Chapter 04

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trước lễ cưới của Menfuisư và Carol 3 ngày............


Người Ai Cập biết các nước lân bang rất quan tâm đến lễ cưới này vì đây chính là họ cử sứ giả đến dò sét tình hình, chuẩn bị lân bang........


Hoàng đế trẻ Angôn xứ Atsiria quyết định giả danh sứ giả đến chúc mừng lễ cưới:



- Lần đầu tiên ta thấy kinh thành TêBê. Quả đúng như lời đồn Ai Cập có kinh thành giàu đẹp bậc nhất. Quả là một kiến trúc tuyệt vời. So với nó, kinh thành của ta mới xấu xí, nhỏ bé làm sao!



- Các người là quan quân nước nào? – Một người lính Ai Cập đi tới.



- Nhớ đừng nói ta là vua Atsiria giả danh nhé – Angôn nói khẽ.



- Chúng tôi là sứ giả của Atsiria, đến đây để chúc mừng hôn lễ của hoàng đế Ai Cập – Sứ giả (thật) cúi mình.



- Kính chào quí khách – Người lính Ai Cập để tay trước ngực, tỏ ra thiện khí của mình - Mời các vị theo tôi, đến nghỉ tạm ở cung điện phía đông.



Bước vào kinh thành TêBê, họ được nghe rất nhiều lời khen ngợi về hai chị em nữ thần:



"3 ngày nữa công nương Carol trở thành hoàng phi rồi"



"Mừng quá"



"Nàng lên ngôi Ai Cập sẽ ngày càng phồn vinh"



"Công chúa Xya sẽ giúp cho Ai Cập phát triển"



"Cả hai thần nữ đều tài sắc vẹn toàn. Đúng là một điều may mắn cho Ai Cập chúng ta"



- Rõ ràng là hai cô gái này có ảnh hưởng rất lớn đến Ai Cập – Angôn xoa cằm.



Một địa điểm gần đó trong chợ:



- Xin công nương hãy về cung chuẩn bị cho lễ cưới, hoàng thượng đang rất lo lắng – Unasu nhẹ nhàng khuyên Carol.



- Ngươi cứ về trước đi. Chuẩn bị gì chứ, ta được có động vào việc gì đâu. Ít ra Xya còn có thể may trang phục cưới. Còn ta thì....... Mà thôi, người về giúp Xya đi. Đem theo cả quân lính nữa. Có Ruka đi với ta là ổn rồi.



- Sao được chứ. Nguy hiểm lắm thưa công nương......



- Ta đi tìm hiểu dân tình nên muốn đi một mình – Carol ngắt lời – Giờ thì về được rồi chứ?



- Vậy........ xin phép công nương – Unasu cúi người xuống chào Carol rồi cùng toán lính trở về cung.



Đi được một lúc, cả hai đến một trường học cổ đại.............



"Công nương Carol kìa" – Một tiếng nói thu hút cả lũ trẻ nhìn ra cửa.



"Cô vào chơi với lớp chúng em đi"



"Cô ơi, cô xứng đôi với hoàng đế lắm"



"Công chúa Xya không đi cùng với cô ạ" – Cứ thế, đám trẻ nhao nhao lên.



- Thưa công nương – Tướng quân Minuê lên tiếng – Tôi được lệnh của hoàng thượng đến đón cô. Mời cô về cung.



- Tướng quân, tôi muốn ở đây một chút nữa.



- Không được. Đây là mệnh lệnh của hoàng đế - Minuê dứt khoát. Carol đành phải tạm biệt bọn trẻ rồi bước lên kiệu.


"Công nương hạnh phúc"



"Công nương vạn tuế"



"Hoan hô, hoan hô"- những lời chúc của người dân cứ thi nhau vang lên.



Bấc giác, một dòng lệ rơi xuống má nàng. Những người dân này tin nàng quá. Vậy mà đã nhiều lần nàng bỏ trốn họ. Có lẽ, từ nay nàng sẽ không thể xa rời những người dân đáng yêu này rồi.



Từ trên tầng, hoàng đế Menfuisư nhìn xuống, chàng không ngờ Carol được yêu quí như vậy. Thấy Carol trở về cung mang theo bao nhiêu hoa quả được tặng, Menfuisư quát to:



- Carol – Carol giật mình, những trái quả trên tay nàng rơi xuống đất.



- Những trái quả này là người dân tặng em mà – Carol lên tiếng khi Menfuisư cứ nhìn mình chằm chằm.



- Những thứ quả này không được dùng. Chúng có thể có độc.



- Không được. Anh bỏ đi là xúc phạm em – Carol cứng đầu.



- Ta... ta làm thế vì lo cho nàng mà.



- Tôi không cần anh lo – Mặc dù nghe xong câu ấy, nàng không muốn dùng những thứ quả này nữa, nhưng nàng không muốn chịu thua Menfuisư.



- Bẩm hoàng thượng, đã đến giờ thiết triều – Unasu cắt ngang câu chuyện của hoàng thượng và hoàng phi tương lai.



- Ừ ừ . Chúng ta sẽ nói chuyện tiếp – Menfuisư ngoái người lại nói.



''Khỉ thật, rõ ràng là hắn ngày càng dễ thương. Vậy mà mỗi khi gặp hắn là lại cãi nhau'' – Carol đứng đó thở dài.



Gần đó..........



- Lúc thấy cảnh đón rước Carol, ta càng muốn gần nàng hơn – Hoàng đế Angôn xoa cằm.



- Hoàng thượng, hãy cẩn thận – Người sứ giả nói nhỏ.



- Đừng lo. Ta có kinh nghiệm trinh sát mà.



Bên trong...........



''Thật không ngờ, ba ngày nữa là mình cưới Menfuisư rồi" – Carol ngâm mình trong nước, mỉm cười với ý nghĩ đó. Bỗng, một cái gì đó nhảy vào khiến nàng giật mình – Nữ quan, cái gì vậy?



Vị nữ quan sau khi vớt con vật lên, mỉm cười:



- Thưa công nương, đấy là con mèo xứ Ba Tư, hoàng thượng mua tặng công nương để nàng chơi cùng.



- Thật đáng yêu, ta gọi em là Mimi nhé – Carol ôm lấy con mèo trắng nhỏ.



- Cái gì đáng yêu vậy chị - Xya đi đến – Ôi con mèo dễ thương quá.



- Menfuisư mua tặng chị đấy – Carol tiếp tục mỉm cười.



- Em vẫn thích con Cara hơn (Carol và Xya, chó con, đã mất 1 năm trước). À quên, chị chưa ăn gì đúng không, em vừa nấu vài món, định rủ chị ăn cùng.



- Em nấu ? – Mắt Carol sáng lên – Đi, đi nào – Nàng kéo tay Xya, trong tay còn lại vẫn ôm con mèo bé bỏng. Không phải là nàng tham ăn, nhưng đồ Xya nấu còn ngon hơn đầu bếp nhà hàng năm sao ấy chứ. « Sống trên đời mà không ăn đồ Xya nấu là một cuộc sống uổng phí » Câu châm ngôn do Carol sáng tác.



Bên ngoài:



- Quả là đẹp. Đẹp tuyệt trần. Nếu một trong hai tiên nữ đó là vợ quả ta thì quả là vinh hạnh – Angôn thốt lên – Trăm ngàn phi tần của ta cộng lại cũng chưa được một góc của hai tiên nữ ấy.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro