Phần 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chu Tử Thư hiện tại cảm thấy gả cho một kẻ ngốc cũng không tệ.

Ôn ngốc tử ngoại trừ ăn kẹo thì cả ngày chính là nhìn chằm chằm y cười ngây ngô vui vẻ.

Bởi vì đây là đêm động phòng hoa chúc của hai người bọn họ cho nên các nha đầu cũng không đến quấy rầy đành phải để Chu Tử Thư đến giúp Ôn Khách Hàng rửa mặt ngủ chải đầu, ai bảo y là mỹ tâm thiện chứ! Đầu tiên y rửa khăn nóng lau mặt cho hắn, sau đó lại rút trâm trên đầu hắn ra, cây trâm kia cùng trên đầu Chu Tử Thư là một đôi.

Trên trâm quấn mấy sợi tóc của Ôn Khách Hành, y vì không muốn đau hắn mà thật cẩn thận tháo sợi tóc ra rồi mới chân chính đem trâm rút ra khỏi đầu hắn. Ôn Khách Hành nhìn chằm chằm Chu Tử Thư trong gương, cười đến vui vẻ: "Không đau."

Nói xong nước trái cây kẹo hóa thành lại theo khóe miệng hắn chảy ra, Chu Tử Thư thở dài, lại thay hắn lau mặt một lần nữa.

"Không đau." Ôn Khách Hành vẫn ngây ngốc vui vẻ như trước.

Chu Tử Thư ngay từ đầu rất nghi hoặc ý tứ của hai chữ "Không đau" này của hắn, nhưng cẩn thận ngẫm lại lại hiểu, Vân Nhạc Vương Ôn Khách Hành là Vương gia không sai nhưng hắn cũng là một kẻ ngốc mười phần mười. Vương phủ đương gia nghĩ đến vẫn là lão thái phi, hạ nhân ở trước mặt lão thái phi nhất định sẽ giả trang một bộ cẩn thận chiếu cố Ôn Khách Hành, nhưng sau lưng lại giấu lão thái phi. Ôn Khách Hành lại ngốc nghếch như vậy, khẳng định chính là tùy tùy tiện tiện, thậm chí khi hắn chảy nước mũi chảy nước miếng còn có thể răn dạy hắn, lúc lau cũng rất dùng sức cho nên sau khi Chu Tử Thư lau xong hắn mới nói không đau.

Chu gia tuy là tiểu môn tiểu hộ, nha đầu bà tử không nhiều như Vương phủ, nhưng mỗi người đều rất tôn kính Chu Tử Thư, y nghĩ thông suốt điểm này cư nhiên còn có chút đau lòng cho Ôn ngốc tử.

Chu Tử Thư cũng rửa mặt chải đầu cho mình một phen mới lên giường, Ôn Khách Hành đã sớm nằm xuống nhưng có điều là hắn còn chưa ngủ, nghĩ đến chắc là nghe lão thái phi nói, chờ ôm Chu Tử Thư ngủ.

Chu Tử Thư ngồi xuống, tóc đen như mực buông xuống mép giường, y thấy trong tay Ôn Khách Hành còn nắm một cái trống con nên càng thêm yên tâm khi ngủ cùng tên ngốc này.

Trống lắc lư phát ra thanh âm nhảy nhót dễ nghe: "Ca ca đến ôm ta."

"Được."

Thay vì nói là Chu Tử Thư ôm Ôn Khách Hành không bằng nói Ôn Khách Hành giống như một con cá bát trảo, tứ chi đều quấn quanh người Chu Tử Thư, khí tức hai người giao hòa. Tay cầm trống con vừa vặn đặt lên cổ Chu Tử Thư, nếu đây là đoản đao thì Ôn Khách Hành chỉ cần hơi dùng sức, lập tức có thể khiến y mất mạng.

Chu Tử Thư không có nhiều tâm tư dơ bẩn như vậy, y đã mệt mỏi suốt một ngày rồi nên rất nhanh liền vù vù đi vào giấc ngủ. Y từ nhỏ đã có thói quen thức khuya, y đứng dậy trong giấc ngủ, thân thể nhẹ nhàng, thì ra là Ôn Khách Hành đã buông y ra lăn sang một bên ngủ, y liền nhỏ tiếng xuống giường.

Trước khi đi ngủ y dập tắt nến cho nên y nhìn không thấy Ôn Khách Hành đang ngủ ở đầu kia trong nháy mắt lúc y đứng dậy đã mở mắt ra, trong tay của Ôn Khách Hành còn nắm chặt trống nhỏ có một cái ám cúc, nhẹ nhàng đẩy một cái, một cây độc châm liền từ trong tay cầm lộ ra, trong đôi mắt kia lóe lên tinh quang, nào còn bộ dáng ngây ngô ban ngày cơ chứ.

Hắn như nhìn chằm chằm vào con mồi nhưu sư tử, tùy thời chuẩn bị giết chết mục tiêu.

Nhưng Chu Tử Thư cứ như vậy xuống giường, thuận tiện qua đi lại nằm trở về, động tác gì cũng không có, Ôn Khách Hành còn cảm giác được y rón rén vuốt gấp chăn cho mình, rất nhanh, sau đó Chu Tử Thư liền ngủ say.

Nhưng cả đêm này Ôn Khách Hành lại không ngủ được.

Hắn cưới qua năm người vương phi, mỗi người đều mang theo nhiệm vụ đến, không phải hạ độc thì là ám sát, hắn giả điên giả ngốc nhiều năm như vậy, ngoại trừ lão thái phi thì Chu Tử Thư là người đầu tiên đối đãi hắn như người bình thường không chút có lệ. Hơn nữa, bộ dạng của y còn rất xinh đẹp.

Ôn Khách Hành lật qua lộn lại, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Chu Tử Thư. Nương theo ánh trăng ít ỏi hắn có thể nhìn thấy cái mũi nhỏ nhắn của y, mặt mày nhu thuận, thân thể gầy gò theo hô hấp cùng nhau phục kích.

Y thật sự rất dễ nhìn.

Cho nên đây nhất định là mỹ nhân kế.

Không được trúng kế.

Sáng sớm hôm sau, bởi vì hai người trong sạch không có chuyện gì xảy ra nên đã thức dậy khá sớm. Chu Tử Thư cơ bản là vừa mở mắt ra liền nghe thấy phu quân ngốc nghếch này nói chuyện với y: "Ca ca, Hành Hành phải ăn đường."

Tại sao hắn có thể ăn kẹo suốt ngày được cơ chứ? Chu Tử Thư thay đổi bộ dáng dịu dàng, kéo mặt hắn xuống: "Kẹo ăn nhiều đau răng, không cho ăn nữa!"

"Hừ!"

Nhóm nha đầu bưng nước ấm dùng để rửa mặt lên, mấy nha đầu rửa sạch khăn mặt liền muốn thay Ôn Khách Hành lau mặt, nào ngờ hắn chợt né người trốn sau lưng Chu Tử Thư, làm nũng: "Đau."

Nha đầu hẳn là dương phụng âm vi quen, nghe vậy trừng mắt, Ôn Khách Hành lập tức sợ tới mức kéo ống tay áo Chu Tử Thư; "Ca ca, hành Hành không cần, Hành Hành đau."

"Đưa cho ta đi."

Chu Tử Thư nhận lấy khăn mặt từ trong tay nha đầu rồi cho các nàng ra ngoài sau đó mới nhẹ nhàng lau cho Ôn Khách Hành. Ôn Khách Hành cứ như vậy nhìn y cười ngây ngô, nếu như không phải Chu Tử Thư biết tâm trí hắn không đầy đủ, y cơ hồ đều muốn cho rằng đôi mắt đen nhánh kia là muốn hút y vào, ăn vào đến xương cốt cũng không còn.

Hôm nay Ôn Khách Hành đã thay hỉ phục, hắn mặc một bộ trường sam màu lam, là Chu Tử Thư giúp hắn mặc vào, lúc đầu không phát giác, về sau mới phát hiện bộ quần áo này của hắn tản ra mùi sữa nhàn nhạt.

Chu Tử Thư từ nhỏ đã thích uống rượu sữa, ở nhà cũng là mỗi ngày đều uống, y thích mùi vị ngọt ngào này, hận không thể mỗi ngày mình ngâm mình trong bình sữa, trước kia y cũng nghĩ tới biện pháp muốn đem hương vị này ẩn lên quần áo, nhưng như thế nào cũng không thành công, hiện tại ở trên quần áo của Ôn Khách Hành ngửi được mùi này, y làm sao có thể buông tha, huống chi Ôn Khách Hành sáu tuổi đầu dưa cũng sẽ không làm gì y.

Vì thế y tiến lại gần Ôn Khách Hành, Ôn Khách Hành vóc người cao hơn một chút, cho nên y chỉ cần cúi đầu một chút là có thể chạm vào cổ áo của hắn, y từ cổ áo Ôn Khách Hành từng chút một đi xuống, lại chuyển đến cánh tay, y ngửi đến tâm tình cực kỳ thích nhưng người nào đó lại không vui vẻ như vậy.

Ôn Khách Hành trong nháy mắt y tiến lại gần liền cứng đờ, hắn cảm giác được đầu mũi Chu Tử Thư đụng phải làn da trên cổ hắn, hắn chưa bao giờ biết khối da kia của mình là mẫn cảm như vậy, còn mang theo nhàn nhạt thổ tức của y, trong nháy mắt lại dời đi, từng chút một, đến đầu vai, lại đến cánh tay, còn đang tiếp tục, một chút, hai cái, lại một chút, phảng phất như một cây kim khác, điểm vào trong lòng hắn, không đau, nhưng vừa ngứa vừa tê, ăn tủy tri vị.

Chu Tử Thư hậu tri hậu giác phát hiện, y nhất thời có chút ngượng ngùng hơi ngẩng đầu lên, nhưng nửa người còn dán vào: "Hành Hành thực thơm, ca ca đi học xem làm sao đem mùi sữa bò lưu lên quần áo."

Chu Tử Thư nói xong xoay người muốn đi tìm tiểu nha đầu cầu giáo, bước chân còn chưa bước ra cả người đã bị kéo trở về, y cả kinh dưới chân không đứng vững, cả người ngã nhào vào trên người Ôn Khách Hành.

Y không hiểu ngẩng đầu lên đối diện với tầm mắt của Ôn Khách Hành, đôi mắt kia đỏ bừng.

Ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu nghiêng vào, y nghe thấy Ôn Khách Hành gọi y một tiếng "Ca ca"

Hung hăng, chẳng hạn như trước khi sóng thần nổ ra dưới đáy nước, mãnh liệt, nguy hiểm, không thể trốn thoát.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro