Phần 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chu Tử Thư chậm trạp trở lại trong phòng, Ôn Khách Hành vẫn còn đang ngủ, y lặng lẽ nhấc chăn lên, chui vào trong ngực Ôn Khách Hành.

Một đêm không có việc gì, yên tĩnh đến cực điểm.

Chu Tử Thư mấy ngày nay đều rất bận rộn, chủ yếu là lão thái phi thấy y đem vương phủ xử lý trật tự nên muốn đem đại quyền vương phủ đều chuyển giao cho y, Chu Tử Thư không muốn nhận cũng không được. Hôm nay bữa sáng được dùng trong bếp nhỏ của chính viện, bởi vậy chỉ có y và Ôn Khách Hành hai người dùng.

Ôn Khách Hành một mình lẩm bẩm uống hai chén sữa lớn, Chu Tử Thư muốn uống chén thứ ba thì Ôn Khách Hành lại kịp thời ngăn cản y.

"Làm gì vậy?"

"Ca ca không phải muốn mang thai sao?"

???

Chu Tử Thư phát ngốc không có cách nào giải thích với Ôn Khách Hành, chỉ nghe hắn lạn tiếp tục nói: "Đứa bé sẽ ăn đồ ăn do ca ca ăn, thứ không tốt ca ca không thể ăn."

Chu Tử Thư đang ăn bánh bao liền nghẹn họng, y vội vàng uống một ngụm nước cho thuận, sắc mặt đỏ ửng, trợn mắt: "Vậy cũng không thể uống sao?"

"Đúng! Hành Hành sẽ uống."

Ôn Khách Hành kiên trì muốn uống, Chu Tử Thư liền đưa tay đi qua đoạt, qua lại lại đánh đổ sữa, cả chén sữa đều đánh vào quần áo Ôn Khách Hành. Ôn Khách Hành liền thay quần áo sạch sẽ, tùy tiện gọi một quản sự trong viện, muốn hắn đem quần áo đi giặt sạch sẽ. Quản sự kia nhận quần áo bẩn, xoay người liếc mắt lẩm bẩm.

"Đại ngốc tử ăn cái gì cũng làm bẩn quần áo."

Lời này vừa vặn bị Chu Tử Thư chuẩn bị ra cửa nghe thấy, y không chút do dự tát một cái qua: "Nô tài lớn mật!"

Quản sự kia họ Hoàng, năm trước ông ta bị lão thái phi phái đi thu nợ, hiện tại mới trở về vương phủ, ông ta không biết Chu Tử Thư, cũng không biết thủ đoạn lôi đình của y, chỉ là vừa trở lại Vương phủ liền nghe thấy tất cả hạ nhân đều sợ hãi vị Chu công tử này. Chu Tử Thư một cái tát này trực tiếp làm cho ông ta nằm sấp trên mặt đất, các nha đầu trong viện đều dừng chân, Hoàng quản sự tư lịch già nua, ỷ vào có chút thông minh, còn chưa bao giờ xấu mặt, lúc này đây lại càng không phục.

"Chu công tử ngươi đây là làm gì? Người có biết ta là người của lão thái phi không? Dám ra tay đánh ta?"

"Đánh ngươi, ta thích đánh thì đánh!"

Ánh mắt Chu Tử Thư sắc bén: "Ngươi nói lời phạm thượng, không đuổi ngươi ra khỏi phủ đã là nhân hậu của Vương gia rồi."

Người xem náo nhiệt càng ngày càng nhiều, Hoàng quản sự trong lòng không cam lòng, thật sự là Chu Tử Thư nhìn mặt mày quá mức nhu thuận, vả lại một đêm hôm qua giày vò, trên cổ còn lưu lại dấu vết, mơ hồ lộ ra, ông ta chỉ cho rằng Chu Tử Thư dựa vào thân thể thượng vị: "Chu Tử Thư ngươi coi như già đi bao nhiêu!"

"Chu mỗ bất tài, chính là Vân Nhạc vương chính phi là người của chủ tử của ngươi."

Tất cả điều này Ôn Khách Hành đều nhìn thấy, hắn từ nhỏ đã giả ngu, quả thật có rất nhiều hạ nhân đối với hắn không tôn kính, hắn mắt nhắm mắt mở không phản ứng, nhưng có người lúc này lại đứng ra trút giận cho hắn, hơn nữa cảm giác còn rất sảng khoái.

Chu Tử Thư bận rộn cả ngày, một mực đối chiếu ở trong phòng ngân toán, Ôn Khách Hành thấy buổi tối y còn chưa trở về liền đi vào phòng ngân toán toán tìm y.

Ánh nến sáng suốt, Chu Tử Thư cúi đầu nghiêm túc nhìn sổ sách, một đôi xương hồ điệp vẽ ra một đường cong tiêu sái cho lưng. Ôn Khách Hành từng ảo tưởng, mình muốn sờ ở phía trên.

Hắn ổn định tâm tư: "Ca ca, ca ca, sao người còn bận rộn vậy?"

Chu Tử Thư nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên: "Trong phủ chúng ta mỗi ngày chi tiêu lớn, những khoản này đều phải đối chiếu xong mới được." Y đã đem Vân Nhạc vương phủ trở thành nhà, toàn tâm toàn ý lo liệu.

"Ca ca làm cái gì cũng nghiêm túc như vậy sao?" Ôn Khách Hành nói xong, châm than, dùng bình treo đun nước nóng.

"Thế gian vạn vật đều có linh, ngươi đối xử với bọn họ thật lòng, bọn họ cũng sẽ đối với ngươi thật tâm, bao gồm cả sổ sách."

"Vậy ca ca đối xử với Hành Hành cũng là không có hai lòng sao?"

Chu Tử Thư định bàn tay dừng lại, sau đó rốt cục ngẩng mắt lên nhìn Ôn Khách Hành: "Ngươicảm thấy thế nào?
"

"Hành Hành không biết."

Chu Tử Thư bật cười, cười nói: "Ôn ngốc tử."

"Ca ca làm sao lại mắng ta?"

"Ca ca đâu phải mắng ngươi, ca ca đang khen ngươi."

Lửa than cháy mạnh, nước trong bình ùng ục sôi lên, Ôn Khách Hành thừa dịp nước nóng pha hai chén trà, một chén đưa cho Chu Tử Thư, một chén cho mình.

Chu Tử Thư tiếp nhận, đặt sang một bên rồi tiếp tục xem sổ sách, Ôn Khách Hành liền yên lặng ngồi bên cạnh y, uống từng ngụm từng ngụm nhấp trà, chờ y rất có kiên nhẫn.

Dẫn dê vào miệng hổ, cái cần có chính là sức chịu đựng.

Mãi cho đến đêm khuya, Chu Tử Thư mới duỗi thắt lưng khép lại sổ sách.

"Hành Hành buồn ngủ rồi sao?"

"Không buồn ngủ." Nói xong sau đó Ôn Khách Hành lại thêm một câu: "Hành Hành rất có tinh thần!"

Chu Tử Thư nghe vậy cười cười, chén trà trên bàn Ôn Khách Hành rót đã sớm lạnh thấu, nhưng y không quan tâm không yêu quý thân thể, cầm lên muốn uống, Ôn Khách Hành ngăn cản nói: "Ca ca, trà này đều lạnh rồi."

"Không sao, mùa hè, vừa vặn có thể uống được." Y nói rồi ngửa đầu rót vào cổ họng hai ngụm lớn.

Chu Tử Thư buông chén trà xuống liền đi ra ngoài, vừa mới đi tới cửa, liền nghe Ôn Khách Hành phía sau hỏi: "Ca ca, ngươi có yêu ta không?"

"Ừ?"

"Ca ca lúc trước, vì sao lại đáp ứng gả vào Vân Nhạc vương phủ? Thật sự chỉ là bởi vì mình là một quái vật không tìm được người liền đáp ứng?"

Chu Tử Thư không quay đầu lại nhìn Ôn Khách Hành, chỉ cười nhạt một tiếng: "Hành Hành thật sự khiến ca ca hâm mộ."

Thì ra, lá bài tẩy của bọn họ đã sớm bại lộ trước mặt đối phương.

Nhưng kỳ quái chính là, Chu Tử Thư tuyệt không khẩn trương, y ngược lại tin tưởng Ôn Khách Hành, cho nên y mới có thể thản nhiên cười.

Chu Tử Thư đích xác nhận mệnh hoàng đế mà đến, nhưng Ôn Khách Hành giúp y ra mặt đánh nhau, là thứ mà người khác chưa từng cho qua, đó là một loại ấm áp như mặt trời nhỏ.

Vận mệnh muốn Chu Tử Thư lựa chọn, y sẽ lựa chọn đứng ở Vân Nhạc Vương phủ bên này, lựa chọn phu quân của mình —— cho nên y cùng Hoàng đế nói Vân Nhạc Vương là kẻ ngốc.

Y rất vui vì mình đã kết hôn với Ôn Khách Hành.

Y có thể từ từ mà giải thích với Ôn Khách Hành.

Chu Tử Thư từ đầu suy nghĩ, tính toán thẳng thắn với Ôn Khách Hành, y quyết định xoay người lại, Ôn Khách Hành quả nhiên không phải là bộ dáng cười ngây ngô như trước nữa.

"Được rồi, ta lúc trước đích xác..."

Thanh âm của Chu Tử Thư đột nhiên dừng lại, bỗng nhiên hai chân của y nhũn ra, vội vàng đỡ cửa mới có thể đứng vững, cảm giác choáng váng càng ngày càng mãnh liệt.

Cả người nóng đến hoảng hốt, trái tim cũng đập thình thịch theo, từ từ toàn thân đều ngứa ngáy, quần áo giống như biến thành trói buộc, cổ xuống dưới nổi lên màu đỏ mỏng, lại bị quần áo ngăn trở.

Y gian nan ngẩng đầu, Ôn Khách Hành liền dựa vào cái bàn ban đầu, đùa giỡn nhìn y.

"Trong nước trà có cái gì?!"

"Có thể có cái gì chứ." Ôn Khách Hành bỗng nhiên nở nụ cười: "Chẳng qua chỉ là một chút thuốc làm cho ca ca ba ngày ba đêm đều vui vẻ mà thôi."

"Ôn Khách Hành! Ngươi..."

Hữu khí vô lực, Ôn Khách Hành tựa hồ không sốt ruột như Chu Tử Thư, hắn tựa vào trên bàn không nhúc nhích, chỉ nhìn chằm chằm Chu Tử Thư.

Cho dù là người tự chủ kiên định đến đâu, cũng không chống lại được sự tàn phá và tra tấn như thực cốt này.

Chu Tử Thư hai mặt giãy dụa, y dựa vào cửa chậm rãi ngồi xuống, chính y không biết, vạt áo của mình sớm đã lộn xộn, dấu vết đêm qua còn lưu lại trên người y, Ôn Khách Hành thần sắc tối sầm lại, cũng có chút nhịn không được. Hắn cất bước về phía Chu Tử Thư.

Vừa tới gần, Chu Tử Thư liền chui vào trong ngực hắn, cọ lung tung.

"Hành Hành, Hành Hành..." Chu Tử Thư như mất trí rồi.

Chu Tử Thư giờ phút này tựa như một cái lò sưởi khổng lồ, trong đêm hè khô nóng làm cho lòng người ta thêm vài phần tắc nghẽn, Ôn Khách Hành mở tay y ra, hắn liền nhào tới, lặp đi lặp lại như thế.

"Chu Tử Thư, ngươi coi Ôn Khách Hành ta là cái gì." Tay Ôn Khách Hành véo cổ y, dần dần dùng sức, hắn bỗng nhiên nghĩ đến đêm qua, đó cũng là lần đầu tiên của hắn, hắn đối với Chu Tử Thư hoàn thành toàn tâm toàn ý giao hàng, kết quả lại là một hồi lừa gạt trong lòng cùng hạ thân hắn đều nghẹn đến hoảng hốt: "Ngươi cư nhiên còn lớn tiếng xưng mình là Vân Nhạc Vương phi."

"Ta nói cho ngươi biết, Chu Tử Thư, ngươi ngay cả thiếp cũng không phải, chỉ là người mà Ôn Khách Hành ta giam cầm trong phủ mà thôi!"

Đặng: Cho những ai chưa hiểu: Chap trước chắc là lúc h với con ôn nên a nhứ đã để lộ ra là mk biết con ôn giả ngốc. Sau chap này con ôn mới hỏi dò thì a nhứ thừa nhận biết nó giả ngốc. Con ôn nghĩ a nhứ là ng của hoàng thượng phái đến giết nó như 5 người vợ trc nó cưới về nên nó xì lông với a nhứ. M.n yên tâm từ chap sau nó ngược a nhứ tơi tả rồi :))))

Đừng ai đòi h chương 5 với tôi và hỏi sao đăng 1 phát đến chương 6 rồi. tác giả gửi ảnh mờ này cho tôi khi zoom lên cố nó bị vỡ ảnh, đọc chữ mắt tôi cực đau, tôi k thể nhìn được (vì bên trung thời gian này họ đang có kỳ thi nên rất bận nên tôi cũng k làm phiền tác giả gửi lại) Yên tâm chap sau có h vì ảnh sẽ k bị vỡ và tôi sẽ dịch. Nếu bạn nào biết tiếng trung, có weibo máy độ phân giải cao ib kết bạn với tôi để tôi gửi ảnh zoom lên thử xem nhé (tội k cho free, tôi muốn bạn sau khi zoom lên ảnh chất lượng tốt thì hãy chụp màn hình từng phần gửi cho tôi để tôi dịch chương 5 cho m.n cùng đọc bổ xung sau) cám ơn!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro