Phiên ngoại 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cửa chính sơn trang "rầm rầm" bị người gõ, Trương Thành Lĩnh mở cửa ra nhưng lại không thấy bóng người.

Vạt áo bị kéo xuống Trương Thành Lĩnh cúi đầu nhìn lại, một tiểu nữ oa phấn điêu ngọc trác mở to hai mắt linh động nhìn cậu: "Thành Lĩnh ca ca."

Trương Thành Lĩnh phục hồi tinh thần, ngồi xổm xuống nhìn bé con dưới châm: "Nhóc là ai?"

"Ôn, Ôn Tiểu Kiều! Thành Lĩnh ca ca, ta rốt cục cũng nhìn thấy người thật của huynh rồi." Ôn Tiểu Kiều nhào vào trong ngực cậu thiếu niên ôm lấy cổ cậu: "Ta là ở trong tranh của cha gặp qua huynh."

Trương Thành Lĩnh nghi hoặc ôm lấy nàng: "Cha nhóc là ai?"

"Tiểu Kiều, xuống đây!"

Trương Thành Lĩnh theo âm thanh mà nhìn lại, khi nhìn rõ người tới nước mắt tràn ra: "Sư phụ, Ôn thúc, các người rốt cuộc cũng đã trở lại rồi!"

Ôn Khách Hành đưa tay tiếp nhận Ôn Tiểu Kiều, viên ngọc trên tay mình sao có thể bị nam nhân khác ôm vào trong ngực được chứ! Hai thầy trò ba năm không gặp bên cạnh ôm nhau khóc.

"Thành Lĩnh." Chu Tử Thư vuốt ve hai má cậu: "Con đã cao lên rất nhiều, thân mình cũng rắn chắc hơn rồi."

"Sư phụ, con rất nhớ người." Trương Thành Lĩnh ôm Chu Tử Thư, hận không thể đem hơn một ngàn tiếng lòng ngày đêm nói chung cho y nghe.

"Được rồi được rồi, hai thầy trò có chuyện gì trở về rồi nói sau."

Trương Thành Lĩnh thân thiết kéo Chu Tử Thư lại bị Ôn Khách Hành nhìn bộ dáng thầy trò bọn họ nương tựa lẫn nhau vui vẻ hòa thuận, đột nhiên phúc chí tâm linh: "Thành Lĩnh, con cũng đã phân hóa rồi đi?"

"Vâng" Trương Thành Lĩnh ngượng ngùng gãi gãi đầu: "Là Thiên Càn."

"Thay ta nhìn Tiểu Kiều." Nghe vậy, Ôn Khách Hành nhét nữ nhi vào trong tay cậu, ôm chặt Chu Tử Thư bước nhanh vào sơn trang.

Tứ Quý sơn trang tất cả đều là nam tử, Ôn Tiểu Kiều vừa đến, tất cả mọi người đều yêu thương cô nương nhỏ xinh xắn này. Nếu không đi theo nàng chơi trò cưỡi ngựa đánh giặc, thì sẽ cùng nàng tháo gỡ cơ quan trong trang.

Chu Tử Thư nhìn Ôn Tiểu Kiều vung kiếm gỗ xông lên phía trước, đau đầu không thôi: "Cả ngày nhoi nhoi, nào giống như một nữ hài tử chứ." Ôn Tiểu Kiều ngoại trừ bộ dáng giống Chu Tử Thư, tính tình mười phần mười như Ôn Khách Hành, càng nhìn y càng chướng mắt, Chu Tử Thư đấm Ôn khách Hành một cái: "Đều là tại đệ, từ phụ bại nữ!"

"A Nhứ!" Ôn Khách Hành thuận thế nắm tay y, kéo người vào trong ngực ôm: "Con cháu đều có phúc của con cháu, chúng ta đừng quản. Huynh đã lâu không trở về sơn trang, ta cùng y đi Mai Lâm một chút."

Hai người ngồi trên cành cây uống rượu, Chu Tử Thư rót một ngụm rượu lớn rồi đưa bình cho Ôn Khách Hành: "Không nhớ rõ bao lâu đã không nếm được hương vị của rượu ngon rồi."

Nhìn y như có điều suy nghĩ, đoán được y nhớ tới đủ loại chuyện trong quá khứ, Ôn Khách Hành tiến lên: "A Nhứ có cảm thấy một màn này giống như đã từng quen biết không?"

"Ừ?"

"Lúc trước ta một đường đuổi theo huynh đến Kính Hồ sơn trang, chúng ta cũng giống như bây giờ." Ôn Khách Hành nhướng mày mỉm cười nhìn y.

"A" Chu Tử Thư cười theo, lúc trước y còn một lòng muốn thoát khỏi Ôn Khách Hành, hiện giờ...

"Nghe nói người càng già sẽ bắt đầu nhớ tới thời xưa, Ôn đại thiện nhân chẳng lẽ là già rồi sao?"

"Ồ?" Ôn Khách Hành áp sát y động thân thể một chút, tay sờ lên vùng phía sau đầy đặn nhéo một cái: "Ta già hay không già A Nhứ không phải là rõ ràng nhất sao?"

"Hữu tình uống nước no, rượu này ta thay các ngươi uống đi." Bên tai một trận gió xẹt qua, vò rượu trong tay Ôn Khách Hành không cánh mà bay, lại nhìn bóng dáng đi xa kia chính là Diệp Bạch Y.

"Ngươi!" Xấu hổ tức giận trừng mắt nhìn Ôn Khách Hành một cái, Chu Tử Thư phi thân rời đi.

Lúc trở lại sơn trang, Diệp Bạch Y đang ngồi ở trong sảnh tự rót tự uống: "Diệp tiền bối." Chu Tử Thư quẫn bách đứng ở một bên, Diệp Bạch Y nhìn bộ dáng luống cuống tay chân của y có chút buồn cười.

"Mạc thiên tịch địa, các ngươi không thể nhịn một chút sao."

Chu Tử Thư nghe vậy đỏ mặ, Diệp tiền bối là sư phụ của sư phụ, lại đối với mình có ân cứu mạng, chính mình thập phần kính trọng ông ta, để cho ông ta nhìn thấy một màn này thật sự đất xấu hổ: "Diệp tiền bối, ta về trước đây!"

Ôn Khách Hành vừa trở về liền thấy Chu Tử Thư cúi đầu trở về phòng, còn Diệp Bạch Y vẫn đang uống rượu: "Ngươi và A Nhứ nói cái gì vậy?"

"Này." Diệp Bạch Y gõ bàn: "Là ai cứu phu lang của ngươi? Lại là ai thả các ngươi ra khỏi Quỷ Cốc? Thái độ của ngươi bây giờ là gì?"

"Hừ!" Ôn Khách Hành bị nghẹn đến không nói nên lời, xoay người đuổi theo Chu Tử Thư, Diệp Bạch Y nhìn tiểu phu phu song song rời đi cười đến dương dương đắc ý: "Đấu với ta."

"Đại bại hoại, ông có phải lại khi dễ phụ thân cùng cha ta hay không!" Ôn Tiểu Kiều hùng hổ giơ kiếm gỗ nhỏ chỉ về phía ông ta.

"Khụ khụ khụ" Diệp Bạch Y sặc một ngụm rượu, nhìn bộ dáng chính nghĩa của nàng, ông ta liền đi qua ôm nàng ngồi trên ghế: "Tiểu tổ tông, rốt cuộc vì sao ngươi không thích ta?"

Ôn Tiểu Kiều ôm kiếm suy nghĩ nửa ngày: "Trước kia ta mơ thấy ngươi muốn mang ta đi, không cho ta cùng phụ thân ở chung một chỗ."

"Uống nó!" Diệp Bạch Y cả kinh, hồi tưởng lại lúc mình đem một chén thuốc phá thai đặt ở trước mặt Chu Tử Thư, lúc trước ông ta cho rằng hai người cũng không phải thật lòng yêu nhau, lại vội vàng cứu trị Chu Tử Thư nên mới có thể đưa ra hạ sách này. Ông ta áy náy nhìn tiểu cô nương ngây thơ trước mặt, nhẹ nhàng ôm lấy nàng: "Xin lỗi, ta sẽ không tách các ngươi ra nữa."

Ngoài cửa Ôn Tiểu Kiểu hỏi Diệp Bạch Y: "Phụ thân cùng cha đang làm cái gì, vì sao khóa cửa không mang theo Tiểu Kiều vậy?"

Diệp Bạch Y nghe bên trong mơ hồ truyền đến tiếng rên rỉ: "Phụ thân ngươi thân thể không tốt, bọn họ chỉ là đang luyện công, chúng ta đi thôi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro