Phần 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chu Tử Thư vuốt bộ hỉ phục trước mặt xúc cảm trơn trượt, y thở dài một hơi, cho dù trong lòng không muốn nhưng ngoài miệng y cũng không nói gì, y không thể làm cha mẹ mất mặt nữa.

Phụ thân cùng mẫu thân chân trước tiễn bà mối đi, chân sau liền quay lại an ủi y: "A Nhứ, con cứ coi như cửa hôn sự này là Chu gia chúng ta trèo cao đi."

Chu gia Tử Thư, ngoài ra tên còn có một chữ Nhứ năm nay hai mươi tuổi. Những người đồng lứa với y trước kia lúc đi học đường học kỵ xạ phần lớn đều đã thành gia lập thất, có người ngay cả hài tử cũng đã sinh, hiện giờ chỉ còn lại một mình Chu Nhứ y.

Ngươi nghĩ y xấu xí sao? Không đâu, còn hoàn toàn ngược lại, bộ dạng của y thật sự là... Nói như thế nào đây, khi còn bé phụ thân đưa y đến học đường, đồng bọn cùng nghe học đều cho rằng y là nữ tử giả làm nam nhi lang, bởi vì khuôn mặt kia của y thật sự quá xinh đẹp. Đại khái lại bởi vì y sinh ra quá tốt nên ông trời nhìn không vừa mắt mới làm cho thân thể y có một chỗ khuyết điểm — y so với nam tử bình thường nhiều hơn một bộ phận.

Trong những người đồng lứa thì Chu Nhứ y là người đầu tiên được bà mối đến cửa cầu hôn, nói y lại bị công tử hoặc tiểu thư nhà nào coi trọng... Phụ mẫu Chu Nhứ đương nhiên là vui, nhưng khiếm khuyết của hài nhi nhà mình bọn họ vẫn biết, bọn họ vừa mong A Nhứ sớm tìm được nửa còn lại lại không muốn che giấu về thân thể y, nếu ai thực lòng muốn kết thân với hài tử nhà mình thì sẽ chấp nhận được khiếm khuyết của y. Nhưng khi vừa nghe nói xong về cơ thể đặc biệt này của Chu Tử Thư thì những người coi trọng y cũng bắt đầu lắc đầu.

Vì thế hôn sự của y vừa chậm trễ chính là mấy năm, hiện tại dĩ nhiên đã thành tuổi lớn chưa lập gia đình. Phụ mẫu y cũng vì thế mà phát sầu, cũng không phải cái khác, luôn có người hỏi, A Nhứ nhà ngươi như thế nào còn chưa thành hôn? Phụ mẫu ấp úng cũng nói không nên lời, chỉ có thể cười trừ. Phụ thân mẫu thân đối với y tốt như vậy Chu Nhứ không muốn làm một đứa con bất hiếu, cũng không muốn nhìn thấy cha mẹ mất mặt như vậy, cho nên khi Ôn vương phủ mời người làm mối đến, y không nói gì, hết thảy đều dựa vào phụ thân mẫu thân an bài.

Tiên hoàng có bảy người con trai, hiện giờ chỉ còn lại hai đứa con trai, một vị là đương kim hoàng thượng, năm nay vừa mới đăng cơ, vị kia chính là Vân Nhạc Vương - Ôn ngốc tử mà cả Đô Thành đều biết.

Ôn ngốc tử này cũng không phải biệt danh, Vân Nhạc Vương Ôn Khách Hành là một kẻ ngốc thật sự.

Theo lời đồn thì Vân Nhạc Vương từ nhỏ đã ngu ngốc, hiện giờ cũng đã mười chín tuổi nhưng trí lực lại giống như hài đồng sáu tuổi, chỉ biết hướng người khác xin kẹo ăn, cũng vừa vặn bởi vì hắn ngốc mà đương kim thánh thượng lúc thất tử tranh thái tử mới buông tha cho hắn, sau khi đăng cơ phong hắn làm Vân Nhạc Vương, lập phủ đệ khác cho hắn ở.

Ngốc nghếch thì thôi đi, nghe nói hắn còn xấu xí ngoại hình ghê tởm, lực lớn như trâu, lúc trước dù nam hay nữ hắn đều đã cưới qua năm thê tử rồi, sau đó năm vị thê tử kia đều bởi vì đủ loại nguyên nhân mà mất mạng. Hình như trong đó còn có một người là hắn chính tay đánh chết nữa.

Những cái này là Chu Tử Thư đã sớm đã nghe qua, nhưng y vì phụ thân mẫu thân cho dù trong lòng không muốn, cũng không nói ra một chữ.

"A Nhứ, tuy nói Vân Nhạc Vương si ngốc, nhưng dù sao hắn cũng là hoàng tộc."

"Hoàng tộc hay không phải hoàng tộc không quan trọng, A Nhứ, ai không biết, Vân Nhạc Vương cái gì cũng không có, nhưng cái không thể không có chính là tiền."

"Vân Nhạc Vương quả thật ngốc nghếch, nhưng con cũng có khuyết điểm không phải sao."

Ngày Chu Tử Thư xuất giá, người mãn Đô Thành bao gồm cả phụ mẫu y đều nói như vậy, nhưng khổ sở trong lòng lại có thể nói với ai đây?

Chu Nhứ cảm niệm ân sinh dưỡng của phụ mẫu, khấu ba cái đầu rồi sau đó quyết định lên kiệu mà vương phủ đưa tới đón dâu.

Hỉ phục màu đỏ che thân, tóc buộc cao lên, trên đầu tóc chỉ trâm một cây trâm vàng, thể diện lại không quá cố phô trương.

Người đến đón dâu không phải là Vân Nhạc Vương mà là cận vệ Cố Tương của hắn, đây là điều Chu Tử Thư đã sớm đoán được, thẳng đến lúc bái đường, Chu Tử Thư mới gặp qua Ôn Khách Hành.

Hóa ra Vân Nhạc Vương cũng không xấu như lời người ngoài đồn, ngược lại còn rất đẹp mắt, nhất là một đôi mắt đào hoa, là loại hình chu tử thư tâm di, nếu như hắn không phải vẫn ăn kẹo nhìn Chu Tử Thư ngây ngô mà nói thì là rất được.

Ngồi trên ghế là lão thái phi, là mẫu phi của Ôn Khách Hành, đương kim thánh thượng đặc biệt ban cho bà đi theo Ôn Khách Hành tự lập phủ đệ ra dưỡng lão.

Lão thái phi mặt mũi dễ gần: "Tiểu Hành thành thân có vui không?"

"Vui nha! Thành thân là vui nhất!"

"Tại sao?"

"Thành thân có rất nhiều kẹo ăn."

Chu Tử Thư ở một bên nghe cũng không nói lời nào, đúng giờ đến liền thuận lý thành chương bái đường, lão thái phi vẫn quan sát y thấy y bất quá phân giả cười cũng không có mặt mày ủ rũ, so với năm vị đầu tiên ngược lại chân thành hơn một chút, trong lòng cũng thích vị con dâu mới này một chút.

Đêm động phòng hoa chúc, nến đỏ chiếu rọi, Vân Nhạc Vương vào phòng ngủ, thay vì nói hắn đi vào, không bằng nói hắn bị hạ nhân đẩy tới, trong miệng còn nhai kẹo, ngốc nghếch hướng về phía Chu Tử Thư.

Ngoài cửa khóa lại, trong kẹo bọc nước trái cây theo khóe miệng Ôn Khách Hành ngây ngốc mà chảy xuống. Chu Tử Thư bất đắc dĩ lắc đầu, cầm một cái khăn đi qua lau cho hắn.

"Không đau."

Chu Tử Thư thu hồi khăn tay chỉ nghe Ôn Khách Hành nói ra hai chữ, còn chưa đợi Chu Tử Thư kịp phản ứng, hắn lại cầm một viên kẹo đưa tới trước mặt y.

"Ca ca ăn kẹo này."

Vân Nhạc Vương đích xác có tiền, cái giương đủ cho mấy Chu Tử Thư lăn qua lăn lại ở trên đó rồi, ngủ cũng không phải là vấn đề. Y thản nhiên nhận kẹo của Ôn Khách Hành, lại sờ sờ đầu y: "Buổi tối ca ca ngủ bên này, ngươi ngủ bên kia có được không?" Chu Tử Thư tự giác gánh vác trách nhiệm chiếu cố hắn, để cho hắn ngủ ở bên trong.

"Không được." Nào ngờ Ôn Khách bĩu môi, dùng sức lắc đầu.

"Vì sao?"

"Mẫu phi nói chúng ta phải ngủ bên cạnh, còn phải cởi quần áo."

Lời vốn xấu hổ chết người nhưng từ trong miệng hắn nói ra Chu Tử Thư ngược lại bị chọc cười, y dỗ dành đệ đệ trước mặt cao hơn mình một chút nhưng chỉ có 'sáu tuổi' "Ngươi nghe lời ca ca, ca ca có kẹo ngon hơn."

Cái đầu nhỏ của Ôn Khách Hành kia tựa hồ như đang suy nghĩ việc mua bán này không có lời hay không, Chu Tử Thư thấy thế liền xoay người lại muốn soi gương, vừa xoay người liền bị người phía sau kéo lại.

Cỗ lực lượng lớn kia khiến y cơ hồ đứng không vững, sau lưng gắt gao đặt ở trên lồng ngực rộng lớn, y nghe thấy thanh âm trầm thấp khàn khàn của hắn: "Không được, ca ca."

Thanh âm này làm Chu Tử Thư sởn tóc gáy, y mạnh mẽ quay đầu lại thấy Ôn Khách Hành vẫn như trước là bộ dáng vừa rồi, ngây ngốc vui vẻ, y nghĩ tám phần là ảo giác nghe xong, vì thế thở phào nhẹ nhõm: "Tùy ngươi, tùy ngươi."

Hắn ngốc nghếch, để cho ôm một cái cũng không xảy ra chuyện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro