Phần 7 (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đặng: các cô đừng hỏi vì sao chương này con ôn nó lại ngốc, tôi cũng éo biết đâu😢 thiếu chương 5 tôi chẳng hiểu cái mô tê gì cả. Nhưng từ sau chương này là đi đúng mạch chuyện rồi nhé.

Cây liễu rợp bóng râm, dư huyên đã rụng. Trong vương phủ viện quy về yên tĩnh. Chu Tử Thư giơ tay lên, kéo dây áo của mình xuống, y và Ôn Khách thân sờ soạng rất nhiều lần, tuy rằng không có tiến triển thực chất gì, nhưng y vẫn rất hiểu rõ sở thích và điểm mẫn cảm của Ôn Khách Hành.

Ôn Khách Hành nằm trên bàn đá, Chu Tử Thư bước trên bụng hắn, chậm rãi hạ y bào toàn thân mình xuống chỉ lưu lại một tầng trung y trắng tinh, sa y mỏng nhẹ, nhẹ nhàng treo ở khuỷu tay y, đùi thon dài từ trong trung y kéo dài ra.

Trung y rõ ràng mở rộng, Chu Tử Thư lại lấy tay khép lại ở giữa, chỉ lộ ra một cái đầu ẩn ẩn vểnh lên phấn phấn nộn nộn, còn nhỏ vài giọt trọc dạ màu trắng sữa. Ánh mắt Ôn Khách Hành quả thực vô tội, tối nay tất nhiên sẽ phát sinh chuyện gì đó, Chu Tử Thư tuy xấu hổ đỏ mặt nhưng lại cúi người xuống hôn khóe miệng Ôn Khách Hành, tay ở trong lồng ngực hắn xoa chưởng.

Kỳ thật nào còn cần y đi làm màn dạo đầu, Ôn Khách Hành chỉ là nhìn thấy y nửa lộ bộ dáng bất đắc dĩ thì đã đến cực điểm, hắn cũng đã cứng rồi. Chu Tử Thư đưa tay từ thắt lưng hắn thò vào dò xét, mới bắt đầu giải nhiệt cho quần áo của Ôn Khách Hành.

"Ca ca muốn mang thai, vì sao phải cởi bỏ quần áo?" Chu Tử Thư giống như lột bánh chưng đem Ôn Khách Hành lột ra, một thân thể so với màu da của mình còn sâu hơn nằm ở dưới thân mình, từ cơ bụng khe rãnh đến hai chân rắn chắc hữu lực, không cố ý rèn luyện là không thể có đường cong đẹp như vậy.

Chu Tử Thư không trả lời Ôn tử ngốc, vừa nghĩ đến hắn muốn nạp thiếp liền ghen tị đến phát điên, cho nên hiện tại y rất muốn mang thai, cho dù nghe nói lần đầu tiên rất đau nhưng y vẫn kiên định cúi người xuống, hôn lên cằm, yết hầu, lồng ngực của Ôn Khách Hành.

Có lẽ là bởi vì nguyên nhân hai người cũng không có ở trong phòng, cảm giác kích thích bị người ta bắt gặp trong dã ngoại quá mãnh liệt, Chu Tử Thư cảm thấy mình ướt rất nhanh, y có thể cảm nhận được nước trong khe dày đặc của mình đã bắt đầu tiêu tan, lúc y cúi người hôn Ôn Khách Hành thì mông vểnh lên, bởi vậy y càng có thể cảm nhận được nước ép của mình như sợi tơ chảy vào trên đùi Ôn Khách Hành.

Quá dâm đãng, Chu Tử Thư căn bản không dám nhìn Ôn Khách Hành, mặc dù hắn là ngốc. Cuối cùng y đưa tay lay động vài cái, quỳ thẳng người, đỡ tiểu tính của mình.

"Ca ca" Ôn Khách hành ý loạn tình mê, bị y trêu chọc hô hấp nặng nề: "Người không phải muốn nói cho Hành Hành ca ca làm sao mới có thể mang thai sao? Bây giờ người đang làm gì vậy?"

Nương nó! Chu Tử Thư thầm nghĩ, rõ ràng sắp bị người ta làm là ta, làm sao Ôn Khách Hành lại là một bộ dạng bị người ta vũ nhục: "ca ca hiện tại dạy ngươi, ngươi không cần sợ hãi."

"Hành Hành không sợ."

Chu Tử Thư hít sâu một hơi, kỳ thật y cũng không quá chú ý đến tiểu tính của mình, hơn nữa cũng không nhìn thấy vị trí cụ thể nơi đó, y chỉ có thể dựa vào trực giác cùng xúc giác, đỡ Ôn Khách Hành cực lớn, ở trong khe dày tìm kiếm vị trí, lúc hắn xẹt qua âm hạch, trạch thân đều run rẩy, núm vú đứng thẳng, giống như hai quả anh đào màu hồng phấn, chờ người đi ngậm.

Chu Tử Thư lại trượt về phía sau, chậm rãi ngồi xuống. "A ừm!" Vị trí tìm đúng, hai người đồng thời kêu lên đau đớn, Chu Tử Thư đau đớn, Ôn Khách Hành đại khái là sảng khoái. Đau đớn như vậy, lại chỉ chen vào đầu quy. Chu Tử Thư thở hổn hển nặng nề, cố gắng hít sâu thả lỏng bản thân, thả lỏng xong lại tiếp tục ngồi xuống. Mỗi lần y ngồi xuống một phần, con ngươi Ôn Khách Hành liền tối lên một phần, Ôn Khách Hành cảm thấy mình sắp giả bộ không nổi nữa, hắn thật muốn đè lại eo Chu Tử Thư, xuyên thấu, ngay cả rễ nhập, sau đó hung hăng đùa bỡn.

Đau đích thật là đau, nhưng càng nhiều là tê, là ngứa, là khát vọng không dừng lại được, cảm giác toàn thân Chu Tử Thư đều tập trung ở chỗ đó, y phát giác đầu quy của Ôn Khách Hành đã đâm tới cửa cung của mình, nhưng mông của y lại còn chưa đụng phải đùi Ôn Khách Hành, nói cách khác còn có một đoạn lộ ra bên ngoài, nhưng hắn đã rất cố gắng, còn lại thật sự là không chen vào được, toàn bộ lỗ nhỏ đều bị nhồi nhét đầy.

Chu Tử Thư thử nâng lên một chút rồi lại ngồi trở về, chỉ một cái qua lại, cả người y liền mềm nhũn không có khí lực mà thở dốc liên tục, mông đều run rẩy theo.

"Huyệt nhỏ của ca ca Hành Hành đang ăn, thật non nớt thật là sảng khoái." Đại khái cũng bởi vì Ôn Khách Hành là một kẻ ngốc, cho nên hắn luôn không chút kiêng dè nói những lời này, không biết uyển chuyển, thật sự quá thô bỉ, không chịu nổi vào tai, Chu Tử Thư mỗi lần đều không có mặt mũi nhìn hắn.

Y muốn mắng hắn nhưng lại không nghĩ tới mở miệng, toàn bộ thanh âm đều thay đổi, giống như là đang làm nũng, lại giống như đang khóc. Chu Tử Thư từ trên xuống dưới đong đưa, tiểu huyệt nuốt chửng cự vật của Ôn Khách Hành, vòng eo gầy gò ngày thường lúc này lại mềm nhũn như một con rắn, dị thường linh hoạt.

Tủy tri vị, ngay từ đầu cảm giác đau đớn hoàn toàn biến mất, thay vào đó khoái cảm làm cho thân thể y rất trống rỗng, y muốn càng nhiều, đong đưa càng ngày càng nhanh. Mồ hôi nhặng đổ xuống trước ngực y, thân thể y vừa mềm vừa mệt, đầu gối vẫn ở trên bàn đá cứng rắn, đều có chút tê dại, y hơi dừng lại, thân thể ngửa ra sau, hai tay treo trên bàn đá mượn lực. Tư thế này y chỉ có thể chống hai chân lên, Ôn Khách Hành vừa vặn có thể rõ ràng nhìn thấy chỗ giao hợp của hai người.

Lúc này mới chen vào vài cái, tiểu huyệt của Chu Tử Thư liền sưng đỏ không chịu nổi, thay vì nói là *** của hắn cắm vào tiểu huyệt non nớt của y, không bằng nói là chen vào thì đúng hơn. Hắn đã nhìn không ra bộ dáng nguyên bản một khe hở, chỉ có âm hạch đỏ tươi ướt át dính đầy nước mật ong, màu đỏ tím to lớn cũng đều là mật ong của hắn dưới ánh trăng lấp lánh.

Mà trong nước mật trong suốt kia, xen lẫn một tia máu nhàn nhạt. Đó là lần đầu tiên A Nhứ nhà hắn. Ôn Khách Hành theo bản năng đi theo động tác của Chu Tử Thư liền rút ra, y ngồi xuống ưỡn thắt lưng lên, đi qua vài lần, Chu Tử Thư liền có chút chịu không nổi.

"Ừm"

Y vừa kêu xong, phát hiện Hai tay Ôn Khách Hành ấn thắt lưng mình, dùng sức ấn xuống: "A thật lớn"

Y thật sự chịu không nổi, lắc đầu, hy vọng Ôn Khách Hành nhanh lên một chút: "Hành Hành ừm a bắn đi, ừm bắn vào,.. Ca ca liền mang thai." Ôn Khách Hành nghe vậy giống như chơi đùa buông thắt lưng của y ra: "Ca ca, người động nhanh một chút, lại nhanh lên một chút, Hành Hành liền muốn bắn."

Chu Tử Thư vì Ôn Khách Hành có thể mau chóng buông tha cho mình càng thêm ra sức động.

Mấy chục cái như thế, tiểu huyệt vẫn bị nhét đầy đầy hắn bỗng nhiên một trận kịch liệt co thắt, một cỗ dâm thủy từ trong *** nhỏ vọt ra, bắn tung tóe đùi của y cùng thắt lưng Ôn Khách Hành ướt đẫm một mảng lớn, cả người mềm nhũn, nặng nề nằm sấp trên người Ôn Khách Hành.

Ôn Khách Hành không bắn, chính y ngược lại cao trào. Nhiệt độ trên người hai người vẫn chưa giảm, Ôn Khách Hành một bên tay vuốt ve gáy Chu Tử Thư, một bên đầy bụng khóe miệng cong lên, ngữ khí lại giống như kẻ ngốc: "Ca ca sao cả người đều run lên vậy?"

"Hành Hành không bắn, ca ca sẽ không mang thai sao? Ca Ca lại nhúc nhích đi, Hành Hành vẫn muốn."

"Ca ca? Chu Tử Thư cả người co rút, hơn nửa ngày mới phục hồi tinh thần lại, trong mắt mới có một tia thanh minh, nhưng cũng là có khí vô lực: "Được rồi, ca ca mệt mỏi, chính ngươi tự mình động đậy."

"Làm thế nào để di chuyển? Hành Hành không biết."

Ôn Khách Hành nói xong liền ôm eo Chu Tử Thư đứng lên, cực lớn của hắn vẫn cắm vào trong Chu Tử Thư, mỗi một bước đi liền đùa giỡn một chút, chọc cho Chu Tử Thư hừ hừ mắng hắn. Hắn đem Chu Tử Thư đặt ở dưới gốc cây, lá cỏ mềm mại đâm vào lòng bàn chân ngứa ngáy, nhưng hắn vẫn luyến tiếc để Chu Tử Thư trực tiếp lộ ra bên ngoài, lại đem ngoại bào của mình trải trên mặt đất. Chu Tử Thư vừa mới trải qua một hồi cao trào, hiện tại chính là một bộ mặt mày ngoan ngoãn nghe theo.

Ôn Khách Hành nắm eo Chu Tử Thư, lật y qua, để cho mặt y xông lên thân cây, hai chân ra thế quỳ. Tư thế như vậy nhìn đơn giản, kì thực lại không phải, Chu Tử Thư vì thuận tiện cho Ôn Khách Hành tiến vào chỉ có thể hai tay chống đỡ trên thân cây thô ráp, mông cao cao nâng lên vểnh lên, lại bởi vì Ôn Khách Hành cố ý vô tình đùa bỡn, nửa người trên của Chu Tử Thư cơ hồ dán lên thân cây, vỏ cây liễu già thô ráp đáng sợ, núm vú cao vểnh lên đang ma sát ở phía trên, còn có thanh thịt vẫn đứng thẳng không bắn, miệng chuông cũng từng chút từng chút va chạm.

Tiểu huyệt lại bị Ôn Khách Hành nhồi nhét, vành tai bị Ôn Khách Hành ngậm, cọ xát, điểm mẫn cảm toàn thân đều bị kích thích, Chu Tử Thư nói không nên lời, y tin tưởng chỉ cần Ôn Khách Hành tùy tiện động đậy, không đến mười lần, mình lại đạt được cao trào. Nếu Ôn Khách Hành khi đó còn không bắn, vậy thật đúng là, quá mất mặt. Ôn Khách Hành thanh âm nặng nề, âm lượng không lớn, nhưng mỗi chữ đều gõ vào tâm tư của Chu Tử Thư: "Ca ca ngoan mau dạy Hành Hành làm thế nào để động."

Đây không phải đã dạy rồi sao? Đến phút cuối Ôn Khách Hành giả vờ không có quy luật, thanh thịt xoay tròn mài trong tiểu huyệt.

"Hành Hành không học được." Chu Tử Thư không còn cách nào khác, đành phải buông một bàn tay xuống, đặt lên cơ bụng người phía sau, nhẹ nhàng đẩy người ra ngoài.

"Hả? Không, không." Ôn Khách Hành bị người đẩy ra, nhất thời ủy khuất: "Ca ca làm sao đẩy ta?" Nhưng lời còn chưa dứt, tay Chu Tử Thư lại chuyển đến mông hắn, ấn hắn và mình áp sát.

"Ừm!" Ôn Khách Hành hừ nhẹ một tiếng, nổ tung ở tầng da não Chu Tử Thư, y mấy lần như vậy, liền hỏi Ôn Khách Hành biết chưa. Ôn Khách Hành ỷ vào Chu Tử Thư đưa lưng về phía mình, không cần giả ngu, biểu tình không kiêng nể gì, hành vi cũng càng phát hành, hắn một bên giật giật, một bên nhẹ nhàng mút gặm thức ăn, từ vành tai đến cổ, đến đầu vai, sau đó là cánh tay nhỏ, ngón tay, cuối cùng là đôi xương hồ điệp kia, hắn đi tới đâu cũng không ngoại lệ, đều là một mảnh xanh tím cùng dấu răng.

"Ca ca dạy thật tốt."

Tiểu huyệt của Chu Tử Thư gắt gao quấn lấy thanh thịt của hắn, bên trong vừa ướt vừa ấm, nhưng như vậy tựa hồ còn chưa đủ, cuối cùng hắn lại bẻ qua cằm Chu Tử Thư, ép y cùng hắn hôn môi, đầu lưỡi ở trong môi lưỡi hắn công thành chiếm đất, đem cái lưỡi nhỏ bé của y chen chúc không chỗ an bài, tơ bạc theo cằm chảy đầy mà ra.

Ban đêm yên tĩnh, ngược lại có vẻ hai người giao hợp dưới tàng liễu dâm ô không chịu nổi, khi rút ra tiếng ba ba cùng tiếng nước trong, Chu Tử Thư một tiếng lại một tiếng ngâm không đè nén được, lại trộn lẫn âm thanh Ôn Khách Hành thở hổn hển, một phương thiên địa này xếp hàng đến cực điểm. May mắn, cả đêm nay cũng không có nha đầu Tiểu Tư ra ngoài.

Chu Tử Thư đang ở trong lòng may mắn, liền nghe được cửa phòng hạ nhân bị đẩy ra, hai tiểu nha đầu rón rén cười hi hi ha ha đi ra.

"Vương phi chúng ta thật sự là một chính nhân quân tử! Ngươi xem ngài ấy ngày thường chưa bao giờ phóng đãng, mặc xiêm y ngay cả cổ cũng rất ít khi lộ ra."

"Đúng vậy, làm người lại hiền lành." Chu Tử Thư chỉ có thể gắt gao cắn chặt môi, không cho mình phát ra âm thanh, tay y vươn ra phía sau từ chối Ôn Khách Hành, nhưng chính y không biết, mìn đẩy một cái này, giống như là đang cào gãi, hành động của Ôn Khách càng thêm ra sức.

"Này, ngươi có nghe thấy tiếng gì không?" Hai tiểu nha đầu bỗng nhiên dừng bước, song song nhìn về phía liễu thụ này trước khi Vương phủ xây dựng, không biết sống mấy trăm năm, thân cây to lớn muốn mấy người tay trong tay mới có thể ôm lấy, bởi vậy cũng vừa vặn ngăn trở hai người. Chu Tử Thư nội tâm cực kỳ khủng hoảng, nhưng Ôn Khách Hành xuyên suốt làm cho y càng thêm áp lực không được, thỉnh thoảng tiết lộ một tiếng khẽ ngâm, y thấy từ chối vô dụng, đầu không ngừng lắc đầu: "Không được."

Y quay đầu, giận dữ trừng mắt nhìn Ôn Khách Hành.

Một mặt sảng khoái, một mặt lại sợ, nước mắt lại không tự chủ được chảy xuống, một bộ dáng điềm đạm đáng thương, thú dục kích thích hành động của Ôn Khách Hành càng thêm mãnh liệt, hạ thân càng thêm hung ác, lúc trước còn chiếu cố Chu Tử Thư, hiện tại lại là không để ý, ngay cả rễ vào, hận không thể đem cả đồ của mình đều chen vào.

Chu Tử Thư cảm giác được thanh thịt của Ôn Khách Hành uốn cong trong tiểu tiện của mình, bụng dưới hình như đều bị đẩy lên.

Tiểu nha đầu còn chưa đi: "Lúc này nghe được chứ? Hắc hắc, thật không biết là tiểu lãng vó nào đang cùng người khác dã hợp." Tiểu nha đầu này cũng lớn mật, nhặt một tảng đá nhỏ ném tới: "Này! Cẩn thận bị Vương phi nương nương bắt được, thưởng cho ngươi vài cái gậy."

Lúc trước khi Chu Tử Thư cao trào, gậy thịt cũng không phát tiết, hiện tại nghẹn đến hoảng hốt, vừa sợ vừa hãi, y cũng không quan tâm nhiều như vậy, tay hướng dưới thân mình dò xét, đem tướng sờ tới, lại bị Ôn Khách Hành nhanh chóng kiềm chế ở sau lưng, không thể động đậy. Phía trước không chiếm được sự phát triển, tất cả cảm giác đều tập trung ở chỗ tiểu huyệt động tác kia kịch liệt đáng kinh ngạc, cách đó không xa còn có hai người đứng, Chu Tử Thư dưới sự kích thích nhiều tầng, tiểu huyệt cắn thanh thịt của Ôn Khách Hành đột nhiên co rút, phía trước cũng bắn ra một cỗ bạch trọc lớn, ý thức là một mảnh trống rỗng. Ôn Khách Hành cũng đầu hàng trong cỗ co thắt này của y, đem tinh dịch từng luồng từng luồng bắn vào bên trong Chu Tử Thư, vừa nóng vừa nhiều. Tiểu nha đầu cũng không có tâm tư xấu xa, nói hai câu liền đi xa.

"Ôn Khách Hành!" Chu Tử Thư cho rằng là phẫn nộ, ở trong tai Ôn Khách Hành lại hờn dỗi.

"A! Ca ca, huynh tên ta như thế nào lại dễ nghe như vậy."

"Lão tử nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi." Giọng nói của y mang theo một sự đe dọa mà vô lực. Ôn Khách hành động muốn rút ra, nghĩ Chu Tử Thư là lần đầu tiên, muốn nhanh chóng dẫn y đi bôi chút thuốc mỡ tiêu sưng, không ngờ Chu Tử Thư lại dừng lại hắn.

"Đừng, đừng lãng phí nó, được rồi, ta muốn mau mang thai hài tử của ngươi." Ôn Khách Hành sửng sốt.

Ta không muốn ngươi cưới ai khác.

"Không, cho dù ca ca không thể sinh, Hành Hành cũng sẽ không cưới người khác." Ôn Khách Hành ôm chặt Chu Tử Thư, cằm đặt trên vai y, hạ thân y đau đớn, lại sinh ra nhẫn nhịn.

Ôn Khách Hành trước sau như một giả ngây giả ngốc: "Ca ca, vừa rồi Hành Hành không sờ *** của người, ca ca như thế nào lại bắn? Ca ca có phải bị Hành Hành thao cho bắn không?"

Mặt Chu Tử Thư đỏ đến như máu.

"Ca ca thích không? Lần sau hành Hành còn thao ca ca như vậy có được không?"

"Ca ca, có được không?"

"Được"

Trăng sáng sao thưa thớt, Chu Tử Thư cũng không biết mình đã về phòng như thế nào. Chờ y mở mắt ra, liền đến đêm khuya. Y rón rén cầm tay chân Ôn Hành vòng trên người mình ra, đứng dậy, cả người tựa như tản ra, y chậm rãi di chuyển.

Ngoài phòng đêm khuya vắng lặng, Chu Tử Thư cảnh sát nhìn thoáng qua cửa phòng đóng chặt, đi về phía sau núi giả, nơi đó có người đang chờ y.

"Chu thủ lĩnh, ngươi tới rồi."

"Thần Chu Tử Thư, bái kiến bệ hạ."

"Mau đứng dậy đi, Tử Thư à, ngươi phải chịu khổ rồi." Hoàng đế mặc một thân dạ hành y, kéo Chu Tử Thư từ trên mặt đất lên.

"Bệ hạ, hôm nay sao lại tự mình tới đây vậy?"

"Dựa vào người khác liên lạc với ngươi trẫm lo lắng. Đúng rồi, điều tra thế nào? Ôn Khách Hành rốt cuộc hắn  ngốc thây hay là giả ngốc?"

"Hồi bẩm bệ hạ, Vân Nhạc vương chính là một kẻ ngốc mười phần mười, bệ hạ cứ việc yên tâm."

"Tác phong làm việc của ngươi ta đương nhiên yên tâm, chỉ là ngươi hãy tự nhiên nghĩ ra một cách để mình thoát thân khỏi Vân Nhạc vương phủ đi."

Hoàng đế nói xong, thấy Chu Tử Thư thần sắc dị động liền hỏi làm sao, Chu Tử Thư lắc đầu. Hai người không nói mấy câu liền tách ra, Chu Tử Thư trở về, vẫn cảnh giác đại lượng chung quanh, không có gì ngoài gió thổi cỏ lay. Y đã không phát hiện, phía sau núi giả, thân ảnh kia giống như địa ngục chui ra quỷ mị, nắm tay bóp bộp đường bộ vang lên.

Chu, Tử, Thư. Ngươi sinh ra là người của Vân Nhạc vương phủ, chết cũng chỉ có thể là quỷ của Vân Nhạc vương phủ!

____

Đặng: chap này k phải chap 5 nhé, tôi khẳng định. Tôi cũng thấy lạ và xem lại nhiều lần rồi chap 5 và chap 7 tác giả ghi tên chap hẳn hoi và nội dung mở đầu hoàn toàn khác nhau

Phần 5 mở đầu là:

"Ca ca, Hành Hành có thể hôn ngươi không?"

Thật là một ngốc tử mà!

Loại việc này sao ngươi lại hỏi ta có được không cơ chứ!
____

Phần 7 (thượng) thực ra tôi định đăng phần thượng hạ nhưng không nỡ ngắt chương để m.n chờ 🙂

Cây liễu rợp bóng râm, dư huyên đã rụng.

Trong viện Vương phủ quy về yên tĩnh.

Chu Tử thư giơ tay lên tự mình kéo giây áo xuống...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro