Phiên ngoại 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Haha-- bay bay——" Ôn Tiểu Kiều cười khanh khách cưỡi trên vai Thực Thi Quỷ, hai tay nắm lấy râu ria của hắn, Thực Thi Quỷ bế nàng chạy tán loạn khắp thung lũng.

"Ôn Tiểu Kiều!" Chu Tử Thư từ xa đã nghe thấy tiếng cười của nàng, nhìn thấy con bé chơi đùa vui vẻ lên tiếng quát.

"Cha!"

"Phu nhân."

Ôn Tiểu Kiều vội vàng đi xuống xông tới ôm lấy chân Chu Tử Thư: "Cha."

"Nhìn con kìa, nào còn có cô nương nào như con chứ." Chu Tử Thư ngồi xổm xuống lau mồ hôi cho con gái: "Có phải lại khi dễ người khác hay không?"

"Không có gì đáng ngại đâu phu nhân, lão Thực Thi cũng thích cùng đại tiểu thư chơi đùa mà."

"Các ngươi ai nấy đều chiều con bé đến hư hỏng."

"Hihi, bởi vì Tiểu Kiều cùng cha đẹp như nhau."

"Không biết xấu hổ." Chu Tử Thư nhéo nhéo mũi con bé: "Chơi một lát rồi đi học có biết không?"

"Vâng." Ôn Tiểu Kiều tai trái vào tai phải ra, nhanh như chớp chạy đi đã không thấy bóng dáng đâu nữa, Thực Thi quỷ cũng đuổi theo phía sau.

"Thế gian đáng sợ nhất là cái gì?"

"Nghèo Kỳ! Nó sẽ ăn thịt người!" Ôn Tiểu Kiều giơ tay lên cao.

"Đáng sợ nhất thế gian là ai?"

" Diệp Bạch Y!"

"Đúng vậy!" Thực Thi quỷ xoa xoa đầu nàng.

"Nhưng mà..." Ôn Tiểu Kiều lật qua lật lại sơn hải kinh: "Trong sách không có loại quái vật như Diệp Bạch Y."

"Diệp Bạch Y này, cũng không phải quái vật bình thường, hắn có ba cái đầu, sáu tay, vóc dáng so với Thanh Nhai Sơn còn cao hơn, phía sau có một cái đuôi dài thật lớn, cái đuôi của ông ta quất qua là có thể quét sạch Quỷ cốc chúng ta, tiểu oa oa như ngươi thì chỉ cần một ngàn đứa bé là hắn có thể no được một bữa."

Ôn Tiểu Kiều che mắt lại: "Diệp Bạch Y thật đáng sợ."

"Không chỉ như thế, ông ta còn đem chúng ta nhốt ở trong Quỷ Cốc không thấy ánh mặt trời." Thực Thi quỷ thở dài.

"Chính là ông ta không cho phép Tiểu Kiều và phụ thân đi ra ngoài sao?" Ôn Tiểu Kiều nghiêm túc đặt câu hỏi.

"Ừm, nếu như ngươi có cơ hội nhìn thấy Diệp Bạch Y, ngàn vạn lần không nên chọc ông ta, lập tức chạy trốn có biết không?" Ôn Tiểu Kiều trầm mặc không nói lời nào.

Trên bàn cơm hôm nay nhóc con phá lệ ăn sạch một chén cơm, Ôn Khách Hành kinh ngạc mở to hai mắt cánh tay đụng vào Chu Tử Thư: "Tiểu nha đầu này cũng kén ăn như huynh, hôm nay mặt trời chẳng lẽ lại mọc từ đằng tây à?"

Chu Tử Thư liếc hắn một cái, đang muốn đi hỏi Ôn Tiểu Kiều thì lại thấy nàng ủ rũ, yên lặng buông bát đũa xuống: "Con đi luyện công đây."

Hai người nhìn nhau, nữ nhi hôm nay có chỗ không thích hợp liền đi theo phía sau nàng, nhìn nàng ưỡn thân thể nhỏ bé có khuôn mẫu luyện công Chu Tử Thư liền ôm lấy nàng: "Tiểu Kiều có tâm sự sao?"

"Cha" Ôn Tiểu Kiều ôm lấy y: "Tiểu Kiều sẽ luyện tốt công phu để bảo vệ phụ thân và cha."

Ôn Khách Hành đi qua ôm hai người vào lòng: "Có ta ở đây, không ai có thể thương tổn các người."

Nửa tháng sau Ôn Tiểu Kiều đi ra khỏi Quỷ Cốc, hít sâu một hơi, nàng đã thật lâu không ra khỏi cốc rồi. Sinh thần của Chu Tử Thư sắp tới, nàng len lén lẻn ra định hái chút hoa tươi tặng cho y. Bên ngoài thung lũng nàng nhìn thấy một người ngồi uống rượu trên tảng đá lớn.

"Ngươi là ai?" Ôn Tiểu Kiều nghiêng đầu hỏi hắn.

Người nọ buông bầu rượu xuống nhìn nhóc con một cái: "Nhóc là Ôn Tiểu Kiều?"

"Ta không biết ông." Nhìn phía sau người kia có mang theo kiếm, Ôn Tiểu Kiều cảnh giác lui về phía sau một bước, Quỷ Cốc chưa từng có người ngoài.

"Ta là Diệp Bạch Y."

Diệp... Bạhc Y?! Lời này vừa nói ra, Ôn Tiểu Kiều cả kinh nhảy dựng lên, vây quanh ông ta một vòng đánh giá từ trên xuống dưới: "Cái đuôi của ông đâu rồi?"

"Cái đuôi gì?"

"Ông cũng không có ba cái đầu, bộ dạng cùng chúng ta không sai biệt lắm mà?'

"Cổ linh tinh quái, ta không biết ngươi đang nói cái gì." Diệp Bạch Y đưa tay muốn xoa đầu nàng, lại bị nàng tung tới một trận quyền đấm cước đá, dứt khoát chống đầu nàng kéo dài khoảng cách của bọn họ. Ôn Tiểu Kiều vung nắm đấm nhỏ nhưng không đánh được Diệp Bạch Y, dưới tình thế cấp bách liền nắm lấy tay ông ta hung hăng cắn lên.

"Ai ai~" Tay bị cắn ra máu, Diệp Bạch Y lại không nỡ đánh nhóc con liền túm lấy quần áo của nàng xách lên trước mắt: "Đứa nhỏ này, nhóc làm cái gì vâjy?"

"Diệp tiền bối!" Phía sau truyền đến tiếng hô của Chu Tử Thư, Diệp Bạch Y nhìn qua thân ảnh trước mắt chợt lóe lên, Ôn Khách Hành đã ôm lấy nữ nhi rồi. Hai người hắn ở trong cốc tìm không thấy Ôn Tiểu Kiều đoán được nàng lại lén chạy ra ngoài, vừa ra khỏi cốc tìm kiếm liền nhìn thấy Diệp Bạch Y đang xách nàng.

"Diệp tiền bối, Tiểu Kiều còn nhỏ, không phải là có tâm xuất cốc." Chu Tử Thư vội vàng giải thích.

"Ta đánh ông." Ôn Tiểu Kiều bị Ôn Khách Hành ôm vào trong ngực vẫn giãy dụa muốn đi đánh Diệp Bạch Y.

"Tiểu Kiều không được vô lễ với Diệp tiền bối." Chu Tử Thư nghiêm túc nói.

"Lão yêu quái, ta đánh chết ngươi."

"Ôn Tiểu kiều!" Chu Tử Thư giật mình, đưa tay ôm lấy nàng đứng trên mặt đất: "Đứng yên đó! Bình thường con tùy hứng một chút chúng ta cũng chưa từng trách móc nặng nề, hiện giờ con đối với trưởng bối là thái độ gì? Nói cái gì bậy bạ vậy?"

Chu Tử Thư chưa từng nghiêm khắc như vậy khiến Ôn Tiểu Kiều sợ tới mức khóc lên: "Ông ta là đại bại hoại, ông ta đem phụ thân và cha nhốt ở chỗ này. Ông ta khi dễ chúng ta, huhuhu chúng ta vì sao không thể đi ra ngoài chứ?"

Ôn Tiểu Kiều khóc đến mức không thở nổi, nghe được lời nói của nàng Chu Tử Thư chỉ cảm thấy đau thấu tim, ôm lấy nàng ôn nhu dỗ dành: "Không khóc, không khóc, là cha không tốt."

"Là bởi vì phụ thân làm sai cho nên mới bị nhốt ở chỗ này" Ôn Khách Hành cũng ngồi xổm xuống giải thích.

"Thế nhưng Tiểu Kiều rất muốn đi ra ngoài." Ôn Tiểu Kiều thấp giọng nức nở, Chu Tử Thư khó xử nhìn Diệp Bạch Y.

Nửa canh giờ sau.

"Nha đầu ngươi có mệt hay không, ta ôm ngươi." Diệp Bạch Y dừng lại nhìn nhóc con phía sau, vươn tay về phía nàng.

"Không cần, ta tự mình đi." Ôn Tiểu Kiều căng mặt, bắp chân nhanh chóng đi tới, nhìn bóng lưng quật cường của nàng Diệp Bạch Y lắc đầu, tính tình quật cường này quả thực đúng là tiểu Ôn Khách Hành mà.

Trên chợ náo nhiệt, đồ chơi nhỏ muôn màu muôn vẻ rất nhanh đã hấp dẫn sự chú ý của Ôn Tiểu Kiều, cô bé giống như con ngựa hoang thoát thân xông vào trong đám người, nhìn đông nhìn tây dạo một chút. Diệp Bạch Y cười nhìn nhóc con chưa từng thấy qua thế gian.

"Tiểu cô nương, cho con ăn này." Một người bán hàng rong cầm kẹo hồ lô đưa tới trước mắt Ôn Tiểu Kiều.

"Đây là cái gì?"

"Kẹo hồ lô, chua chua ngọt ngọt." Hắn đem kẹo hồ lô nhét vào trong tay Ôn Tiểu Kiều.

"Cám ơn." Ôn Tiểu Kiều đang muốn rời đi lại bị ngăn lại: "Vẫn còn chưa đưa tiền cho ta."

"Tiền? Đó là cái gì, ta không có." Ôn Tiểu Kiều không hiểu.

"Hừ nhìn ngươi ăn mặc như con nhà giàu vậy mà. Đưa tiền đây."

"Ta không có tiền, trả lại cho ngươi là được."

"Ta mặc kệ, ngươi cầm đồ rồi thì phải đưa tiền, bằng không ta bắt ngươi đi gặp quan. Đúng là không có gia giáo." Nói xong muốn đi túm Ôn Tiểu Kiều lại.

"Ôi chao, gãy rồi." Còn chưa chạm vào nàng, tay người bán hàng rong đột nhiên bị người ta nắm chặt bẻ qua.

"Ngươi nói ai không có gia giáo?" Diệp Bạch Y đen mặt trầm giọng hỏi.

"Ta, ta, là ta không có gia giáo." Người bán hàng rong rên rỉ: "Nhưng nhóc con đó đã lấy kẹo hồ lô của ta."

"Ta không lấy nó! Là hắn cứng rắn nhét vào trong tay ta."

Diệp Bạch Y buông hắn ra, từ trong ngực lấy ra một thỏi vàng ném lên tay: "Tất cả kẹo hồ lô của ngươi ta sẽ lấy." Người bán hàng rong kia liền sáng mắt liên tục gật đầu: "Nhưng ta không cầm được." Diệp Bạch Y tiếp tục nói rồi chỉ vào một nhà cao cửa rộng cách đó không xa: "Ngươi đưa đến nhà cho ta, sau sẽ cho ngươi tiền bạc còn nhiều hơn thế này."

"Được được được." Người bán hàng rong thu hồi quầy hàng, liên tục chạy về phía ngôi nhà kia. Diệp Bạch Y ôm Ôn Tiểu Kiều thi triển khinh công bay lên nóc nhà ngồi: "Chờ xem kịch hay đi!"

"Phi! Lão gia nhà chúng ta dưới gối không có nữ nhi, bớt đi lừua gạt người khác đi."

"Không phải, bọn họ ở đó..." Người bán hàng rong vừa quay đầu lại, nào còn có bóng dáng Diệp Bạch Y cùng Ôn Tiểu Kiều nữa đâu: "Các ngươi có phải không nhận nợ hay không?"

"Nhận cái bà nội ngươi, dám đến gây sự? Đánh cho ta." Một đám hộ viện lao ra vây quanh người bán hàng rong đấm đá hắn.

"Ha ha ha ha" Diệp Bạch Y cùng Ôn Tiểu Kiều cười khom lưng, liếc mắt một cái vỗ tay nhìn thấy vết thương trên tay hắn.

"Thực xin lỗi, ông tốt hơn nghèo kỳ nhiều." Ôn Tiểu Kiều không đầu không đuôi nói một câu.

"Nghèo Kỳ? Ngươi so sánh nó với ta? Thật không có mắt nhìn." Diệp Bạch Y bĩu môi.

Trước quầy hàng của người nặn đồ, Ôn Tiểu Kiều nhìn chằm chằm những hình nặn người giống như đúc kia không chớp mắt.

"Muốn sao?"

"Ừm ừm..."

"Ông chủ, nặn cho ta một con."

"Ta muốn nặn phụ thân, cha, còn có Tiểu Kiều nữa." Ôn Tiểu Kiều ánh mắt sáng ngời miêu tả cho chủ quán: "Phụ thân ta là phụ thân đẹp trai nhất trên đời, cha ta cũng là người cha đẹp nhất trên đời."

"Ta còn muốn cái này!" Ôn Tiểu Kiều cầm lấy một người bột Trư Bát Giới.

Cẩn thận đem bột nhân đã nặn xong nhét vào trong ngực, Ôn Tiểu Kiều đưa Trư Bát Giới qua: "Cái này cho ông."

Diệp Bạch Y nhìn Trư Bát Giới đầu to tai to thật mập mạp, khóe miệng co giật, ta giống Trư Bát Giới sao? Rốt cuộc ông ta đã chọc đến đứa nhỏ này ở đâu?

Quỷ Cốc.

Diệp Bạch Y ôm Ôn Tiểu Kiều đang ngủ say giao cho Chu Tử Thư: "Hôm nay nhóc con này chơi đến mệt."

"Đa tạ Diệp tiền bối, Tiểu Kiều là một hài tử tốt, chỉ là hôm nay không biết vì sao xúc động mạo phạm, mong tiền bối thứ tội."

"Vô ngữ." Diệp Bạch Y nhéo nhéo mặt Ôn Tiểu Kiều, không biết nàng mơ thấy cái gì khuôn mặt nhỏ nhắn lại nhăn lại.

"Các ngươi ở Quỷ Cốc cũng ba năm rồi đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro