Phần 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ôn Khách Hành bị thương qua cả mùa đông mới tốt, Chu Tử Thư đâm quả thật quá sâu, đương nhiên cũng là hắn tự nguyện.

Lúc hắn ở trên giường mê man không tỉnh, trong miệng lẩm bẩm đều là hai chữ "ca ca", "A Nhứ", Cố Tương có đôi khi liền nghĩ nếu Chu Tử Thư ở đây thì chủ nhân của nàng có lẽ đã sớm tỉnh lại, không cần đợi đến tháng ba năm sau.

Xuân phân vừa qua mặt đất hơi ẩm ướt, Ôn Khách Hành mang theo Cố Tương đến Giang Nam. Cảnh tượng Giang Nam và kinh thành bất đồng, phong tục bất đồng, ngay cả cô nương kia nói chuyện cũng thập phần có ý vị, mềm mại khó lường. Cố Tương cũng biết, Ôn Khách Hành không phải là dẫn nàng ra ngoài giải sầu, mà là đi tìm người. Bọn họ trước đó đã đi qua núi tuyết Đông Bắc, sa mạc phía Tây, hiện tại đến Giang Nam. Giang Nam không phải là điểm dừng chân đầu tiên, cũng sẽ không phải là điểm dừng chân cuối cùng, trừ phi tìm được Chu Tử Thư.

Mặt trời chiếu sáng, Cố Tương cùng chủ nhân ở trên lầu uống trà, mà trên đường người đến người đi, có một quỷ bệnh lao đang uống rượu phơi nắng ở cạnh cầu.

Sau đó quỷ bệnh lao rời đi, Ôn Khách Hành đứng ngồi không yên liền đuổi theo, một đường đường đuổi là đưởi đến rừng đào.

Chu Tử Thư ở dưới tàng cây đào đưa lưng về phía Ôn Khách Hành, trong lòng không ngừng mắng chửi, bộ dáng quỷ quái này ngay cả chính mình nhìn cũng hoảng sợ, Ôn Khách Hành rốt cuộc làm sao nhận ra được y.

Chính y cũng không thể nói rõ mình nhìn thấy Ôn Khách Hành cảm giác như thế nào. Xa lạ, lại rất quen thuộc, nhưng lại rất sợ hãi, cho nên phản ứng đầu tiên của y chính là dùng Lưu Vân Cửu Cung Bộ chạy trốn. Kỳ thật trong lòng y thập phần muốn hỏi Ôn Khách Hành thương thế giờ đã như nào rồi nhưng cuối cùng lại nhịn xuống.

"Ca ca." Ôn Khách Hành đang gọi y.

"Ngươi nhận lầm người rồi."

Y có thể cảm giác được Ôn Khách Hành đang tiếp cận y, bất ngờ không kịp đề phòng, đưa tay tới muốn xé mặt nạ của y, Chu Tử Thư đương nhiên sẽ không để cho hắn thực hiện được.

Ôn Khách Hành si mê để ngón tay mình chạm vào mặt Chu Tử Thư: "Hành Hành sẽ không nhận sai." Trong giọng nói còn có vài phần ủy khuất.

Lưu Vân Cửu Cung Bộ của Chu Tử Thư đã là khinh công của thượng tầng, người bình thường quyết không đuổi kịp, nhưng y không ngừng chạy trốn lại thế nào cũng không bỏ được Ôn Khách Hành.

Quên đi, bỏ không dược thì không bỏ không được, dù sao tự mình y nấu cơm cũng rất khó ăn.

"Ca ca."

"......"

"Ca ca."

"......"

"A Nhứ."

"Có chuyện thì nói, có rắm mau thả."

"Ca ca, tối nay ăn cái gì đây?"

"Tùy ngươi."

"Được."

Ôn Khách Hành thấy Chu Tử Thư rốt cục nguyện ý cùng mình nói một câu liền điên cuồng kéo y đến tửu lâu lớn nhất trong trấn, thuê một nhã gian: "Ca ca muốn gọi món gì?"

"Tùy ngươi."

Ôn Khách Hành chọn đồ ăn mà Chu Tử Thư thích ăn gọi một cái bàn lớn, lại thêm bình rượu ngon.

"Ca ca, ngươi nếm thử bạch trảm kê này, tươi ngon."

"Ta không muốn ăn."

"Ca ca cá này nhà bếp hấp là ngon nhất."

"Ta cũng không muốn ăn cá."

"Vậy xào thịt này..."

"Ta không ăn."

"À" Ôn Khách Hành buông đũa xuống: "Ca ca không phải nói tùy tiện ăn sao?"

"Là tùy tiện ăn một chút là được, cá chép, bánh nướng tùy tiện ăn một chút."

"Vậy chépvà bánh nướng ca ca ăn cái nào? Hành Hành sẽ ra ngoài mua."

"Tùy ngươi."

".................."

Ôn Khách Hành đành phải chạy đi ra ngoài, phía nam trấn có bánh nướng, phía bắc là cá chép, hắn phải chạy một vòng lớn, đầu đầy mồ hôi trở về, phát hiện Chu Tử Thư đã uống sạch một bầu rượu, gà cá xào thịt đều làm ra rượu.

Ôn Khách Hành vẫn đưa cho y chép và bánh nướng: "Ăn nhiều một chút, ca ca đều gầy đi rồi."

Chu Tử Thư chọn chọn, đem bánh nướng ăn, đây là thói quen của y, Ôn Khách Hành rất hiểu y, có điều là y tuyệt đối sẽ không ăn canh nước, Chu Tử Thư ăn no uống đủ: "Ta nói vị công tử này, lão tử gầy hay không gầy có quan hệ gì với ngươi?"

"Ca ca, đã quên mẫu phi từng dặn dò ta gầy không dễ nuôi sao." Ôn Khách Hành vốn đùa giỡn, nhưng vừa nói ra miệng lại thành như vậy. Hai chữ sinh con quá mức nặng nề, đó là khúc mắc của Chu Tử Thư.

Ôn Khách Hành nhất thời trầm mặc, Chu Tử Thư cũng không nói gì.

Thật lâu sau Ôn Khách Hành vươn tay, muốn nắm lấy Chu Tử Thư: "Ca ca." Không ngờ Chu Tử Thư lại lập tức né tránh.

"Ca ca, Hành Hành cũng chưa từng nghĩ tới tính kế huynh." Ôn Khách Hành nói xong cởi cổ áo mình ra, trên lồng ngực kiên cố có một vết thiển, đó là vị trí Chu Tử Thư đâm, một đao không chút lưu tình: "Chỉ là muốn nếu ca ca có thể nguôi giận thì thế nào cũng được. Ta muốn dùng thân thể đánh cược đổi lấy huynh ở lại, không nghĩ tới toàn bộ bàn đều thua. "

"Ca ca, huynh thật sự hận ta như vậy sao?"

Chu Tử Thư không nói lời nào.

"Huynh thật sự hận ta sao?"

"Hận ta còn lưu ta một cái mạng? Huynh rõ ràng có thể thiên vị thêm một chút, như vậy ta sẽ hoàn toàn biến mất khỏi trước mắt huynh."

"Ca ca, huynh yêu đứa nhỏ kia, ta làm sao không yêu chứ? Đó là đứa con đầu lòng của chúng ta." Thanh âm của Ôn Khách Hành dần dần yếu đi, có chút nghẹn ngào: "Nhưng ta đã hại chết nó."

Chu Tử Thư nhìn vết sẹo trước mắt, lại nhìn Ôn Khách Hành, nắm tay dưới ống tay áo nắm chặt, cuối cùng vẫn vòng qua Ôn Khách Hành bước ra khỏi tửu lâu.

Y có thực sự ghét Ôn Khách Hành không?

Có lẽ khoảnh khắc đứa trẻ bị lưu sản. Nhưng cả mùa đông qua, bao nhiêu lần y  nửa đêm đều mơ về, y cũng lại nghĩ đến vết thương của Ôn Khách Hành giờ này thế nào, có tốt hơn một chút hay không. Nó tuy rằng bởi vì Ôn Khách Hành mà chết nhưng cũng không phải Ôn Khách Hành tự tay giết, điểm này trong đáy lòng y rất rõ ràng. Nhưng y cũng không cam lòng, y cũng không biết mình rốt cuộc đang tức giận cái gì, nghĩ đi nghĩ lại, mình ngược lại giống như đang ở cùng người yêu... Giận dỗi trẻ con.

Hai người đều rối rắm trên người đứa nhỏ đã mất, ai cũng không có suy nghĩ riêng, nếu như y hật sự hận hắn, sẽ không yên tâm thoải mái tiếp nhận bánh nướng hắn mua.

Chu Tử Thư ra khỏi tửu lâu, trên đường đụng phải một nữ tử bán trứng gà, nữ tử đơn giản, hỏi Chu Tử Thư có muốn trứng gà không, Chu Tử Thư lắc đầu, lại thấy nàng thật sự vất vả, trên đầu còn dính một bó lông gà, liền hảo tâm đem nó bắt xuống, mới xoay người rời đi.

Ôn Khách Hành từ tửu lâu thò đầu ra ngoài vừa vặn nhìn thấy một màn này, mũi vốn đã khóc đỏ có vẻ càng thêm ủy khuất.

"Hừ! Bản vương yên trước ngựa sau vừa mua bánh nướng lại mua cá chép, huynh ngược lại lại cùng cô nương nhà người khác tán tỉnh, bổn vương từ hôm nay trở đi..."

"... Không bao giờ mua bánh nướng cho huynh lần nào nữa!"

"Để huynh ăn sủi cảo huynh ghét nhất đi!"

Ngày hôm sau.

"Ôn khách hành, trong bánh nướng này không có thịt."

"Ngày mai ta lại đổi nhà khác cho huynh nhé?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro