẫn sẽ ngẩng đầu lên khinh thường và lạnh nhạt cười nhạo sự kém cỏi của ngươi.

Tội lỗi, tội lỗi, chắc là do bị Thiên Thử áp chế quá lâu nên tưởng tượng của hắn cũng có chút kỳ quái. Nhưng tốt nhất là đừng để vị lãnh đạo nào biết việc này. Nụ cười trên mặt Địa Thử càng chân thành hơn.

-tbc-

Đi tìm hiểu các chức vụ trong bang hội thấy Tề Hạ và hai con cún của anh hợp phết (Kiều Gia Cần là Hông Côn riel rồi):

Tề Hạ - Bạch Phiến Chỉ: Phụ trách lên kế hoạch, quản lý tài chính, đàm phán khi cần thiết, được ví như bộ não của băng.

Kiều Gia Cần - Hồng Côn: Phụ trách bảo an, hành động, thanh toán, được ví như nắm đấm của băng.

Trần Tuấn Nam - Thảo Hài: Phụ trách ngoại giao, liên lạc thông tin, nắm bắt tin tức, kế hoạch hậu cần, được ví như tai mắt của băng.

Btw, tự nhiên muốn ship Cửu Tử x Tề Hạ, bộ não x bộ não cũng ngol mà :>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro