AllTề - Phản bội (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: 释歌

Editor: Du Du

CP chính: Trần Tề/Kiều Tề

• Sinh Sinh Bất Tức tạm thời bị vô hiệu hóa

• Tiếp chương 688 - Tề Hạ: Các người đã không còn hữu dụng nữa

• Biến thái, hắc hóa, yandere, đau đớn và máu me, có một chút giam cầm,...

• OOC

Summary: Thiên Long vì bị lừa nên thẹn quá hóa giận: "Vứt bỏ bọn chúng, dùng sự lạnh nhạt và lời nói ác độc nhất đi công kích chúng, Bạch Dương vốn đại diện cho tà ác và lừa gạt không phải nên lẻ loi một mình ư? Nếu như ngươi không làm được, ta sẽ đến giúp ngươi làm.

(TatcalataiThienLong)

_

"Xứng đáng phải chịu...... Ha ha......"

Tề Hạ mới thoát khỏi trạng thái Nhập Mộng đã nghe thấy tiếng nức nở điên cuồng của Trần Tuấn Nam.

Từ từ....... Chuyển gì đang xảy ra vậy? Anh chợt giật mình.

Suy nghĩ vừa lướt qua trong đầu, Tề Hạ liền cảm thấy một cơn đau nhói xâm chiếm não bộ, suýt chút nữa đánh nát ý thức của anh. Loại cảm giác dai dẳng này vẫn lởn vởn trong đầu anh không dứt. Bây giờ anh không còn thời gian để nghĩ đến điều gì khác nữa.

Đau quá....

Đây là một tính từ chiếm lĩnh mọi giác quan của Tề Hạ. Cơn đau liên tục từ đầu tuôn xuống, kiêu ngạo rồi liên miên thấm vào toàn thân, sau đó lắng đọng lại trong tim, mỗi lần run rẩy là mỗi lần nhói đau.

Kết thúc trạng thái Nhập Mộng, tri giác một lần nữa quay trở lại với anh, nhưng đây cũng không phải là chuyện tốt. Hôn mê trong thời gian dài khiến cơ thể của anh trở nên yếu ớt rất nhiều, Tề Hạ nhăn mặt thích ứng, cơn đau tích tụ lại dồn dập đẩy đến dây thần kinh. Đáng chết, sao lại đau thế này! Cảm giác như cả người bị ném từ trên cao xuống và bị gãy xương!

Tuy anh biết mình bị Trần Tuấn Nam và Kiều Gia Cần đánh ngất rồi mang về, nhưng anh thực sự không nghĩ tới rằng họ lại tàn nhẫn với mình như vậy. Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Anh mơ hồ nhìn thấy trên người họ dính đầy máu, xung quanh là một đống đồ bị hư hỏng, thiết bị gì đó bị bỏ hoang không biết bao lâu nằm lộn xộn khắm nơi.

Hai người họ cách đó không xa, nhìn như đang mân mê thứ gì đó trong tay, miệng lầm bẩm gì đó, bơ phờ uể oải, quần áo tả tơi, nhìn máu dính đầy trên quần áo họ khiến Tề Hạ thấy ghê người, nhìn họ giống như vừa bị ai bắt nạt vậy.

___

Quân cờ anh quan tâm nhất cách anh không xa, Tề Hạ yếu ớt nằm trên mặt đất, đầu óc choáng váng khiến tư duy anh dại ra. Tại sao lại có âm thanh nghẹn ngào? Là ai bị thương ư.

Sự kích thích quá mức khiến Tề Hạ tạm thời mất kiểm soát cơ thể, cảm giác ngoài tầm kiểm soát này khiến anh rất bất an. Sau khi cơ chế bảo vệ của cơ thể bắt đầu làm tê liệt các dây thần kinh đau đớn của anh, cảm giác đói khát mãnh liệt lại bắt đầu quét tới. Tề Hạ cảm nhận được sự bất mãn đầy ác ý của "dạ dày" đối với mình.

Hai ngày này Tề Hạ đều dựa vào việc uống gió Tây Bắc để sống, "Nhập Mộng" khiến tinh thần anh uể oải, một giấc ngủ dậy trên người lại có thêm vết thương là gánh nặng mà cơ thể anh không chịu được, khiến anh khó cử động. Bây giờ xui xẻo là anh sắp đói đến phát điên, không chỉ là trái tim, mà dạ dày cũng đang đau đớn không ngừng.

"Nắm......" Tề Hạ vô thức nhẹ giọng gọi Kiều Gia Cần, nhưng giây tiếp theo giây anh liền phản ứng lại, ngậm miệng lại. Anh chỉ mới thốt ra một chữ, mà lòng như bị cơn mưa tê dại đâm cho phát đau. Anh có một thứ đó rất quan trọng và anh đang dần đánh mất nó, nó đang dần rời ra anh.

Bên tai vang lên âm thanh của thứ gì đó va chạm, là tiếng "bị bỏ rơi" đang đến gần kẻ phản bội nhẫn tâm.

Anh tự nhủ với mình rằng mình không nên để tâm tới họ, nhưng anh thực sự không quan tâm sao?

-- không sao cả

Cho dù anh có quan tâm thì cũng có thể tự lừa bản thân rằng mình không quan tâm. "Đạo" mà anh chọn vốn không phải là một con đường bằng phẳng, trên con đường đó mọc đầy gai nhọn "ăn thịt người", cướp đi mọi thứ anh quan tâm. Càng quan tâm thì càng dễ mất đi.

—— càng không nỡ buông bỏ thì càng dễ dàng bị cướp mất.

Giọng nói nhỏ nhẹ của anh vẫn bị họ để ý.

"Kẻ Lừa Đảo, cậu không biết trong lòng tôi giờ cảm thấy thế nào đâu, tôi sẽ không bao giờ tin tưởng cậu nữa!" Gã nói câu này bằng giọng điệu run rẩy, do dự và cũng rất tủi thân. Gã chỉ là có chút ngốc, gã chỉ muốn kiểm tra địa vị của mình ở trong lòng Tề Hạ mà thôi.

Tề Hạ nhịn không được hít một ngụm khí lạnh, anh không nghe rõ Kiều Gia Cần nói gì. Máu trong cổ họng ùa vào miệng, anh có thể cảm giác được màng dây thanh quản của mình đang run rẩy vì đau đớn khi thốt ra một từ vừa rồi. Anh chỉ phải cố gắng nói ít nhất có thể.

Trước đó anh có nghe được giọng nói của Trần Tuấn Nam, nhưng lại không nghe được động tác gì của Kiều Gia Cần. Anh muốn xác nhận trạng thái của Kiều Gia Cần. Nhưng bây giờ nghe có vẻ như nó không phải là một vấn đề lớn.

___

Kiều Gia Cần dường như đang bị ảo giác ——

Gã hình như nghe thấy Tề Hạ gọi mình là "Nắm Đấm", như thể đó là ảo ảnh do hoảng hốt mà có.

Giọng nói của Tề Hạ mơ hồ đến mức gã nghe không rõ, nhưng cảm giác an tâm quen thuộc vẫn làm gã sửng sốt thật lâu như đã qua mấy đời. Gã giống như là...... Như là kẻ lạc lối được gọi về, bước chân phù phiếm đi đến bên cạnh Tề Hạ. Đi từng bước một, dường như ngàn dặm, gã không biết tâm tình hiện tại của mình như thế nào nữa.

Gã giống như đang tức giận, lại giống như đang sợ hãi.

Gã nên làm gì mới tốt đây? Phải làm thế nào...... mới có thể để tâm trí đang trôi nổi của mình hạ cánh lần nữa? Phải làm thế nào gã mới có thể tìm được đích đến thực sự của mình? Gã nhìn thanh niên vô cùng thảm thương đang ngã trên măt đất, trong lúc nhất thời có rất nhiều lời muốn nói nhưng lại không biết phải nói ra sao.

Đầu óc gã trống rỗng, chỉ biết lừa mình dối người mà lặp lại: "Kẻ Lừa Đảo, cậu không biết tôi cảm thấy thế nào, tôi sẽ không bao giờ tin tưởng cậu nữa!"

Kiều Gia Cần cuối cùng cũng đến gần Tề Hạ, nhìn xuống anh. Tề Hạ lạnh lùng liếc gã một cái, tuy rằng Tề Hạ ở vào thế thấp, lại càng như là đang khinh thường.

Giọng nói của Kiều Gia Cần chuyển từ giả vờ bình tĩnh sang run rẩy đến mức không thể nghe rõ, lời gã nói ra dường như đang nghẹn ngào, dường như đang khiển trách. Cho dù đã nói đến mức này, nhưng gã lại phát hiện ra mình vẫn rất luyến tiếc Tề Hạ.

Chuyện gì đã xảy ra với gã vậy? Vì sao trái tim gã lại đau đến thế?

___

Tề Hạ vừa kết thúc trạng thái Nhập Mộng đã cảm thấy sức cùng lực kiệt, thân thể và tâm lý đều bị thương khiến anh chỉ có thể hơi nghiêng đầu để cận thận lắng nghe, nhưng chỉ có thể nghe được một câu "Kẻ Lừa Đảo" của Kiều Gia Cần.

Thân hình cao lớn của Kiều Gia Cần chặn ánh sáng trước mắt Tề Hạ, gã đi đến bên cạnh Tề Hạ, thoạt nhìn vẫn còn tinh thần ngốc nghếch của bình thường làm Tề Hạ thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Kiều Gia Cần vốn không giỏi tiếng phổ thông, gã đang nói về điều gì cũng không quan trọng, quan trọng là nhìn qua gã vẫn có vẻ ổn. Cho dù Tề Hạ luôn có thái độ trốn tránh đối với hai cái "Khiên" của mình, nhưng không có nghĩa là Tề Hạ muốn bọn họ phải chết.

Tề Hạ không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng giọng nói của Kiều Gia Cần đang run rẩy, anh lo lắng cho tên ngốc này.

Thiên Long đáng chết, hình như hắn thật sự đã trả thù lên người họ rồi. Quả nhiên vẫn phải làm họ tránh xa mình mới tốt.

Hiện tại anh cảm thấy rất khó chịu, lại không thể an ủi cún bự được. Ưu tiên hàng đầu bây giờ là khiến Kiều Gia Cần và Trần Tuấn Nam nhanh chóng cởi trói cho anh, anh đã có linh cảm xấu, nhưng lần đầu tiên anh không dám nghĩ tới.

Nhưng ai biết được, hiện tại họ còn không chịu nghe anh nói?

___

【 Không thể nhắc đến Thiên Long, bất kỳ sự nhắc đến nào cũng sẽ bị hắn phát hiện ra. 】

Anh phải làm sao mới có thể phá vỡ tình hình này đây?

Sau cơn đau là cảm giác lạnh lẽo, mồ hôi lạnh vô thức tiết ra trên cơ thể Tề Hạ giờ đang lạnh lùng hấp thụ chút hơi nóng ít ỏi trên người anh, hiện tại anh chỉ có cảm giác về đôi chân của mình, nhưng chúng đã bị trói chặt. Rất hiển nhiên là bị hai tên ngốc đó trói lại.

Hai người họ lại dựa vào Tề Hạ, hơi nóng tỏa ra từ cơ thể họ làm Tề Hạ cảm thấy dễ chịu hơn.

Tề Hạ thật sự không có lựa chọn nào khác.

"Cởi trói cho tôi......" Anh vô ý thức lẩm bẩm.

Ngón tay của Kiều Gia Cần chạm vào vết thương trên vai anh, không nhẹ không nặng mà xoa bóp. Tề Hạ đau đến mức mở to hai mắt, mồ hôi lạnh chảy dài, anh nhịn không được bắt đầu thở dốc và rên rỉ.

"Kẻ Lừa Đảo, cậu không thấy đau à?"

Mũi anh chắc chắn đã bị vật nặng đập vào làm bị thương, khiến hô hấp trở nên khó khăn. Mỗi lần hít thở, niêm mạc mũi bị rách giống như đang run lên, Tề Hạ nhịn không được phải há miệng hít thở. Trong miệng nhớp nháp mùi máu, khóe miệng có chút nước bọt hòa lẫn với máu chảy xuống.

Nhưng cổ học anh thật sự quá khô khốc.

"Ực," Tề Hạ nhịn không được nuốt bọt máu trong miệng xuống, đây là phản ứng sinh lý của anh, tư thế nằm này khiến anh vô tình bị sặc máu của bản thân, ho khan kịch liệt.

Xong rồi, anh bị tự sặc rồi.

Phản ứng bản năng của cơ thể lại nhanh hơn một bước, sự rung động trong ngực như kéo vết thương trên tứ chi anh lên, đôi mắt Tề Hạ cảm nhận được sự ẩm ướt không thể kiểm soát được.

Làm gì đó, làm gì đó, Tề Hạ hơi nheo mắt lại, lúc này anh càng không dám cử động nữa. Anh sợ mình chỉ cần cử động nhỏ cũng làm nước mắt rơi đầy mặt. Đây chính là điều mà anh không thể chịu được nhất, anh cực kỳ căm ghét sự yếu đuối của bản thân.

Anh chỉ có thể đổ máu, chứ không thể rơi lệ.

Chật vật quá, thật sự là rất chật vật.

Nhưng anh quên mất, khi ở bên hai người này, anh không cần phải tự mình kiên cường như vậy.

___

"Lão Tề à, hiện tại bọn tôi cho anh một cơ hội giết hai bọn tôi nhé?" Trần Tuấn Nam gần như là nghiến răng nghiến lợi, "Không phải là anh thích tự hại lắm à?!" Hắn quen Tề Hạ quả thực là xui xẻo tám đời.

Hắn đưa tay ra bóp mặt của Tề Hạ. Trần Tuấn Nam hung ác xoa bóp vài cái, để lại vài vệt đỏ trên mặt kẻ lừa đảo.

Tề Hạ khó khăn nhắm mắt lại, anh có thể cảm nhận được vết thương đang rỉ máu, kèm theo cơn đau nhức nhối. Anh biết, anh cần phải giữ bình tĩnh, không để cảm xúc vô cớ khống chế mình.

"Thả tôi ra, Trần Tuấn Nam." Những lời này nhẹ nhàng thổi qua bên tai Trần Tuấn Nam, lời này có rất nhiều hàm ý, nhưng Trần Tuấn Nam thông minh lại cố tình giả vờ nghe không hiểu.

"Không không không, lão Tề," Ẩn dưới giọng nói bình tĩnh của Trần Tuấn Nam là mạch nước ngầm đầy kích động, "Anh lấy cái quyền gì mà ra lệnh cho tiểu gia? Anh thật đúng là rất biết, nói, lời, đùa, giỡn, nhỉ?"

Tề Hạ cắn chặt răng, khung cảnh xung quanh trở nên mơ hồ trước mắt, dường như có thể biến mất bất cứ lúc nào, một một câu anh nói ra như đang tra tấn chính bản thân mình.

"Lại đây nào lão Tề, muốn tự mình hại mình như vậy rất phiền toái, ngài không cảm thấy cái sàn nhà này rất không tệ à? Cái gì —— anh không thích?" Hắn giả vờ hung ác, ấn đầu Tề Hạ xuống sàn, nhưng thật ra đang lén lấy tay bảo vệ trán anh.

Khi cảm nhận được sự run rẩy đang bị Tề Hạ cố kìm nén lại, những suy nghĩ đen tối và tàn nhẫn trước đó không khỏi dao động.

"Buông, ra......" Tề Hạ có thể cảm nhận được sự yếu ớt của mình đang dần dần lộ ra, anh đã không thể ngăn cản ngụy trang của mình sụp đổ. Giọng nói của anh bởi vì đau đớn và mệt mỏi nên trở nên yếu ớt, lại làm khơi dậy ham muốn phá hủy của hai người họ.

Hai tay của Tề Hạ giờ đã bị gãy nặng, sau mấy phen lăn lộn và xoa bóp vết thương đã làm anh nhịn không được phải thở hổn hển, giờ nào dám để hai người họ tiếp tục chạm vào mình.

Trong lòng Tề cuộn thành chỉ rối, chẳng lẽ Thiên Long đã ra tay rồi? Chẳng lẽ hai người này cũng đang bị Nhập Mộng? Trong giấc mơ dù chỉ phá hủy một cây cỏ nhỏ cũng có thể làm thay đổi tâm tính của một người.

____

"Chờ đã...... Cho tôi chút thời gian." Hãy cho anh chút thời gian để suy nghĩ. Tề Hạ vừa muốn nói gì đó, lại bị chặn miệng.

Anh bị cún bự nhào đến cắn nhẹ lên môi một cái, nhưng rất nhanh lại được thả ra.

Hai người lòng mang ý xấu mà xoa bóp vết thương càng lúc càng mạnh tay, Tề Hạ nhịn không được giãy giụa vài cái, lại bị họ nhìn ra manh mối.

"Anh...... Có tri giác?" Trần Tuấn Nam đột nhiên nói ra một câu như vậy, hai người họ đều dừng động tác lại. Những lời này làm Tề Hạ khựng lại, nhưng cơn đau vẫn kéo dài, anh nhịn không được mà thở dài một hơi.

Bây giờ họ muốn trả thù mình tiếp à? Không sao cả.

Nhưng sau đó cả hai đều run rẩy nhưng không tiếp tục nữa.

Ngay cả đôi tai đã tê dại vì áp lực của Tề Hạ cũng có thể nhận ra rằng có ai đó đang...... Khóc?

Cũng không phải khóc, là giọng nói đau khổ như đang khóc.

"Vì sao vậy...... Kẻ lừa đảo...... Khốn nạn......"

Như thế nào....... Làm sao vậy...... Sao lại thế này, có thứ gì có thể đả kích họ thành dáng vẻ này? Chẳng lẽ Nhập Mộng của Thiên Long cũng có thể phá hủy "tâm thành" của họ?

"Sao vậy họ Tề, đến việc chảy một giọt nước mắt cũng không dám à?"

Có ý gì. Tề Hạ không thể hiểu những lời này.

Tề Hạ không biết rằng bản thân anh vĩnh viễn được thiên vị.

Mặc dù Tề Hạ luôn thích tự xưng là "Kẻ lừa đảo", là một kẻ lừa đảo luôn thích nói "Lừa gạt" và "Vĩnh biệt", nhưng dù thế nào đi chăng nữa thì anh vẫn là một tên khốn thích tự mình gánh chịu mọi thứ, cũng bởi vì như thế nên có rất nhiều người phụ thuộc và ỷ lại vào anh, anh vĩnh viễn được yêu quý.

Tề Hạ thực sự cảm thấy một cảm xúc kỳ lạ đáng lẽ không bao giờ xuất hiện đang được sinh ra.

---tbc--

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro