Phiên ngoại 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"A Nhứ." Ôn Khách Hành dán người sát Chu Tử Thư mà cọ cọ.

"Tránh ra đi."

"Chúng ta đã lâu không có..." Ôn Khách Hành từ sau lưng ôm y, từ lần trước đến giờ A Nhứ vẫn không cho phép mình chạm vào y rồi: "Rõ ràng huynh cũng rất thích mà."

"Đệ còn nói?" Chu Tử Thư nhéo Ôn Khách Hành một cái: "Không chỉ hôm nay không được, về sau cũng không được."

"Tại sao?" Ôn Khách hành vội vàng nói: "Mỹ nhân ở trong lòng, chỉ nhìn mà không được làm gì chẳng phải là thảm hơn làm hòa thượng sao?"

Chu Tử Thư lườm hắn một cái, cúi đầu vuốt ve bụng: "Đệ cũng không sợ tổn thương hài tử."

"Kệ nó... Hài tử?" Ôn Khách Hành kinh hãi: " A Nhứ huynh nói là..."

"Chuyện tốt đệ làm đấy."

"Là lần trước..."

"Ừm"

"A Nhứ!" Ôn Khách Hành hưng phấn ôm Chu Tử Thư xoay quanh vài vòng khiến cho Chu Tử Thư liên tục kinh hô: "Đệ mau thả ta xuống."

"Thực xin lỗi, ta vui quá mức." Ôn Khách Hành ôm Chu Tử Thư ngồi ở bên giường, dán vào bụng y nghe động tĩnh.

"Đứa nhỏ còn nhỏ, làm sao có thể nghe được gì chứ." Chu Tử Thư cười hắn.

"Thực xin lỗi." Ôn Khách Hành lẩm bẩm nói: "Ta không lưu ý đến huynh có thai, không có chiếu cố huynh thật tốt."

"Đừng ngốc nữa." Chu Tử Thư đưa tay sờ lên đầu hắn: "Đứa nhỏ này cực ngoan, so với lúc mang thai Tiểu Kiều bớt lo hơn không ít, bản thân ta ban đầu cũng không có phát giác ra nó."

"Chờ một chút!" Ôn Khách Hành ngẩng đầu: "Vậy những ngày sau chúng ta có phải cũng không thể..."

"Vậy thì phải ủy khuất Ôn đại thiện nhân tạm thời làm hòa thượng rồi." Chu Tử Thư nghẹn cười.

"A a a a a" Ôn Khách Hành thất bại nằm trên giường, còn chưa xuất thế đã tước đoạt khoái hoạt của phụ thân nó rồi, chờ nó sinh ra nhất định phải đánh nó một trận mới được.

Biết được tin Chu Tử Thư có thai trên dưới sơn trang đều vui mừng, ngoại trừ Ôn Khách Hành nghẹn khuất có khổ không có chỗ kể ra.

"Cả đám tay chân mềm nhũn, không được ăn cơm sao?" Ôn Khách Hành ở trong viện thay Chu Tử Thư dạy giỗ đồ đệ, vốn là Chu Tử Thư tự mình làm nhưng từ sau khi có thai, Ôn Khách Hành sợ y mệt mỏi liền chủ động thay y gánh vác.

Đám đệ tử đội Trương Thành Lĩnh mệt đến mức mồ hôi đầm đìa, kêu khổ Ôn Khách Hành tính tình tốt nhất, trước kia Chu Tử Thư muốn phạt bọn họ, đều là Ôn Khách Hành đi cầu tình, gần đây hắn cũng không biết làm sao rất nóng nảy, khiến cho bọn họ khổ không thể tả. -Sư thúc làm sao vậy? Trương Thành Lĩnh ấm ức kêu than.

"Dừng lại để làm gì?! Tiếp tục đi!" Ôn Khách Hành rống lên, thanh âm lớn đến mức nửa sơn trang đều có thể nghe được.

Chu Tử Thư đang nghỉ trưa, bị Ôn Khách Hành ầm ĩ đến ngủ không yên, dứt khoát đứng dậy đi vào viện xem một chút. Nhìn Chu Tử Thư đi tới, Ôn Khách Hành thoáng cái không còn treo tính tình, cũng mặc kệ những đứa nhỏ kia tiến đến trước mặt y: "Buổi trưa đầu ngày độc, huynh làm sao lại tới đây rồi." Đỡ Chu Tử Thư trở về tiền sảnh, Ôn Khách Hành liền ai oán đi theo phía sau y, Chu Tử Thư đi hắn cũng như hình với bóng mà dính theo.

"Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?" Chu Tử Thư không thể nhịn được nữa.

"A Nhứ." Ôn Khách Hành làm nũng ôm lấy đai áo y, nhẹ nhàng kéo y về phía mình: "Bốn tháng sáu ngày rồi."

"Hả?" Chu Tử Thư không hiểu hắn nói gì.

"Chúng ta đã bốn tháng sáu ngày không có thân thiết qua..."

"..."

Chu Tử Thư nhìn bộ dáng ủy khuất của hắn vừa tức giận vừa buồn cười, kéo người lại, lướt trên môi hắn như chuồn chuồn đạp nước, liền lập tức rời đi.

"Còn chưa đủ." Ôn Khách Hành giữ chặt y, ấn gáy y lại gần mình, giữ chặt môi y hôn sâu xuống, Chu Tử Thư cũng đã lâu không thân cận với hắn, rắc rắc một tiếng mềm nhũn tựa người vào trong ngực hắn.

"Khụ khụ khụ!"

Chu Tử Thư đẩy mạnh Ôn Khách Hành nhìn về phía tiếng ho khan, Diệp Bạch Y tựa vào cột trụ vòng tay ôm trước ngực hướng bọn họ cười đến mập mờ: "Đợi đến buổi tối hẵng làm đi!"

"Diệp tiền bối!" Chu Tử Thư xấu hổ đỏ mặt, trừng mắt nhìn về phía ông ta rồi trở về phòng.

"Ngươi không đi đuổi theo?" Diệp Bạch Y cười đùa nhìn Ôn Khách Hành, ông ta ủ rũ ngồi trên ghế: "Ai, còn có ngày ta phải làm hòa thượng, ông sẽ không hiểu đâu."

"Ai nói ta không hiểu?"

____

"A Nhứ." Ôn Khách bước đi nhẹ nhàng bưng chén đi vào: "Ta hầm tổ yến bồi bổ thân thể cho huynh này."

Chu Tử Thư hồ nghi nhìn về phía hắn: "Vô sự hiến ân cần, không gian tức đạo, vô duyên vô cớ đối với ta tốt như vậy làm cái gì?"

"Đối với phu lang mình cần nguyên nhân sao?" Ôn Khách Hành múc một muỗng tổ yến thổi thổi đút cho Chu Tử Thư ăn: "Ta đối với huynh luôn tốt như vậy."

Chu Tử Thư uống xong tổ yến vừa nằm xuống, Ôn Khách Hành đứng ở bên giường trông mong nhìn y. Chu Tử Thư nhắm mắt lại, vẫn cảm nhận được tầm mắt Ôn Khách Hành rơi vào trên mặt mình, y không kiên nhẫn nữa bèn mở mắt ra: "Có việc gì thì nói đi."

"A Nhứ." Ôn Khách Hành ngồi bên cạnh giường nắm lấy tay Chu Tử Thư, ánh mắt nóng rực mang theo tràn đầy tình dục.

"Không thể, sẽ làm tổn thương đứa bé." Chu Tử Thư nghiêng người đưa lưng về phía hắn.

"Sẽ không..." Ôn Khách Hành lên tinh thần, trèo lên giường ngủ ở bên cạnh Chu Tử Thư, mặt đối mặt với y: "Lão quái vật nói trạng thái của đứa nhỏ rất ổn định, chúng ta cẩn thận một chút liền không sao."

"Vậy cũng không được."

"A Nhứ, A Nhứ~ Đi mà~" Ôn Khách Hành cầm tay y lắc lư qua lại: "Làm hòa thượng rất thảm."

"Đệ... Hãy nhẹ một chút." Chu Tử Thư do dự, nhìn bộ dáng đáng thương của hắn vẫn nhẹ giọng đáp xuống.

Hôm sau Ôn Khách Hành ở trong phòng đến giữa trưa mới đi ra ngoài, thần thanh khí sảng chạy tới tiền viện. Trương Thành Lĩnh bọn họ xiêu xiêu vẹo la liệt nằm trên mặt đất kêu khổ không ngừng.

"Khụ!" Ôn Khách Hành ho khan một tiếng.

"Bọn con không lười biếng, lập tức luyện công ngay đây." Nghe thấy giọng nói của hắn, đám đệ tử luống cuống tay chân đứng dậy.

"Võ công của các con cũng có nhiều tiến bộ rồi. hôm nay không cần luyện nữa, xuống núi chơi một buổi đi."

Mọi người quay mặt nhìn nhau, đem sự nghi ngờ mà nhìn chằm chằm hắn. Sư thúc không phải là gạt bọn họ chứ? Nhìn cửa lớn cách đó không xa, ai cũng không dám đi về phía trước một bước, sợ Ôn Khách Hành phi quạt bay tới.

"Người cuối cùng lưu lại sẽ phải quét dọn sơn trang."

Nghe vậy mọi người đều tranh giành nhau chạy ra ngoài cửa, Ôn Khách Hành nhìn bóng lưng bọn họ chạy trối chết liền cười, những hài tử này cứ như vậy thích luyện công sao? A Nhứ thật sự là giáo đồ đệ có phương pháp mà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro