Phiên ngoại 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chu Tử Thư bảo người dọn ghế ngồi ở trong viện, còn mình tựa vào trên giường dỗ Ôn Nhạc Thanh, Ôn Khách Hành vội vàng vây quanh giường liên tục khuyên y trở về phòng nghỉ ngơi, nói cái gì mà vừa sinh xong thân thể vẫn còn yếu bị hứng nhiều trong gió sẽ đau đầu.

"Đầu có đau hay không ta không biết, nhưng đệ làm phiền ta đến choáng váng luôn rồi." Nhìn lá cây không nhúc nhích, Chu Tử Thư liếc hắn một cái sao y cứ cảm thấy hắn lại trở nên tính như mẹ chồng như vậy chứ, hắn từ đâu nghe được những thứ này? Trong viện trời trong lành, không thể so với phòng kín mít ngột ngạt được. Đưa đứa nhỏ qua cho hắn, Ôn Khách Hành lại không chịu nhận, khuôn mặt đen xì trừng mắt nhìn Ôn Nhạc Thanh.

"Nó không phải con trai đệ à?" Chu Tử Thư thúc giục hắn.

"Hừ, cũng may mà huynh không có việc gì, nếu mà huynh có mệnh hệ gì ta sẽ làm cho nó hối hận khi đi tới thế giới này." Ôn Khách Hành còn nhớ tới sự đau khổ của Chu Tử Thư khi sinh con, nhìn hài tử không biết chuyện gì mà oán hận nói.

"Sao lại trách được nó? Còn không phải là đều do chuyện tốt của đệ sao?" Sắc mặt Chu Tử Thư hơi kém, một đứa bé thì hiểu cái gì chứ hắn lại so đo với con trai mình, lão Ôn không khỏi quá keo kiệt đi.

Ôn Khách Hành thần sắc ảm đạm, ngồi ở bên giường không nói một lời. Hắn làm sao không biết tiểu tử kia cũng chịu khổ chứ, nhưng vừa nghĩ đến sẽ âm dương cách biệt với Chu Tử Thư hắn liền rất sợ hãi, trong lòng nhiều lần tự trách, ngay cả nhìn cái gì cũng không vừa mắt, Ôn Nhạc Thanh sinh ra lâu như vậy hắn cũng không thèm liếc mắt một cái.

"Đệ ôm con đi." Chu Tử Thư nhạy cảm nhận ra Ôn Khách Hành tâm tình không đúng, biết hắn còn trách cứ chính mình bèn cố ý hòa giải.

Ôn Khách Hành không tình nguyện tiếp nhận, ghét bỏ chọc chọc khuôn mặt nhỏ nhắn của Ôn Nhạc Thanh: "Sao nó lại xấu xí như vậy, nhăn nhúm như khỉ ấy."

"Tiểu Kiều khi sinh ra không phải cũng như vậy sao? Lớn lên liền tốt rồi."

"Tiểu Kiều sao lại giống được." Ôn Khách Hành lập tức tiếp lời, Tiểu Kiều diện mạo giống như A Nhứ, là nữ hài tử đẹp nhất trên đời này.

Chu Tử Thư cười lắc đầu đúng là trọng nữ khinh nam. Ôn Nhạc Thanh nằm trong lòng Ôn Khách Hành ngủ say, tuy rằng còn nhỏ nhưng mơ hồ có thể thấy được bộ dáng tuấn tú ngày sau của bé. Chu Tử Thư nhẹ nhàng chạm vào gương mặt mềm mại của con, khóe miệng Ôn Nhạc Thanh hơi nhếch lên, đường nét khuôn mặt cùng Ôn Khách Hành như khắc ra vậy, lớn lên chỉ sợ giống như phụ thân là hắn, là một yêu nghiệt khi cười rộ lên lay nhiếp lòng người. Chu Tử Thư nghĩ nghĩ rồi cười ra một tiếng, lão Ôn khi còn bé có phải cũng là bộ dáng này hay không?

"Nó đẹp như vậy sao?"

"Ừm"

"So với ta còn đẹp hơn?! Huynh cũng chưa từng nhìn ta như vậy." Ôn Khách Hành nhìn Chu Tử Thư chỉ lo hài tử, vẻ mặt y không nhịn được mà nở nụ cười ngọt ngào hắn liền không vui nhíu mày.

"Đệ nói cái gì vậy?" Chu Tử Thư cũng không ngẩng đầu lên, ánh mắt trìu mến một khắc cũng chưa từng rời khỏi người Ôn Nhạc Thanh.

Ôn Khách Hành mạnh mẽ đứng lên, ôm đứa nhỏ cách xa khỏi y một chút: "Không được nhìn nó."

"Coi chừng thương đứa nhỏ." Chu Tử Thư vội vàng nói.

"Hài tử, trong mắt huynh đều là hài tử, từ khi nó sinh ra huynh có hỏi ta một câu không?"

"Đệ lớn như vậy còn muốn ta chiếu cố sao. Mau đặt hài tử xuống đi."

"Ta lớn hơn nữa cũng là phu quân của huynh, trong mắt huynh không được phép có nam nhân khác."

Nào có người cha nào lại đi ghen với con trai mình chứ! Chu Tử Thư thề đời này y chưa từng nghe qua lời nói không có lý gì như vậy, đứa bé còn chưa đủ tháng mà hắn cũng coi như là nam nhân?

Giống như cảm ứng được tranh chấp của hai người, Ôn Nhạc Thanh mở mắt ra, chuyển động một vòng nhãn cầu ngọ ngậy vẫy tay bĩu môi nhưng không khóc.

Nhìn thấy đứa nhỏ tỉnh, động tác của Ôn Khách Hành thoáng nhẹ nhàng lại, hắn cũng không đành lòng thật sự làm tổn thương nhi tử của mình, chỉ vẫn đen mặt lạnh như cũ, lắc lắc tay bé con trong lòng mình: "Con không được chiếm đoạt phu lang của ta, không được làm huynh ấy mệt có biết không?"

Chu Tử Thư liếc mắt nhìn hắn đang muốn nói chuyện, đầu tường truyền đến động tĩnh, Ôn Khách Hành lập tức đá đá bên chân đánh về phía chỗ đó, một thân ảnh màu trắng lăn xuống, là một tiểu hồ ly toàn thân trắng muốt chỉ có duy nhất bên chân bị đả thương khiến cho máu tươi chảy đến mức đỏ chói mắt, Ôn Khách Hành giơ tay lên đang muốn túm nó đi.

"Chờ một chút!" Trong miệng hồ ly ngầm một chút vong ưu thảo, Chu Tử Thư nhìn về phía nó thăm dò: "Là ngươi sao?" Nghe được thanh âm của y, tiểu hồ ly run rẩy đứng lên hướng phía y dịch qua.

Chu Tử Thư ôm nó vào trong ngực: "Ngươi đến tặng cho ta vong ưu thảo?"

Tiểu hồ ly bị thương ở chân cẩn thận cuộn tròn mình lại, ngẩng đầu lên nhìn Ôn Khách Hành, lập tức co rúm lại trong ngực Chu Tử Thư hừ hừ rầm rầm như đang tố cáo tội ác của hắn. Chu Tử Thư thay nó vuốt lông, đối với Ôn Khách Hành tức giận nói: "Xuống tay nặng như vậy làm cái gì?"

Ôn Khách Hành thấy Chu Tử Thư đối với đứa nhỏ yêu thương có thừa, hiện tại ngay cả đối với một con hồ ly cũng dốc lòng che chở, ngược lại đối với mình không thèm để ý, dám giận không dám nói liền đưa tay muốn đem tiểu hồ ly ném ra ngoài, Chu Tử Thư một phen đẩy hắn ra, ôn nhu nâng tiểu hồ ly cùng nó nhìn nhau: "Ngày đó là ngươi dẫn Diệp tiền bối đến cứu ta sao?"

"Nào có trùng hợp như vậy, hồ ly thiên tính giảo hoạt..." Ôn Khách Hành bỗng nhiên sửng sốt, tình hình trước mắt trùng hợp với một màn trong trí nhớ, hắn hoảng hốt nhớ tới con hồ ly này...

"Đệ cũng nhớ tới?" Chu Tử Thư sờ sờ đầu tiểu hồ ly: "Ba năm trước chúng ta có phóng sinh qua hai con hồ ly." Ôn Khách Hành nhướng mày nghĩ nghĩ thì ra là nó.

"Đi lấy ít thuốc cứu nó đi."

"Ta..." Ôn Khách Hành nghẹn lại, hắn muốn ở cùng Chu Tử Thư cơ. Không nghe được tiếng tranh chấp của hai người, Ôn Nhạc Thanh nằm trong lòng Ôn Khách Hành liền ngủ say, cái miệng nhỏ nhắn nửa há ra, Ôn Khách Hành ghét bỏ buông nhóc con xuống rồi xoay người đi tìm thuốc.

Tiểu hồ ly nằm bên giường, Chu Tử Thư tựa vào trên giường nhẹ giọng dỗ dành đứa nhỏ, Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ôn Nhạc Thanh đầy thịt làn da vừa trắng vừa mềm, nhìn khuôn mặt cực kỳ giống Ôn Khách Hành của y. Trong lòng của Chu Tử Thư có một trận ngọt ngào dâng lên, ôm lấy nhóc con không ngừng hôn môi, trên người Ôn Nhạc Thanh mang theo mùi sữa nhàn nhạt, Chu Tử Thư yêu thích không buông tay, chóp mũi nhẹ nhàng cọ cọ trên gò má bé.

Ôn Khách Hành cầm thuốc trở về liền nhìn thấy Chu Tử Thư ôm Ôn Nhạc Thanh ôn nhu cười, không khỏi thấp giọng cười ra, hắn tựa vào cột nhà nhìn một màn ấm áp trước mắt. Hắn thậm chí cảm thấy, trước kia mặc kệ trải qua bao nhiêu khổ cực, giờ khắc này đều có thể giải tỏa, vận khí cả đời này của hắn ước chừng đều dùng để cùng Chu Tử Thư tương tri rồi.

Ôn Nhạc Thanh khóc một tiếng kéo suy nghĩ của Ôn Khách Hành trở về, hắn đi lên trước đem thuốc trị thương đặt ở bên giường: "Hầu hạ phụ tử hai người còn chưa đủ, giờ còn phải hầu hạ tiểu súc sinh này nữa."

Tiểu hồ ly nhe răng về phía hắn, Chu Tử Thư cười đến thoải mái: "Ôn cốc chủ có thể trở về Quỷ Cốc không phải là có thể hô phong hoán vũ tác oai tác quái rồi sao."

"Như vậy không được." Ôn Khách Hành ngồi xuống ôm y và nhi tử vào trong ngực: "Ta đã vào Tứ Quý sơn trang rồi, trừ phi trang chủ đại nhân hưu ta, bằng không ta sẽ không đi đâu hết." Suy nghĩ một chút lại vô lại nói: "Nhưng ta không phạm sai điều gì, trang chủ đại nhân sẽ không muốn con trai và con gái mình không có phụ thân đấy chứ."

"Ôn ba tuổi." Chu Tử Thư cười đấm hắn một cái: "Ấu trĩ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro