Phiên ngoại 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chu Tử Thư mang thai Ôn Tiểu Kiều thân thể không tốt, sau đó lại cùng Ôn Khách Hành bị cấm túc ở trong Quỷ Cốc, lúc trước không thể chiếu cố Chu Tử Thư là tiếc nuối lớn nhất của mọi người trong Tứ Quý sơn trang và Ôn Khách Hành, hiện giờ y lại có thai vậy nên tâm tư của mọi người đều đặt ở trên người y hết.

Trương Thành Lĩnh luyện xong võ công sẽ chạy đến ghé sát bên cạnh Chu Tử Thư kể cho y nghe những câu chuyện nhỏ mà mình đã được trải nghiệm khắp nơi.

Trương Thành Lĩnh chậm rãi vuốt ve bụng Chu Tử Thư: "Không biết đứa bé này là nam hay nữ nữa."

Ôn Khách Hành đứng ở cửa âm thầm quan sát, nhìn thấy bộ dáng thân mật của hai thầy trò liền đổ giấm túm lấy Ôn Tiểu Kiều đang ở bên cạnh vung kiếm gỗ nhỏ xung phong hãm trận: "Đi, đi bồi cha con đi."

Ôn Tiểu Kiều đang chơi đùa vui vẻ nghe vậy liền nghi hoặc nói: "Phụ thân đi không phải là tốt rồi sao?"

"Ui——" Ôn Khách Hành bóp chặt hai má bé con: "Vậy con có muốn bồi cha con hay không?"

"Hưm... " Ôn Tiểu Huỳnh cắn ngón tay: "Muốn!"

"Cha~" Ôn Tiểu Kiều chạy tới kéo Trương Thành Lĩnh ra, nhào vào trong ngực Chu Tử Thư: "Cha, tiểu bảo bảo hôm nay có ngoan không?"

"Ừ" Chu Tử Thư lau mồ hôi cho nàng: "Chơi nháo đến như vậy sao?"

Ôn Khách Hành nhân cơ hội đi lên trước: "Thành Lĩnh, con mau làm chút điểm tâm mà lúc trước ta đã dạy cho đi."

"Tiểu Kiều yêu cha nhất, cha cũng thích Tiểu Kiều nhất." Ôn Tiểu Kiều dính lấy Chu Tử Thư, ghé vào đầu vai y cọ cọ.

"Tiểu Kiều, con mệt rồi nên đi ngủ đi." Ôn Khách Hành xách nàng từ người Chu Tử Thư xuống.

"Con không buồn ngủ."

"Con mệt rồi." Ôn Khách Hành đẩy nàng ra ngoài, ghé vào bên tai nàng: "Con bây giờ mà đi, ta sẽ cho con đi xuống dưới chân núi chơi."

"Đệ cười cái gì vậy?" Chu Tử Thư nhìn hắn cười đến đắc ý liền tò mò hỏi.

"Không có việc gì." Ôn Khách Hành ôm y vào lòng, những người nhàn rỗi rốt cục vũng đi hết, người A Nhứ yêu nhất đương nhiên vẫn là ta.

Đứa bé này của Chu Tử Thư cực kỳ nhu thuận, ngoại trừ y dễ mệt mỏi ra cũng không khác gì bình thường cả, Diệp Bạch Y vì vậy thảnh thơi hạ sơn du chơi một buổi hứa sẽ trở về trước khi Chu Tử Thư sinh con. Ôn Khách Hành luôn cảm thấy nợ Chu Tử Thư, mỗi ngày đều thay đổi cách hầm các loại thuốc bổ cho y.

Bị Ôn Khách Hành phiền đến không chịu nổi, Chu Tử Thư bỏ hắn đi thẳng ra sau núi giải sầu. Trong núi vừa mới có mưa, vết rêu lan ra lên bậc thềm đá, Chu Tử Thư hít sâu một hơi thân thể sảng khoái dễ chịu, dư quang thoáng nhìn thấy phía trên có chút vong ưu thảo.

Vong ưu thảo là dược liệu cực kỳ trân quý, nhưng mà hoa của nó qua thời gian ngắn trong một đêm sẽ điêu linh, trước kia điều chế túy sinh mộng tử y đều phải canh giữ nó khi nở hoa liền lập tức hái ngay. Bây giờ vết thương của y đã khỏi hẳn, Ôn Khách Hành cũng đã cởi bỏ khúc mắc trong lòng, bọn họ cũng không dùng vị thuốc này nữa. Nhưng mà mấy ngày gần đây Ôn Khách Hành luyện công có nhiều trở ngại, lại sinh ra hắn có tính tình quật cường, không nghiên cứu thấu thì quyết không chịu thua, cứng rắn gây ra nội thương, Chu Tử Thư nhìn vong ưu thảo kia trường thế tốt, không biết đã nở bao nhiêu canh giờ, dự đoán trở về gọi người tới chưa chắc sẽ kịp hoa sẽ tàn mất nên quyết tâm tự mình đi hái.

Trong khe đá có mấy gốc vong ưu thảo nở rộ, Chu Tử Thư giẫm lên tảng đá đưa tay với vài cái nhưng không hái được, mắt thấy vong ưu thảo ở bên cạnh ngón tay, Chu Tử Thư tận lực đem thân thể nghiêng về phía trước một chút, một tay cầm lấy, không nghĩ đến trên tảng đá rêu xanh trải rộng kiến dưới chân dẫm phải trơn trượt rồi ngã xuống.

"A" Chu Tử Thư kêu lên một tiếng rồi ngã trên mặt đất, thân thể nặng thế nào cũng không đứng dậy nổi, dưới thân có chút ẩm ướt, bụng truyền đến cơn đau đớn kịch liệt. Chu Tử Thư che bụng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, tiếng rên rỉ đau đớn dần dần biến thành tiếng rên rỉ thống khổ.

"Lão Ôn..." Y suy yếu gọi tên Ôn Khách Hành nhưng cũng không giống như trước kia có người lập tức đáp lại, ý thức Của Chu Tử Thư bắt đầu mơ hồ, trong lúc mông lung lại nhìn thấy một thân ảnh màu trắng lông xù tròn tròn xuất hiện trước mắt, tiểu tử kia liếm liếm mặt Chu Tử Thư rồi chạy như bay đi.

Lão Ôn... Cứu con... Chu Tử Thư dần dần chống đỡ không nổi, trong lúc tuyệt vọng, bỗng nhiên bị người ôm lấy, miễn cưỡng mở mắt ra: "Diệp tiền bối?!"

Trong Tứ Quý sơn trang lại có một buổi gà bay chó sủa loạn thành một đoàn, Chu Tử Thư ở sau núi ngã bị thương, nếu không phải Diệp Bạch Y trở về đúng lúc chỉ sợ bây giờ đã một thi hai mệnh. Ôn Khách Hành sắc mặt u ám, cả người tản ra khí tràng khiến cho người lạ không được tới gần, tay run rẩy dấu dưới ống tay áo lại khiến cho hắn giờ phút này rất khẩn trương. Các đệ tử vây quanh cửa viện, không giúp được gì lại sợ thêm loạn liền dắt Ôn Tiểu Kiều lo lắng canh giữ ở bên ngoài.

Chu Tử Thư động thai nên đứa bé phải sinh ra, Diệp Bạch Y ôm y trở về phòng mấy canh giờ sau cũng không có đi ra, nghe được tiếng kêu tê tâm liệt phế của y, lòng bàn tay Ôn Khách Hành bị đầu ngón tay bóp ra máu mà không biết.

Diệp Bạch Y nổi giận đùng đùng chạy ra, một bộ bạch y bị máu nhiễm đến loang lổ, có thể tưởng tượng được người bên trong chịu bao nhiêu là khổ sở. Ông ta túm lấy cổ áo Ôn Khách hành xách người trở về phòng, trừng mắt nhìn đám tiểu tử muốn đuổi theo vào ở cửa: "Tất cả đều chờ ở bên ngoài hết cho ta."

Trong phòng tràn ngập mùi máu tươi, sắc mặt Chu Tử Thư trắng bệch nằm trên giường, thần trí dĩ nhiên đã không còn quá thanh tỉnh. Diệp Bạch Y đẩy Ôn Khách Hành ngã xuống bên giường: "Đồ khốn, trước khi ta đi rõ ràng hết thảy đều ổn, rốt cuộc ngươi chăm sóc hắn như thế nào mà lại thành như thế này?!"

"Ta, ta cùng huynh ấy giải sầu, nấu thức ăn cho huynh ấy." Nhìn thấy Chu Tử Thư yếu như vậy Ôn khách Hành tâm hoảng ý loạn, nghĩ đến cái gì toàn bộ đều nói ra: "Ta còn ngày ngày hầm thuốc bổ..."

"Ngu xuẩn!" Diệp Bạch Y tức đến mức đá hắn một cước: "Ngày ngày tẩm bổ? Ngươi có biết rằng điều này sẽ khiến đứa trẻ quá lớn, lúc sinh sẽ sinh khó không?"

"Ta, ta..." Ôn Khách Hành ngơ ngác nhìn về phía Chu Tử Thư, lòng đầy tự trách, đúng là mình đã dưỡng y như vậy.

"Còn ngốc ở đó?" Diệp Bạch Y gầm lên: "Thời gian sinh kéo dài như vậy, Chu tiểu tử thể lực khó chống đỡ được nữa rồi, ngươi mau truyền chân khí cho hắn đi."

Ôn Khách Hành hoàn toàn không có chủ ý mà chỉ làm theo lời Diệp Bạch Y, ôm Chu Tử Thư vào trong ngực, Ôn Khách Hành đau lòng vận chuyển chân khí cho y, nhìn y nhắm chặt hai mắt thống khổ khó chịu Ôn Khách Hành hướng Diệp Bạch Y nghiêm túc nói: "Vô luận như thế nào hãy bảo vệ A Nhứ!"

Diệp Bạch Y ngẩng đầu nhìn hắn một cái không thèm trả lời.

Bận rộn cả đêm tới lúc bình minh trong phòng mới truyền đến tiếng khóc của trẻ con, mọi người ở sơn trang như ong vỡ tổ xông lên, Diệp Bạch Y ôm đứa nhỏ đi ra ngăn người ở bên ngoài: "Để cho bọn họ ở trong nghỉ ngơi một chút đi."

Chu Tử Thư mê man đau đớn suốt đêm khiến y sức cùng lực kiệt, Ôn Khách Hành lấy nước ấm cẩn thận thay y lau thân thể, rồi lại thay quần áo sạch sẽ cho y, xong xuôi bèn cầm tay y chờ ở bên giường.

"Xin lỗi, ta vẫn làm cho huynh bị tổn thương."

Chu Tử Thư từ từ tỉnh lại, lòng bàn tay tê dại không thể động đậy, ánh mắt nhìn theo Ôn Khách Hành đang nằm sấp bên giường ngủ thiếp đi, người cao lớn như vậy lại cuộn tròn ở bên giường, Chu Tử Thư nhìn thấy đau lòng, chống nửa thân hình ngồi dậy muốn kéo hắn nhưng lại khiến cho Ôn Khách Hành đột nhiên bừng tỉnh: "A Nhứ huynh tỉnh rồi?"

"Ừ, khụ... Khụ..." Thanh âm Chu Tử Thư khàn khàn gian nan trả lời.

"Ta đi rót nước cho huynh." Ôn Khách Hành vội vàng đứng lên, do nằm sấp quá lâu nên chân tê dại ngã nhào xuống đất, bất chấp chính mình bị ngã Ôn Khách Hành loạng choạng lảo đảo chạy ra ngoài.

Diệp Bạch Y biết được Chu Tử Thư tỉnh liền ôm đứa nhỏ tới cho y: "Là con trai, rất ngoan." Ôn Khách Hành trầm mặt đứng ở một bên, Chu Tử Thư từ ái hôn lên trán bé con một cái: "Diệp tiền bối, nếu không phải người chỉ sợ hai cha con chúng ta sớm đã cùng nhau xuống hoàng tuyền rồi, tên đứa nhỏ này người hãy đặt đi."

Diệp Bạch Y nhìn Ôn Khách Hành, thấy hắn không nói gì cũng xem như ngầm đồng ý, tiểu tử kia sinh ra đến bây giờ còn chưa mở mắt nữa, Diệp Bạch Y vừa mới bế nhóc con bỗng nhiên mở con ngươi đen nhánh sáng ngời, khóe miệng nở nụ cười nhẹ. Diệp Bạch Y cả kinh, ôm bé con đung đưa trong ngực mà cười theo bé: "Thanh, Nhạc Thanh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro